Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 162: Đông lỵ á gây họa rồi



Nhạc Vân Bằng cười cười, cung kính đáp: "Hoàng lão sư, anh nói đi, giờ em cần phải làm gì, em nhất định sẽ nghênh tiếp anh tới cùng luôn."

Hoàng Bác ha hả cười lớn, "Khá lắm, vậy chịu phạt ba ly rượu nhé?"

"Đương nhiên, đương nhiên!"

Nhạc Vân Bằng không nói nhiều lời, dứt khoát đổ rượu đầy ly.

Đông Lỵ Á thấy vậy bèn trêu chọc anh ta, "Tiểu Nhạc ca, anh đây như vậy là không được. Đối đãi cũng quá khác nhau đi, đâu chỉ có mỗi Bác ca, anh cũng hù chồng em giật mình kia mà. Thế mà không thấy anh có một điểm biểu thị chân thành nào."

Nhạc Vân Bằng đột nhiên xụ mặt, vờ hất cằm, bảo: "Nam nhân đang nói chuyện, nữ nhân chen miệng gì, một điểm quy củ cũng không biết."

"Anh đi chết luôn đi!"

"Ha ha ha!"

Nhạc Vân Bằng, Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á vừa mới cùng ‘đi du lịch’ dài ngày với nhau trở về, quan hệ tất nhiên là vô cùng thân thiết, tiện miệng nói đùa cũng không ai thấy hiếu kỳ.

Đông Lỵ Á cũng rất phối hợp, nàng vờ đưa tay che mặt, sau đó dụi đầu vào bờ vai Thẩm Ngôn, ai oán cáo trạng: "Chồng à, có người bắt nạt em kìa."

Thẩm Ngôn phối hợp ôm lấy Đông Lỵ Á, vỗ về cô nàng. Sau đó hắn vứt cái mớ khăn tay ban nãy xuống bàn, cầm một cái chén không đưa lên quơ quơ trước mặt Nhạc Vân Bằng.

Nhạc Vân Bằng bèn giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chao ôi, thật là tình cờ, đây không phải là Thẩm lão sư sao? Lỗi tại ta, ta có mắt không tròng, trước kính một chén, chúc Thẩm lão sư và sư mẫu trăm năm hạnh phúc.”

Đợi Nhạc Vân Bằng uống xong, Thẩm Ngôn mới đấm nhẹ vào vai anh ta một cái, đoạn cười hỏi: "Anh đi với ai thế? Ngồi xuống đây uống một lát được không?"

Nhạc Vân Bằng quệt ngang khóe miệng, đáp: "Uống chứ, đương nhiên là phải uống, thế nhưng có chút bất cập. Anh tới đây cùng với sư phụ anh, sư phụ anh và Hoàng lão sư đều biết nhau, nhưng ngài ấy chưa từng gặp qua cậu, gọi ngài ấy qua đây thì hơi ngượng ngùng. Chi bằng để anh làm chủ, mời cậu và Hoàng lão sư qua kia ngồi một chút, đêm nay bốn chúng ta cùng nâng ly tâm sự nhé?"

Thẩm Ngôn nhìn về phía Hoàng Bác, Hoàng Bác liền gật đầu: "Vậy thì đi thôi, hai anh em ta đêm nay hời rồi, nhất định phải lột sạch túi tiền của Tiểu Nhạc."

Thẩm Ngôn nghe vậy liền đứng dậy đi theo, việc này nên làm, nếu không cũng quá làm mất thể diện của Nhạc Vân Bằng rồi.

Bốn người Hoàng Bác chuyển tới một cái khách phòng khác, gian phòng này lớn hơn gian mà ban nãy bọn họ ngồi, trong phòng đã có sẵn mấy người lạ mặt, vừa nhìn thấy đám người Hoàng Bác, Đông Lỵ Á tiền vào, mọi người liền hiếu khách, nhao nhao đứng dậy chào đón.

