Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 157: “Bạo lực gia đình” nơi công cộng



Đông Lỵ Á sau khi nhận điện thoại từ tay Thẩm Ngôn thì hài lòng mở bộ sưu tập ảnh chụp ra, miệng còn lẩm bẩm trách móc: “Để em xem xem, tấm này nhất định phải xóa. À, tấm trước đó thì còn tạm được. Hừ, anh thật sự cho rằng anh bắt nạt được em sao, trước kia chẳng qua là vì thấy anh hẵng còn nhỏ tuổi, cho nên em mới nhường anh thôi.”

Thẩm Ngôn không nói chuyện, chỉ là hắn cuộn hai tay lại thành nắm đấm, sau đó lắc cổ qua trái rồi qua phải, tiếng xương cốt rắc rắc vang lên không ngừng.

Đông Lỵ Á nhớ tới tình cảnh ‘bị đánh’ trên giường đêm qua, theo bản năng vội đưa hai tay ra phía sau mông, bước lùi từng bước, vừa lùi vừa cười làm lành, nói: “Chồng ơi anh bớt giận đi mà, em với anh đều là người một nhà mà. Anh muốn làm cái gì, từ từ, nếu không em nhảy múa mua vui cho anh nhé…A a a!”

Đông Lỵ Á hét lên rồi vội xoay người chạy, Thẩm Ngôn thoáng ngẩn người, sau đấy dở khóc dở cười đuổi theo sau.

Một màn rượt đuổi này và tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên khắp đoạn khu phố khiến người đi đường không khỏi chú ý đến động tĩnh của bọn họ, còn may mà không ai có ý định đuổi theo, căn bản mọi người không ai ngờ rằng đại minh tinh lại có thể đùa giỡn thoải mái trên đường như vậy.

Cũng nhờ sáng sớm hai người đều cẩn thận mang theo kính râm bản lớn và mũ che kín nửa mặt, nên càng làm người ta không nghĩ tới.

Mọi người chỉ cảm thấy ngưỡng mộ khi nhìn thấy hai người Thẩm Ngôn, mặc dù bọn họ không thấy được rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn vào vóc dáng và gu ăn mặc thời thượng của hai người thì đã đủ khiến họ hình dung đôi trai gái này chắc chắn sở hữu nhan sắc rất ấn tượng.

.....

Hai giờ rưỡi xế chiều.

Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á thân mật sánh bước bên nhau, tay nắm tay, trước sau đung đưa, một tay cầm hộp bắp rang bơ, một tay nắm lấy bàn tay của người còn lại, cùng nhau vui vẻ đi vào rạp chiếu phim.

Đây là quyết định của Đông Lỵ Á, bởi vì nàng cho rằng hẹn hò mà không đi xem phim thì không phải là hẹn hò, ngoại trừ việc đi ‘thuê phòng’, thì đây chắc chắn là một tiết mục không thể thiếu của bất kỳ cặp đôi đang yêu đương nào, cho nên nàng nhất định kéo Thẩm Ngôn đi xem phim.

Đến rạp chiếu phim, hai người không dám đùa giỡn cười to như lúc ở ngoài đường. Nơi này là phòng kín, hơn nữa lại đông người, nếu gây sự chú ý có thể làm người khác nhận ra bọn họ, khi đó thì xem như cuộc hẹn hò này kết thúc rồi.

Hai người yên lặng xếp hàng rồi mua vé, nói chuyện cũng rất nhỏ, phần lớn đều là Đông Lỵ Á dựa vào trong ngực Thẩm Ngôn, thì thầm khe khẽ trò chuyện với hắn.

Chẳng những ngôn ngữ và hành động phải hạn chế, mà trên mặt hai người Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á bây giờ đều phải đeo khẩu trang.

Thẩm Ngôn mới đầu rất khó chịu, hắn không muốn đi xem phim chút nào. Thứ nhất là vì hắn không thích cảm giác cứ phải mang khẩu trang rồi lấm la lấm lét, giấu giếm suốt như nãy giờ, thứ hai là vì Thẩm Ngôn cho rằng Đông Lỵ Á làm vậy thì càng giấu đầu lòi đuôi hơn.

Trời nóng như vậy mà còn đeo khẩu trang, hơn nữa nói chuyện toàn thì thà thì thầm, hành động như vậy không phải ‘lạy ông tôi ở bụi này’, khiến bọn họ trở nên không bình thường trong mắt người ta hay sao? Lúc đầu thì mọi người có thể không chú ý đến hai người họ, nhưng nếu cứ mang khẩu trang suốt như thế thì chắc chắn là sẽ bị phát hiện ra thôi.

Nào ngờ đến rạp chiếu phim Thẩm Ngôn mới phát hiện, mười người thì cũng phải đến năm sáu người đang mang khẩu trang, bất kể nam hay nữ đều vậy.

Dĩ nhiên khẩu trang mà họ đeo không phải là khẩu trang y tế hay khẩu trang chuyên dụng dùng để tránh khói bụi hay phòng bệnh truyền nhiễm, cái mà bọn họ đeo đều là kiểu dáng thời thượng mà hiện tại đang rất bắt trend.

Cũng không biết bắt đầu từ bao giờ mà việc đeo khẩu trang lại trở nên thịnh hành như vậy, khẩu trang vốn chỉ là một loại đồ vật vệ sinh, bây giờ lại biến thành một trào lưu thời trang, thậm chí ra đường thấy người ta mang khẩu trang còn nhiều hơn là đội mũ.

