Ăn Anh

Chương 30: Chấp nhận



Người ta không hề hay để ý đến cảnh bình minh phía ngoài kia lộng lẫy cỡ nào. Ngày đêm giao hòa, một nửa lấp lánh ánh hồng pha một chút nắng vàng, một nửa lại là bầu trời đen tối nhạt dần. 

Nàng ngồi trên giường, ánh mắt vô định. Cả căn phòng lạnh lẽo, chẳng có chút nào giống chốn người sống ở. 

Cửa phòng mở ra...

Cái bóng cao lớn lẳng lặng dừng lại ở cửa như xác định điều gì đó trước khi bước một chân vào phòng. 

Nàng không lên tiếng ngăn cản. 

Người đàn ông ấy mới nhẹ nhõm bước tới trước mặt nàng. Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đôi tay thanh mảnh mơ hồ hiện cả gân xanh đưa tới kéo nàng vào lòng mình. Siết chặt nàng một cái rồi mới thả lỏng tay nhưng rõ ràng không có ý bỏ tay ra. 

Nàng hít một hơi thật sâu từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên. Hai ánh mắt dao nhau cũng chẳng có ý rời đi. Nhìn đôi mắt đã sưng lên của nàng kia hắn đau lòng. Vô cùng đau lòng, trái tim như bị ai đó bóp mạnh.

- Anh nhớ em lắm_ Chiêu Dương thủ thỉ.

Vẫn giọng nói ấy, vẫn đầy nhu tình đối với nàng, nhẹ nhàng cuốn lấy nàng như nắng mùa xuân giữa nhưng ngày đông giá rét.

- Em đừng quá đau buồn, cũng đừng khóc nữa. Anh ở bên em, sẽ không để em tùy ý làm bậy nữa đâu.

Trong lời nói ấy xen lẫn một chút trách cứ nhưng phần yêu chiều lại nhiều hơn một chút. Dù thế nào thì cũng là một lời nói của tình nhân, muốn bao nhiêu ngọt ngào có bấy nhiêu. Trái tim cô quạnh của nàng mấy tuần nay cũng coi như tan chảy đi lớp băng bên ngoài. 

- Em nhớ anh..._ Giọng nàng khản đặc... 

Chiêu Dường đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng, chân mày cau lại. 

- Em chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả. Nhìn đi... Gầy như vậy, em muốn mọi người đồn thổi anh ngược đãi em sao? Hơn nữa ôm cũng không vừa tay. Chỉ sở động mạnh một cái hỏng mất...

- Xa em anh học được cách nói nhiều rồi sao?_ Nàng chậm rãi cắt đứt lời hắn. 

- Phải phải... anh nói nhiều. Chẳng phải cũng vì lo cho em sao?

Nàng chỉ biết lắc đầu nhẹ. “Nàng dâu” của nàng dỗi rồi, vẫn đáng yêu như vậy...

Và tốt hơn cả, từ giờ hai người lại có thể ở bên nhau rồi... Thật tốt... thật tốt... nhưng mà... Mẹ nàng... thì thực sự không còn...

Nàng đưa tay ôm lấy hắn. Từ chối nghĩ tiếp chuyện của mẹ mình. Trước đây thiếu vắng bà ấy nàng vẫn sống tốt cơ mà. Thế thì sau này càng phải sống tốt hơn, để bà ấy ở trên trời cao, chắc chắn sẽ vui vẻ hơn...

- Em có đói không? Chưa ăn gì đúng không? Hầy, suýt nữa thì quên mất. Anh có tự tay nấu một chút đồ ăn. Đi ăn nào!

Nàng còn định nói mình không đói. Nhưng mà càng nghe về sau lòng càng mềm nhũn ra, cảm tưởng như vui vẻ tới rơi lệ... 

- Đi. 

Chiêu Dương cười hài lòng, đưa tay xoa đầu nàng. Sau đó hai người sóng vai nhau xuống nhà...

Khi bữa sáng ngọt ngào kết thúc, Diệp Tân từ ngoài bước vào, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử. Nàng nhếch lông mày, cao ngạo đưa mệnh lệnh kêu cậu ta lên tiếng. 

- Cha chủ tịch tới. _ Một câu nói thông báo.

Nàng “ồ” lên một tiếng rồi vẻ mặt lại vô cùng điềm nhiên, khác hẳn với tưởng tượng của Diệp Tân. 

Nàng nhìn qua phía Chiêu Dương, hơi rướn người về phía đó, hai khuôn mặt sát lạt gần nhau. Nàng nhếch môi cười, hôn tùy tiện lên má Chiêu Dương. Vừa đứng dậy, Chiêu Dương cũng đứng dậy theo, ôm lấy eo nàng, trong mắt chỉ còn lại sự dịu dàng bao quanh. 

Diệp Tân đi trước, hai người theo sau cùng ra phòng khách. Vẫn phong cách trang trí cũ, lần này đèn điện thắp lên như chưa bao giờ sáng hơn, mọi góc ngách trong phòng hầu như đều được đèn điện chiếu sáng. 

