Tôi là người ông muốn gặp là gặp, muốn đi là đi sao?
Giọng nói của nàng mang theo một dự cảm chẳng lành, sắc bén tới lạnh sống lưng Tôn Ngoại Hải. Ông ta một lần nữa dừng lại ở trạng thái bất ngờ. Khi đang định quay người mở miệng thì họng súng lạnh lẽo đã chĩa sẵn vào ông.
“Pằng”
Tiếng súng vang lên, tên bên cạnh ông, người vừa vào báo tin đã bị xử bắn ngay tại chỗ, một phát súng giữa trán. Máu bắt lên quần áo của Tôn Ngoại Hải.
Ông ta trợn mắt lên nhìn sự thật khốc liệt này.
- Người tính không bằng trời tính..._ Ông ta từ từ quay người nhìn xung quanh rồi nhìn nàng.
Những người đứng trong phòng này đều chĩa súng về phía lão, đây rõ ràng là người của lão cơ mà???
- Trời tính không bằng tôi tính! _ Nàng kiêu ngạo thốt lên một câu, ánh mắt chắc nịch nhìn lão già phía trước mặt mình.
Ông ta đờ đẫn... Lâu sau bật cười thật to, cười điên cuồng giống như điên rồi... Đúng ông ta thật phát điên rồi. Năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, đầu tóc đã điểm bạc rồi nhưng mà lại bị một con nhóc tính kế.
- Như Hà à, tại sao đứa con gái của em lại rãnh mãnh tới vậy? Nếu biết trước có ngày này, phải chăng tôi cùng em xuống địa ngục trước? Ha ha... ha...ha..._ Lão già nhìn về phía Nhã Như Hà, miệng cười ha hả nhưng đôi mắt lại hiện lên ánh nước.
Nàng chẹp miệng...
- Thực ra nếu như lão chỉ giữ mẹ tôi thôi thì tôi cũng sẽ không ép lão tới bước đường này. Nhưng mà ông lại dám đụng tới Chiêu Dương và Mạc Đình. Ừm, mặc dù tôi cũng không ưa gì cha tôi lắm nhưng ông biết đấy, cùng một họ, tôi bảo vệ tôn nghiêm của tôi.
Nghe nàng nói lời này, lão cũng hiểu ra ý của nàng rồi. Nàng cũng trách cha mình không bảo vệ được được Như Hà.
- Hơn nữa, ông biết Chiêu Dương là ai không?_ Không đợi lão già trả lời, đã nói tiếp_ Chồng tương lai của tôi là con trai của Sa Cận Hải đấy.
Lão già nhìn nụ cười lạnh trên khuôn mặt Mạc Nhã mà trái tim cũng giật thót lên.
- Cho nên ấy... tốt nhất là ông tự chết đi. Đừng để Sa Cận Hải vớ được ông.... vớ được rồi thì không chỉ là một phát súng như vừa nãy đâu.
Nói dứt câu, nàng điên cuồng cười lên. Tiếng cười ấy muốn bao nhiêu điên cuồng có bấy nhiêu... Tôn Ngoại Hải giống như là chết đứng. Không nhúc nhích, không phản kháng, ánh mắt nhìn về phía Nhã Như Hà chất chứa bao nỗi lòng.
Ngay vào lúc ấy tiếng nổ súng vang lên mãnh liệt ở bên ngoài. Đôi mắt phượng nheo lại, nàng đứng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Một người hai tay đã giữ súng ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu lên tiếng báo cáo tình hình:
- Cô chủ, kẻ không mời mà tới này hình như có quan hệ thân thiết với Tôn Ngoại Hải.
- Ồ..._ Nàng tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng trên mặt lại chẳng có chút biểu hiện nào là bất ngờ hết.
Tiếng súng bắt đầu ngừng lại. Bên ngoài ồn ào to tiếng. Nàng bước đi thong thả ra ngoài. Có người mở cửa lớn. Ngay lập tức gió lùa tới mùi thuốc súng nồng nàn...
Ánh sáng từ những chiếc xe phía ngoại chiếu rọi về phía nàng. Nàng đứng trên hè nhà, ánh sáng kia chỉ chiếu tới chân nàng. Đôi chân thon dài ấy đứng giữa một chiến trường lại có thể an tĩnh như vậy...
- Các người không cần phải khoe khoang mình có vũ khí nữa._ Giọng nói của nàng vang lên. Một chút đùa cợt, lại một chút nghiêm túc.
Sự tĩnh mịch bao trùm tất thảy một cách lạ thường.
Cậu ta sững lại 1 giây trước người phụ nữ ẩn hiện trong bóng tối ở cửa nhà kia. Người phụ nữ này chính là người mà bác cậu năm lần bảy lượt muốn giết sao?
- Có thể trả người cho tôi không?_ Thật lâu sau, cậu mở lời tiếp.
- Dựa vào cái gì mà tôi phải trả người cho mấy người?_ Nàng ngang ngược hỏi lại.