Thẩm Ngôn lắc đầu, cảm thấy thật sự khó hiểu.

“Lúc đầu chủ yếu chỉ có minh tinh mới xài mấy loại khẩu trang đen hoặc khẩu trang thiết kế, như những lần em ra sân bay đó, nếu em chưa make up hoặc sắc mặt nhợt nhạt quá thì nhất định sẽ đeo khẩu trang để tránh bị phóng viên và fan thấy được gương mặt bơ phờ của mình. Dần dần người hâm mộ thích bắt chước theo thần tượng, cảm thấy mang như vậy là đẹp mắt, cho nên liền trở thành trào lưu. Hơn nữa có rất nhiều người thích đeo khẩu trang vì việc này sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn, đa phần là vì bọn họ không tự tin với nửa dưới khuôn mặt của mình, cảm giác dùng khẩu trang che đi miệng với mũi sẽ làm cho người ngoài bớt soi mói hơn, thậm chí là cảm thấy họ thần bí và đẹp hơn nữa.”

Đông Lỵ Á và Thẩm Ngôn chọn một chỗ ngồi hơi khuất phía sau trong rạp chiếu phim, nàng ôm lấy eo Thẩm Ngôn, nhỏ giọng giải thích cho hắn hiểu.

Thẩm Ngôn nghiêng đầu nhìn mọi người xung quanh một vòng, cũng học theo Đông Lỵ Á thì thầm đáp lại: "Có sao? Anh lại không nghĩ tới chuyện này."

Đông Lỵ Á kiêu ngạo hất mái tóc thơm phức ra sau, đoạn nói: "Anh không thấy em đẹp à, vợ anh là thiên sinh lệ chất, dù em có mang hay không mang khẩu trang, che hay không che mặt thì vẫn đều đẹp. Anh thử nhìn người khác đi, anh thử nhìn xem cậu thanh niên kia kìa... Ừ thôi, bỏ qua đi, mặc dù đã đeo khẩu trang rồi nhưng cậu ta vẫn rất khó nhìn. Còn cô gái đang đứng bên cạnh anh chàng áo đỏ đằng đó, hiện tại nhìn không tệ, nhưng em chắc chắn cổ mà gỡ khẩu trang ra thì rất xấu cho anh xem.”

Thẩm Ngôn nhìn theo ánh mắt của Đông Lỵ Á, hiếu kỳ hỏi: “Em làm sao biết khi cô ấy bỏ khẩu trang xuống thì rất xấu? Anh lại cảm giác cô ấy khá đẹp đấy.”

“Anh nhìn xem bạn trai của người ta kìa, nói hơi kỳ nhưng cậu ta trông chẳng ưa nhìn chút nào, nếu như cô ấy là một người xinh đẹp thì tại sao lại muốn tìm một người bạn trai kém sắc như thế chứ?”

Thẩm Ngôn thở dài, "Lời này của em thật cực đoan, tại sao em không nghĩ người ta là yêu nhau thật lòng?"

Đông Lỵ Á trợn mắt nói: "Em có bảo bọn họ không yêu nhau thật lòng hồi nào đâu? Sao anh cứ bênh vực cô ấy chằm chằm thế? Có phải anh thấy cô ấy xinh đẹp, nhìn thuận mắt rồi không? Này, em nói anh biết, nãy giờ anh nhìn người ta hơn năm giây rồi đó, anh thấy người ta mặc quần ngắn như vậy đẹp à? Chân cô ta thì có gì đẹp, vừa to lại vừa đen, nhưng thôi, nếu mà anh thích cổ thì đi mà mang cô ấy về nhà, dù sao trong nhà thêm bớt một hai người cũng chẳng thành vấn đề.”

Một khi nữ nhân bắt đầu cố tình gây sự thì sẽ không thèm nói theo đạo lý nữa, những lúc như thế này thì yên lặng chính là phương thức đối phó tốt nhất.

Thẩm Ngôn liền lựa chọn trầm mặc, nhưng hiển nhiên là hắn đã đánh giá thấp trình độ cố tình gây sự của phụ nữ.

"Sao anh không nói lời nào? Anh đang chột dạ chứ gì!"

"Cả ngày anh chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, có muốn em đi qua đó giúp anh làm quen cô ta không?"

"Bị em nói trúng tim đen rồi đúng không, đàn ông quả nhiên đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới."

"Ba~!"

Sắc mặt Thẩm Ngôn không thay đổi, chỉ là tay hắn thì phát lực đánh cái bốp lên mông Đông Lỵ Á một cái, nữ nhân này rốt cục cũng im lặng. Đông Lỵ Á ủy khuất chôn đầu vào lồng ngực Thẩm Ngôn, rấm rứt nấc nghẹn vì bị hắn đánh.

Cho nên mới nói, trầm mặc cũng không có tác dụng thì nhất định phải đánh, vỗ mông một cái là xong.

Đương nhiên, loại chiêu thức này cũng không phải là thích hợp cho tất cả mọi người, bằng không có thể làm bạn gái tức chết.

- -----

Chương sau: Đến Tám Mươi Tuổi, Anh Vẫn Sẽ Yêu Em

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.