Trương Chí là tổng đạo diễn của show « Hoa Dạng Thiếu Niên ». Ông ta không xuất phát đến thảo nguyên cùng các khách mời mà là lưu lại Kinh Thành. Ông là tổng đạo diễn, phải phụ trách toàn diện về việc quản lý cả ekip tại đây lẫn ekip từ xa, thế nên bắt buộc phải lưu lại đài truyền hình để tiện theo dõi, quan sát và xử lý các góc máy do camera-man gửi về. Còn việc quay phim cụ thể từng người khi đi du lịch thì để đạo diễn, phó đạo diễn cùng nhân viên công tác xử lý là được.
Lúc này đã trễ, quan sát máy quay suốt cả ngày khiến Trương Chí hơi mệt mỏi. Ông vừa vào phòng nghỉ nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, chợt tiếng điện thoại reo lên khiến ông giật mình tỉnh giấc. Không nghe còn đỡ, vừa nghe xong, điện thoại trên tay ông suýt chút nữa đã rơi xuống đất.
"Từ từ... từ từ, cậu nói chậm lại cho tôi. Là bao nhiêu vạn?"
"Năm trăm vạn, thưa Trương đạo."
"Năm trăm vạn? Làm sao đột nhiên tăng vọt kinh khủng như vậy? Số liệu trang web có vấn đề à? Hay là bị hack rồi?"
"Không đâu ạ, là số liệu tăng trưởng hoàn toàn thật đó. Lý do thì em nghĩ là vì mới rồi Thẩm Ngôn có hát một ca khúc, hiệu quả tương đối tốt..."
"Được rồi, tôi hiểu rồi! Cậu tiếp tục làm việc đi."
Nghe cậu nhân viên công tác kích động thông báo, Trương Chí cũng khó giữ vững sự bình tĩnh, ông ta cúp điện thoại xong liền mở máy tính cá nhân trên bàn ra, nhấn vào video livestream của Thẩm Ngôn đang phát trực tiếp trên trang chủ đài truyền hình Tương Nam, giờ phút này lượt xem đã giảm bớt, nhưng vẫn có đến hơn 430 vạn người đang theo dõi.
Số liệu như vậy đã là phi thường kinh khủng, mặc dù ai cũng biết con số thống kê chắc chắn không hoàn toàn chính xác 100%, bởi vì thế nào cũng xuất hiện tình huống một tài khoản có thể xem nhiều video trên các thiết bị phát sóng khác nhau, nhưng đại thể số liệu vẫn không có nhiều sai sót lắm.
Hơn 430 vạn, coi như giảm một chút thì cũng phải có đến bốn trăm vạn lượt xem thật.
Bốn trăm vạn người đang theo dõi trực tuyến, điều này đại biểu cho cái gì?
Chính là đại biểu cho việc: có gần một phần năm người đang xem video trên đài truyền hình Tương Nam là đang coi clip của Thẩm Ngôn.
Lượt xem video livestream vốn là càng lên cao lại càng khó tăng, đạt tới một trăm vạn người xem thì tương đối dễ, nhưng từ một trăm vạn muốn ổn định và leo dần đến con số hai trăm vạn thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa, từ hai trăm vạn đến ba trăm vạn lại càng khó hơn. Nói tóm lại là: giữ vững được người xem đã khó, kéo thêm người xem khác lại càng khó.
Mà trước mắt, tám video livetsream của các thành viên đoàn « Hoa Dạng Thiếu Niên », có thể đạt tới ba trăm vạn trở lên chỉ có một mình Thẩm Ngôn, Đông Lỵ Á các nàng còn không chạm được mốc số ba trăm thần thánh đó.
Một bên chỉ là nhất thời thêm vào, một bên toàn là những tiểu hoa mà khó khăn lắm tổ tiết mục mời mới được tới, hơn nữa còn phải tiêu tốn đến hơn hai mươi vạn thù lao. Thế mà cuối cùng nhân tố ‘có cũng được mà không có cũng chẳng sao’ kia lại trở thành người hút view khủng nhất cho chương trình tính đến thời điểm hiện tại.
Không thể không nói, đây đúng là một chuyện dở khóc dở cười.
- --
Tạm biệt đoàn người Thẩm Ngôn xong xuôi, một nhà của đại thúc Bayaer liền cưỡi ngựa rời đi. Lôi Gia Âm cùng Thẩm Ngôn đứng tại chỗ phóng mắt dõi theo bọn họ cho tới khi thân ảnh đoàn người biến mất hoàn toàn khỏi thảo nguyên. Cảm giác nhìn những người dân nơi đây cưỡi một con ngựa cao lớn phóng như bay trên cánh đồng cỏ mênh mông, quả nhiên có một loại cảm giác đặc biệt tiêu sái.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Lôi Gia Âm bèn chép miệng cảm thán: "Bảo sao người ta cứ hay bảo nam nhân cưỡi ngựa trông thiệt là đẹp mắt."
Thẩm Ngôn gật gật đầu, nói: "Cũng chỉ có cưỡi ngựa giỏi thì mới được xem là nam nhân chân chính."