- Dù sao ông ấy cũng không làm hại đến cô được, mong cô bỏ qua cho ông ấy.
Nàng cười khinh...
- Trả về cho ông ta tiếp tục giết tôi à? Anh nghĩ tôi là đứa trẻ lên 3 sao? Nói tôi ngu à?
- Không hề, tôi... Tôi không có ý đó...
Còn chưa nói hết câu nàng lại chen miệng vào...
- Mẹ kiếp, anh nghĩ tôi dễ chơi lắm sao? Kể cả tôi có tha cho lão già ấy thì anh cũng không bảo vệ được lão mãi đâu. Tôi khuyên anh nên đi đi thôi. Tránh rước lấy họa sát thân vào người.
Cậu ta thực sự câm nín trước ngôn từ của nàng. Nhìn sao cũng là một vị tiểu thư có học vấn đàng hoàng, chức vị nghề nghiệp ổn định. Vậy mà... Bỏ đi, không phải chuyện cậu cần lo.
Cậu đang định mở miệng thì một tiếng súng vang lên...
Nàng cũng không bất ngờ mấy, chỉ không ngờ người ta lại tự giác vậy. Một người lính bước nhanh tới bên cạnh nàng thì thầm to nhỏ.
Nụ cười trên khóe miệng nàng cong lên, dặn dò kẻ dưới. Sau đó bước về phía ánh sáng. Người của nàng cũng chĩa súng về đối thủ dịch theo xung quanh nàng.
Lúc có thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu thanh niên kia, nàng dừng bước, chỉnh lại áo khoác lông của mình, chắn những đợt gió kia.
- Nói trước, là lão già đó tự nhận thấy bản thân thất bại, thua kém một người con gái cho nên mới tự sát. Hơn hết, anh cũng là trẻ người non dạ, tôi không tính toán chuyện anh xung đột với người của tôi. Có thể vào nhận xác rồi đấy!
Cậu ta cũng chẳng biết nàng rốt cuộc nói gì sau đó. Cuối cùng khi nàng nói xong, cậu liền chạy nhanh vào trong biệt thự.
Lúc này người của nàng cũng đưa Nhã Như Hà ra ngoài. Nàng hít sâu một hơi.
- Rút.
Tất cả nhanh chóng thu xếp lại đội ngũ, lên xe rời đi. Nàng cùng một ít người đưa Nhã Như Hà tới bệnh viện.
Vì đã liên lạc cho Diệp Tân chuẩn bị trước nên nhanh chóng được sắp xếp vào phòng riêng. Triệu tập tất cả các bác sĩ giỏi nhất tới chuẩn bệnh.
Bên ngoài hành lang phòng bênh, nàng ngồi ở ghế, sắc mặt đã không còn ngạo kiều như khi nãy. Diệp Tân lo lắng đi đi lại lại. Chốc chốc dừng lại hỏi nàng:
- Cô chủ, giả dụ... mà phu nhân không thể... thì người định làm thế nào?
Nàng nhấc mắt lườm cậu ta. Diệp Tân hối hận, cậu ta thực sự không nên hỏi những câu ngớ ngẩn như thế này.
- Chỉ cần có 1% hy vọng thì sẽ phải tiếp tục hy vọng. Còn nếu như không có gì cả... thế thì tôi tiễn mẹ tôi một đoạn đường đến nơi yên nghỉ!
Nghe xong câu trả lời này, đột nhiên Diệp Tân không lo lắng nữa, không run rẩy nữa. Cậu ta chỉ lặng lẽ tựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn xuống mũi giày...
- Sinh tử có là chi!
Vài tiếng đồng hồ trôi qua giống như cả mùa đông cũng qua rồi... Nàng nhận được kết quả từ mấy vị bác sĩ.
“Thực tế là cưỡng ép tin vào bệnh nhân còn sống chứ thực tế người bệnh đã qua đời rất lâu rồi.”
Một vị bác sĩ đã nói thẳng thắn như thế.
Nàng nhìn trần nhà, nhìn hàng lang thẳng tắp vắng lặng. Lại nhìn vào phòng bệnh. Nàng bước vào phòng...Diệp Tân khép chửa, canh giữ ở bên ngoài.
Rời xa cái lồng kính lạnh ngắt kia, Nhã Như Hà nằm trên chiếc giường có vẻ thoải mái hơn chăng? Nàng chạm vào tay bà ấy, nhiệt độ không lạnh như lúc nàng đưa bà ấy vào đây nữa rồi. Lại nhìn tới khuôn mặt kia, giống, thực sự giống nàng...
Nàng nghẹn ngào gọi một tiếng “Mẹ”
Xin lỗi... thực sự xin lỗi mẹ... Xin lỗi vì lúc đó con còn quá nhỏ để có thể bảo vệ mẹ, có thể ở cạnh chăm sóc mẹ. Xin lỗi... xin lỗi con không thể báo hiếu ơn sinh thành này rồi...
Mẹ...