Xa hoa mĩ lệ.

Mạc Đình ngồi trên ghế sô pha, có chút căng thẳng, trong mắt nàng thì là vậy. Ông ta nhìn về phía con gái mình. Nó vẫn lành lặn, chỉ là đã gầy đi rất nhiều... Không thể phủ nhận, tận sâu trong đáy lòng ông nhen lên dư vị hối hận, chua xót. 

- Ông khỏe rồi à? Nhanh nhỉ?

Nàng cười nhạt ngồi xuống ghế chủ nhà. Chiêu Dương ngồi xuống đối diện Mạc Đình. Hắn sẽ không tham gia, đây là chuyện riêng của gia đình ông ấy, mà hắn cũng không muốn nhúng tay vào những tính toán của nàng. Dù nàng có giết ông ấy hắn cũng sẽ giúp nàng thủ tiêu xác... Chiêu Dương rủ mi mắt che giấu hết cảm xúc của mìn nơi đáy mắt mà không ai có thể phát hiện ra, im lặng như không hề tồn tại trong căn phòng đó. 

Mạc Đình cũng không để ý tới hắn, chỉ chăm chú để tâm tới Mạc Nhã. Trong đầu đang không hiểu ý tứ câu hỏi con gái mình vừa nói ra. Ông biết trả lời thế nào đây? Đây có phải là đang nói “Sao ông còn chưa chết?”

- Ông nghĩ nhiều rồi..._ Nàng thì như đọc trước được suy nghĩ của người cha già, nói một câu chặt đứt suy nghĩ của ông ta. 

- Cảm ơn con!

Ông ta mở miệng nói lời này vô cùng dứt khoát. Bởi vì nếu không có cô con gái lạnh lùng tàn nhẫn này, ông vốn dĩ đã chết rồi. 

Nhớ lại hôm đó ở phòng bệnh, nàng mỉa mai ông ta một hồi rồi cuối cùng vẫn sắp xếp người bảo vệ ông ta. Tạo dưng cho thế giới bên ngoài cái chết của ông vô cùng hợp lý. 

Sống sót sau vụ ám sát nhờ mưu kế của con gái mình khiến ông vừa mừng vừa lo lắng. Nếu thực sự muốn ông chết, chắc chắn ông sẽ chết. Bởi vì thế lực vốn có mà ông vẫn tưởng nó vô cùng đồ sộ hóa ra đã bị con gái của mình thâu tóm từ lâu rồi, chẳng qua nàng không làm gì thôi. 

Chìm trong dòng suy nghĩ của mình thật lâu, vẫn là giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông nhưng cũng lạnh lùng khiến người ta có thể lạnh sống lưng ấy đã kéo ông về thực tại:

- Ông có thể đến gặp mẹ tôi, rồi ra nước ngoài tiếp tục công việc của mình. 

Mạc Đình nhìn mặt nàng dường như không thể tin nổi? Thật ư? Thật là ông sẽ được gặp lại bà ấy? Nhưng niềm vui mừng và hạnh phúc của ông đã bị dội một gáo nước lạnh rất nhanh...

- Mộ phần ở đỉnh núi ZZZ. 

Nàng không nhìn vào mắt ông ta, nàng hiểu cảm giác đau đớn mà ông ta phải chịu, nàng đã vượt qua nó rồi, cớ gì còn tìm lại nó chứ... ĐÚng lúc ấy bàn tay phải của nàng được nắm vào lòng bàn tay của Chiêu Dương, hơi ấm như tiếp thêm dũng khí giúp nàng đối mặt. 

Mạc Đình vẫn còn ngây người. Chết thật rồi sao? 

Phải mất tầm 10 phút sau, ông ta chậm rãi lấy khăn tay trong túi áo vest ra, lau nhưng giọt nước mắt nóng hổi trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn của mình. 

- Ta... ta sẽ đến gặp bà ấy... rồi sẽ ra nước ngoài du lịch. Công việc của ta... giao lại hết cho con... Có được không?_ Giọng nói nghẹn ngào của ông mơ hồ đã làm nàng bận tâm.

Nể tình người đàn ông trước mặt này thật lòng yêu mẹ cô. Nể tình ông ta có ơn sinh thành, cũng nuôi dương cô... Nể tình mẹ cô trên trời cũng không muốn nhìn cô sống trong thù hận...

- Được._ Nàng hào sảng chấp nhận. 

Lúc Mạc Đình chậm chậm đứng dậy, Chiêu Dương mới lên tiếng...

- Hãy đến dự lễ thành hôn của tôi và Nhã Nhã đã, rồi hãng đi.

Đúng vậy, Mạc Nhã đã chấp nhận ông, hắn cũng sẽ chấp nhận ông... 

Mạc Đình nhìn Chiêu Dương rồi lại nhìn qua sắc mặt của Mạc Nhã... Cuối cùng gật đầu “Chắc chắn rồi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.