Đang ngồi ở ghế chủ vị là Quách Đắc Cương, đây chính là một trong những nguyên lão kỳ cựu của Đức Vân Xã (tên một câu lạc bộ những diễn viên kịch nói nổi tiếng), bên cạnh Quách Đắc Cương là con trai cả của ông ấy - Quách Kỳ Lâm, Quách Kỳ Lâm hiện tại đang cộng tác trong một show diễn của Nhạc Vân Bằng nên quan hệ đôi bên cực kỳ thân thiết.

"Hoàng lão sư, đã lâu không gặp!"

"Vị này khẳng định là Thẩm lão sư, hạnh ngộ hạnh ngộ!"

Quách Đắc Cương dẫn đầu chào hỏi, Hoàng Bác liền vui vẻ đáp lời: "Quá khách khí rồi, cũng đừng gọi tôi là lão sư, cứ gọi thẳng tên tôi Hoàng Bác là được."

Đông Lỵ Á ở ngay phía sau cũng đon đả cười bảo: "Bọn em gọi anh là Quách lão sư mới đúng, mấy người chúng em đều là bằng hữu của Nhạc Nhạc thôi, mong anh đừng khách khí."

Đông Lỵ Á cố ý đứng ra nói chuyện, không phải là vì muốn nâng mặt mũi gì cho Thẩm Ngôn, mà bởi vì nàng biết rõ anh chồng nhà mình là thuộc dạng đức hạnh gì.

Trong mắt hắn chỉ có hai dạng người: quen thuộc hoặc không quen thuộc. Những cái thứ khác như danh khí, địa vị, thân phận, thành tựu,... gì đó, Thẩm Ngôn hoàn toàn không đặt trong lòng. Nhìn người thuận mắt thì sẽ hàn huyên đôi câu, không vừa mắt thì dù có là thủ tướng tới đây, hắn cũng chẳng buồn để ý tới đối phương.

"Mọi người mau ngồi đi, ngồi đi!" Quách Đắc Cương tươi cười, nhiệt tình kéo tay bọn họ ngồi xuống.

Vừa mới bắt đầu, bầu không khí trên bàn ăn vẫn tương đối nhàn nhạt, Hoàng Bác và mấy người Quách Đắc Cương tuy đều nhận biết lẫn nhau, nhưng cũng không tính là quá quen thuộc.

Thẩm Ngôn mặc dù thân thiết với Nhạc Vân Bằng, nhưng những người còn lại hắn đều chưa từng gặp qua.

Bất quá đây cũng không phải là vấn đề quan trọng, không quen vẫn có thể cạn chén uống rượu, rượu vào rồi thì không quen cũng thành quen.

Quan hệ giữa các nam nhân với nhau phần lớn đều đơn giản hơn nữ nhân nhiều, nhất là ở trên bàn rượu, khả năng một giây trước hai người còn không biết đối phương là ai, một giây sau liền trực tiếp thăng cấp lên cảnh giới ôm nhau quỳ xuống đất, dập đầu kết bái thành anh em là chuyện thường tình.

Đám người Thẩm Ngôn thì không đến nỗi khoa trương như thế, tuy nhiên sau vài chén rượu xuống bụng, bầu không khí trên bàn lập tức náo nhiệt hơn hẳn.

Quách Đắc Cương đối với Thẩm Ngôn rất khách khí, tư thái cũng hạ thấp đầy tôn trọng. Nguyên nhân dẫn tới tình huống kỳ lạ này, ấy là vì mấy ngày trước ông ta đã xem qua chương trình « Hoa Dạng Thiếu Niên ». Quách Đắc Cương thừa nhận Thẩm Ngôn là một chàng trai trẻ khiến ông phải nhìn bằng con mắt khác, thế nhưng những tài lẻ kia của hắn không phải là thứ khiến ông để ý, cái mà chân chính khiến Quách Đắc Cương tôn sùng chính là kỹ năng khẩu kỹ của Thẩm Ngôn.

Bởi vì thân là diễn viên kịch nói, Quách Đắc Cương đã bỏ ra rất nhiều năm để nghiên cứu về chuyên ngành này. Cũng chính vì vậy mà ông hiểu rõ rằng trình độ của Thẩm Ngôn cao tới cỡ nào. Có điểm chung đó, hai người càng nói chuyện lại càng hợp ý lẫn nhau.