Có thể tỉnh dậy nhìn con không? Con lớn rồi, thực sự lớn rồi. Con có thể bảo vệ mẹ rồi, sẽ không có ai làm hại được mẹ cả... Con rất giỏi mà... Như con đã đưa được mẹ ra khỏi cái lồng lạnh lẽo ấy...
Mẹ...
Mẹ khen con đi... Con rất giỏi mà... Con quên mất tiếng mẹ gọi con rồi, con quên mất thanh âm ấy rồi... Con muốn nghe giọng nói của mẹ... Dù chỉ một lần... một lần nữa mà thôi... “Mạc Nhã” mẹ nhớ tên con không? Mẹ mau gọi con một tiếng đi...
Mẹ ơi...
....
Đã ước định từ trước nếu có ngày đưa tiễn người hy sinh trước thì lòng sẽ không được khóc. Lòng phải bình yên chấp nhận sự thật. Đã hứa mai sau dù có thế nào cũng không được rơi nước mắt, không được...
Cậu ta ôm lấy thân người lão già. Khóe mắt nhoen lệ... Lăn dài trên má, nhỏ lên y phục của người phía dưới. Một tay đỡ thân người lão, một tay giữ vết máu chảy...
- Bác...
Tiếng kêu ấy đầy nghẹn ngào...
Mặc dù chẳng có máu mủ ruột thịt gì nhưng đây vẫn là người thân nhất của cậu. Làm sao cậu có thể quên được cái ngày của hai mươi năm về trước...
Một đứa trẻ gầy còm ốm yếu, cuộn lấy mình trên chiếc ghế đá, cả người không ngừng run rẩy lên vì lạnh. Nhiệt độ thấp, trên người chỉ mặc một bộ đồ mỏng dính, rách ngược ngược xuôi xuôi. Trên mặt còn dính nhọ... da mặt nứt nẻ sưng đỏ...
Đột nhiên có một người đàn ông bước tới, dừng lại trước ghế đá. Cậu ta ngước mắt lên nhìn... Người đàn ông trung niên cười rất hiền hậu.
- Bạch Thiên?
Cậu gật đầu đáp lại. Bạch Thiên là tên của cậu ta. Nhắc tới tên mình mơ hồ nước mắt lại chảy dài...
Rõ ràng sinh ra trong một gia đình quyền thế nhưng lại chỉ vì bị vu oan giá họa mà một phen điên đảo thay đổi tất thảy. Chẳng còn gì cả, cha chết, mẹ chết, tất cả mất ngay trước mắt... Biến thành kẻ lang thang đầu đường só chợ.
Tôn Ngoại Hải như một ông bụt trong chuyện cổ tích. Ông ta giúp đỡ cậu, coi cậu như cháu ruột của mình. Có lúc cậu đã hỏi ông ấy vì sao lại đối xử với mình tốt như vậy. Lần nào cũng chỉ có một câu trả lời: Ta nhận ân tình của cha mẹ cháu! Việc có thể trả ơn họ chính là để cháu sống thật tốt...
...
Bạch Thiên chẳng biết làm gì hơn nhìn ông. Tôn Ngoại Hải cũng chưa chết hẳn... Trước lúc thực sự từ biệt thế giới này cũng kịp mở lời dặn dò cậu ta.
- Cháu... Cháu... không cần bận tâm... tới chuyện của ta... Hãy ra nước ngoài... tới... tới nơi ấy... tất cả... tất cả những gì thuộc về... cha mẹ cháu... ta đã... đã chuẩn bị cho cháu...
Nói tới đây ông ấy bật ho khụ khụ, cuồn trào dâng lên là máu tanh...
- Bác đừng nói nữa..._ Bạch Thiên hoảng loạn nhìn vết máu từ khóe miệng ông ta chảy ra...
- Không có... tình... yêu, cuộc sống này... sẽ dễ... dàng...
Lời còn chưa nói hết, tay còn giơ lên muốn chạm vào mặt chàng trai... Nhưng đã buông xuống... Mắt cũng nhắm nghiền lại....
- Bác...Bác....
Cậu ta hét lên hai tiếng, nước mắt lã chã rơi...
Thật lâu sau đó... thật lâu sau khi nước mắt đã khô, ánh mắt lơ đãng. Lần thứ hai trải qua cảm giác nhìn người thân mình chết đi...
- Không có tình yêu, cuộc sống này sẽ dễ dàng hơn, nhưng thiếu nó, cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì hết!
Cậu nói nốt câu nói mà Tôn Ngoại Hải muốn nói với cậu băn nãy. Sau đó bế người rời đi...
Lần đầu tiên nhìn thấy Nhã Như Hà, cậu cũng từng khuyên ông ấy nên buông bỏ. Nhưng ông ấy nói “Nhã Như Hà là tình yêu của ông ấy”. Lần thứ hai khuyên ông ấy, ông ấy đã nói câu nói kia...
Có lẽ ông ấy lựa chọn cái chết cũng là lựa chọn buông bỏ tình yêu này..