"Đấy đấy đấy! Đúng là mỗi cậu hiểu anh ha ha ha ha."
Lôi Gia Âm phát ra một trận cười quái dị, đối với Thẩm Ngôn nháy nháy mắt.
Đây là trò đùa riêng của cánh đàn ông với nhau, không cần nói rõ đã hiểu.
...
Bây giờ đã là hơn mười giờ đêm, rong ruổi trên đường cả ngày nên hầu hết mọi người đều mệt mỏi. Các thành viên thay nhau rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân xong liền nhao nhao tiến vào lều vải chuẩn bị đi ngủ.
Thẩm Ngôn rửa mặt, đánh răng rồi thay một bộ quần áo khác, một cái quần cộc ống rộng, thân trên mặc một cái áo thun không họa tiết.
Hắn tiến vào một cái lều vải, mới vừa nằm xuống thì bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề.
« Hoa Dạng Thiếu Niên » có tổng cộng tám thành viên, cứ hai người ngủ chung một lều vải là vừa đẹp, vốn không có vấn đề gì đáng nói.
Khổ cái là đoàn của bọn họ lại có ba nam năm nữ, cho nên tất nhiên sẽ có một nam một nữ phải ngủ cùng nhau, như vậy là ai ngủ với ai đây?
Không đợi Thẩm Ngôn suy đoán xong, đã thấy Đông Lỵ Á chui vào trong lều vải của hắn, cô nàng đặt dép lê ở bên ngoài, quay người kéo khóa kéo của lều vải lên, sau đó cúi xuống bắt đầu trải chăn đệm.
Đông Lỵ Á mặc một cái áo thun trắng đơn giản, bên dưới mặc cái quần thun ngắn, lộ ra cặp đùi trắng nõn trắng sáng như ánh trăng.
Hình như cô nàng mới vừa tắm rửa xong, mái tóc xoăn xoăn xõa tùy ý, lọn tóc vẫn còn có chút ẩm ướt, lớp make up trên gương mặt xinh đẹp đã được tẩy sạch, nhưng trông dung nhan nàng vẫn mỹ lệ hệt như cũ.
"Cô ngủ chung với tôi à?"
Thẩm Ngôn nhìn Đông Lỵ Á đang bận rộn sắp xếp chỗ ngủ, thuận miệng hỏi một câu.
Đông Lỵ Á trừng mắt với hắn, đoạn không vui đáp: "Không phải vậy thì còn là gì? Không ngủ cùng anh thì anh bảo tôi ngủ với ai? Anh muốn để tôi ngủ với ai hả? Có phải chưa gì anh đã cảm thấy tôi đang gây ảnh hưởng tới anh rồi hay không? Vậy anh có muốn tôi ra góc xép đằng kia ngủ hay ra hẳn ngoài trời ngủ cho vừa lòng anh không?"
Thẩm Ngôn im lặng nhìn Đông Lỵ Á, hồi lâu sau mới xoay người đưa lưng về phía nàng, hắn nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Hảo nam không đấu võ mồm với nữ nhân."
Đông Lỵ Á bĩu môi sau lưng Thẩm Ngôn, lén lút trừng mắt làm ra vẻ mặt hung dữ muốn đánh người. Sau đó nàng cũng mặc kệ hắn, lục lọi trong giỏ xách cá nhân ra một cái túi be bé, lôi từ trong đó ra mấy cái chai lọ nho nhỏ. Đây là bước dưỡng da mỗi ngày nàng cần làm.
"À phải rồi, anh ca hát lợi hại như vậy là đã học qua trường lớp nào à? Từ bao giờ thế, sao tôi không biết gì cả?" Đông Lỵ Á một bên bôi kem dưỡng lên mặt, một bên thuận miệng hỏi.
Thẩm Ngôn không đáp lời, dáng vẻ như thể đã ngủ say rồi.
Đông Lỵ Á đẩy cánh tay hắn một cái, hừ lạnh bảo: "Tôi đang nói chuyện với anh đấy."
Thẩm Ngôn vẫn nhắm mắt như cũ, thân thể cũng không nhúc nhích, hồi lâu sau mới đáp: "Tôi biết nhiều thứ, chẳng lẽ biết thứ gì thì cũng phải báo cáo cho cô nghe sao?"
"Làm màu!"
Đông Lỵ Á mắng khẽ, hờn dỗi quay mặt đi chỗ khác, cũng không thèm để ý đến hắn nữa.
Dưỡng da mặt, da tay chân xong xuôi, Đông Lỵ Á bèn đi tới bên cạnh cái camera treo ở phía trước lều vải, đoạn khoát khoát tay cười nói: "Hello cả nhà, vô cùng cảm tạ các bạn đã đồng hành theo chuyến du lịch của nhóm chúng tôi cả ngày hôm nay. Hiện tại đã rất muộn, hi vọng các bạn có thể sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta lại tiếp tục tham quan thêm nhiều điều mới mẻ tại thảo nguyên này. Bây giờ bọn tôi cũng buồn ngủ đến díp mắt rồi, cho nên phải che ống kính lại thôi, hy vọng các bạn thông cảm nha. Ngày mai gặp lại nhau nhé.”