"Người xưa khổ luyện mười năm mới dám xuất đầu lên đài biểu diễn. Nói đâu xa, thầy của tôi cũng vậy. Ngài ấy luôn nói trước tiên tôi cần phải chăm học khổ luyện, kia quả thật là đã trải qua những tháng ngày đổ mồ hôi, đổ nước mắt, thậm chí cổ họng đau đớn như muốn cắt bỏ đi nhưng vẫn phải chú tâm học tập, một điểm cũng không khoa trương. Hiện tại nhìn xem, giới trẻ bây giờ thật sự hỏng, hỏng, có những kẻ luyện thanh chưa tới một năm đã dám bước lên đài biểu diễn, nếu là thời trước đây thì đó là việc tuyệt đối không thể."

Quách Đắc Cương chỉ vào Nhạc Vân Bằng cùng Quách Kỳ Lâm, lắc đầu rồi lại nói: "Trước kia tôi từng gặp qua không ít lão tiên sinh, có những người phải nói là làm tôi mắt chữ O mồm chữ A, thán phục không ngớt. Họ giỏi dữ lắm. Tận mắt tôi nhìn khẩu hình miệng của họ rồi mà vẫn không cách nào phân biệt thật giả, họ bắt chước được đủ thứ tiếng, từ giọng người già đến trẻ em, nghe rất giống, không phải là gượng ép nghe trẻ hơn hay già hơn, mà là thật sự y chang giọng của đối tượng mà họ đang bắt chước. Hiện tại lại thụt lùi rồi, không ai quan tâm tay nghề nữa, bọn họ chỉ để ý đến danh tiếng, quan tâm tới tiền bạc. Tôi vẫn thường hay dạy con mình, ánh mắt của con nên đặt ra xa hơn. Sự nổi tiếng không phải là thứ lâu dài, hai ba năm thoáng qua một cái, sẽ tới lúc không còn ai nhận biết con nữa, nhưng kỹ năng tay nghề thì mãi mãi là của con, cái này không ai quên được, cũng chẳng ai vứt bỏ được."

Thẩm Ngôn nâng ly lên, cụng một cái với Quách Đắc Cương, đoạn ngửa đầu lên uống cạn, sau đó mới nhàn nhạt đáp lại: "Lúc trước em cũng coi trọng kỹ xảo kinh nghiệm nhất, em cho rằng cứ đơn thuần luyện tập thì tay nghề của mình sẽ càng ngày càng tốt lên, nhưng về sau em mới minh bạch, kỹ xảo kinh nghiệm chỉ là nền tảng cơ bản, muốn đạt đến đỉnh cao nghề nghiệp thì thật ra tâm tính mới là thứ trọng yếu. Làm gì thì làm, đầu tiên anh phải thật lòng yêu quý công việc của mình, vì nó mà dốc hết tất cả vốn liếng, nếu không thì dù có bỏ cả mười mấy tiếng ra khổ luyện ngày ngày thì thành tựu cũng chỉ hữu hạn mà thôi."

Quách Đắc Cương vỗ bàn một cái, kích động nói: "Đúng thế! Đúng thế! Phải rất nhiều năm anh mới đúc kết ra được kinh nghiệm này. Cậu không hổ danh là Thẩm lão sư, suy nghĩ rất chín chắn!”

Quách Đắc Cương đã theo nghề tấu nói này gần như cả một đời người, cứ nhắc tới tấu nói là ông lại rất để tâm, hiện tại cũng vậy, gặp được một người nói chuyện hợp ý như Thẩm Ngôn khiến ông kích động đến độ lệ nóng doanh tròng, nói chuyện đều mang giọng nghẹn ngào.

Đương nhiên, sở dĩ Quách Đắc Cương thất thố như vậy chủ yếu cũng vì ông đã uống khá nhiều rượu, bằng không thì cũng sẽ không đến nỗi dễ kích động như thế.

Mà không chỉ mỗi Quách Đắc Cương và Thẩm Ngôn, mọi người còn lại trong phòng cũng đều đã say mèm. Không chỉ liên tục khui rượu, bọn họ còn kêu phục vụ mang lên không ít bia ướp lạnh.

Chỉ lát sau, cả đám đàn ông đều như đám trẻ con, vừa uống vừa hò hét lại vừa cầm đũa gõ chén, ngay cả Thẩm Ngôn cũng vậy, bầu không khí ồn ào khó tả nổi.

Đông Lỵ Á và vợ của Hoàng Bác ngồi bên cạnh vất vả khuyên lơn hơn nửa ngày, đám người này mới chịu ngừng lại. Lại vất vả thêm hồi lâu mới khiến bọn họ đồng ý giải tán.

"Thẩm... Thẩm lão sư, cậu đừng... đừng nói cái gì mà không gọi là lão sư, anh nói cậu chính là đủ tư cách làm lão sư, người xưa… người xưa nói thế nào ấy nhỉ? À, họ gọi người thành đạt vi sư, cậu thật sự là người có nghề, dạng này... dạng này, mai đây cho anh chút mặt mũi, đi theo anh tới Đức Vân Xã biểu diễn một hồi, thế nào?"

Ở bên ngoài khách phòng, Quách Đắc Cương say mèm nhưng vẫn cố lôi kéo tay Thẩm Ngôn, lung la lung lay nói.

Thẩm Ngôn cười cười, đáp: "Được thôi, vậy thì em sẽ lên biểu diễn một phen, cho… cho bọn họ biết rõ, cái gì gọi là khẩu kỹ."

"Đúng thế, đến đây, đến đây. Chỗ bọn anh lúc nào cũng hoan nghênh Thẩm lão sư đại giá quang lâm!"

Quách Đắc Cương lại líu ríu nói một tràng, lôi kéo cánh tay Thẩm Ngôn, nhắc đi nhắc lại mấy câu này.

Đông Lỵ Á đứng bên trái, cố gắng chống đỡ cánh tay của Thẩm Ngôn đang khoác lên trên người nàng. Thẩm Ngôn kỳ thật vẫn còn đỡ, tuy đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng ít nhất vẫn còn nhận thức rõ mọi việc. Quách Đắc Cương mới hỏng, hoàn toàn phải dựa vào Quách Kỳ Lâm kéo ông ấy đi, bảo đảm chỉ cần cậu ta buông lỏng tay ra một chút, dám chắc vị Quách lão sư này sẽ trực tiếp ngã ngửa xuống mặt đất.

Đúng lúc đó.

"A...!" Đông Lỵ Á giật mình quay đầu lại xem xét, có chút ngoài ý muốn, nàng quả thật đúng là không để ý nơi này có một bức tranh chữ, thế nên vừa rồi trong lúc đỡ tay Thẩm Ngôn đi dọc theo hành lang, vô ý va quẹt làm bức tranh bị rách một mảng.

- ----

Chương sau: Cãi Nhau Tới Phát Khóc

- ---

Muội quay lại rồi nè, cuối năm có nhiều chuyện, trước đó muội cũng nói với cả nhà về việc công việc bận rộn rồi á, ai dè còn đủ thứ ti tỉ việc kéo tới cùng lúc, nhất là tình cảm trục trặc khiến muội suy sụp muốn chết đi được. Cơ bản thì qua năm mới rồi, hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi hơn một chút. Cám ơn cả nhà vẫn chờ muội, giữa một đống inb mắng mỏ kiêm "ra lệnh" các kiểu về việc phải ra chương mới thì vẫn có những bạn bạn nhắn tin động viên và chúc năm mới khiến muội ấm lòng lắm luôn. Dẫu hơi muộn nhưng vẫn muốn chúc các bạn một tiếng, năm mới thật bình an, nhiều may mắn và mong rằng ai cũng luôn mạnh khỏe nhé <3 Yêu yêu cả nhà <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.