Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 166: Tự tay phá hủy



Trái ngược với mấy người xung quanh, những người thân cận bên cạnh Thẩm Ngôn lại phản ứng bình thản hơn nhiều.

Đông Lỵ Á vui vẻ ngắm nhìn Thẩm Ngôn, ánh mắt nàng không chứa chút kinh ngạc nào, chỉ có đong đầy sự yêu thương xen lẫn tự hào.

Đây chính là chồng mình, là người đàn ông của mình, đương nhiên bất phàm, bình thường hắn toàn mặc kệ, bàng quan với mọi chuyện, đấy là vì hắn không đặt vào trong mắt chứ không phải hắn không thấy, nếu thật sự để Thẩm Ngôn phát hỏa, hắn ta có thể hù chết các người.

Hoàng Bác và Nhạc Vân Bằng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, bọn họ quen biết Thẩm Ngôn không quá lâu, nhưng cũng đủ để thừa biết cậu thanh niên mới chỉ ngoài hai mươi tuổi này sở hữu lắm tài lẻ, mà món nào cũng đều đạt tới trình độ thượng thừa. Nhìn mà xem, nấu nướng, hát hò, chơi đàn, khẩu kỹ, ảo thuật, có cái nào mà không phải kinh diễm tuyệt luân?

Quách Đắc Cương mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh. Đối với thư pháp, ông ta tự nhận bản thân nghiên cứu không sâu. Ông ta cho rằng, kỹ năng khẩu kỹ của Thẩm Ngôn mới là lợi hại nhất, bởi vì ông có chuyên môn về ngành nghề này, cho nên hơn ai hết có mặt ở đây, ông mới là người minh bạch nhất đẳng cấp của Thẩm Ngôn lợi hại tới cỡ nào. Nói thẳng một câu thì trong cái nghề này, trình độ của Thẩm Ngôn mới là đại sư chân chính.

"Bức chữ này, so với bộ kia thì như thế nào?"

Thẩm Ngôn vờ như không nghe thấy lời nói của Hàn Mỹ Lân, chỉ quay sang nhàn nhạt hỏi Trương Hữu.

Trương Hữu cảm thấy cõi lòng nghẹn đắng, thậm chí ý định muốn bóp chết bà vợ nhà mình cũng nảy sinh.

Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu không muốn nói là rất thông minh, nhanh nhạy, bằng không cũng không mở được một trà lâu hoành tráng như vậy ở giữa lòng thủ đô, lại càng khó mà kết giao được với nhiều bằng hữu nổi tiếng cả trong giới chính trị lẫn giải trí như này.

Kết giao nhân mạch dựa vào cái gì? Chính là dựa vào việc nhìn mặt mà nói chuyện, dựa vào bản lĩnh, dựa vào tiền tài và dựa vào cách làm người của ông ta.

Ông ta vẫn luôn tự tin mình chính là một kẻ rất biết thời thế, ánh mắt nhìn xa trông rộng, thế mà bây giờ ông ta lại đang đắc tội với một vị quý nhân, một người mà ngay cả Hàn đại sư cũng tự xưng hổ thẹn vì tài nghệ không bằng.

Càng nghĩ ông lại càng thấy đau đầu, bàn tay run run, không khỏi găm chặt móng tay vào lòng bàn tay, nhất định… nhất định về nhà ông sẽ đạp chết mụ vợ lắm lời của mình.

Ông biết rõ đây là mình bị ảnh hưởng bởi chuyện của bà vợ khiến cho đầu óc choáng váng, vả lại, không thể phủ nhận trước đây ông từng rất khinh thường Thẩm Ngôn là kẻ chỉ biết ăn bám phụ nữ, cho nên ông mới phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy.

Nếu như ông tỉnh táo hơn một chút, bình tĩnh hơn một chút, động não hơn một chút, chắc chắn ông đã có thể nhìn ra vấn đề. Một kẻ không chỉ khiến cho Quách Đắc Cương chủ động ra mặt, mà còn có Hoàng Bác ở bên cạnh xuất tiền bồi chữ, người như thế nào lại đơn giản?

Trong lòng bách chuyển thiên hồi, cuối cùng Trương Hữu cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.

Trương Hữu tự đánh giá thời cuộc rất rõ ràng, bây giờ ông ta có thể kinh doanh cái trà lâu này xuôi chèo mát mái, thuận buồm xuôi gió hoàn toàn dựa vào vòng giao thiệp mà ông cất công gầy dựng bấy lâu. Trà lâu này là một nơi tương đối đặc thù, giá cả quá cao so với mặt bằng chung các quán ăn khác, nếu như không có nhân mạch, muốn kinh doanh không lỗ vốn cũng là chuyện khó khăn.

Ông tự biết vị trí của mình hiện giờ chẳng bằng ai, ai sẽ cho một diễn viên, một đạo diễn nho nhỏ đã giải nghệ từ hai mươi ba năm về trước như ông mặt mũi nếu ông không biết điều chứ?

Dựa vào bản thân là nhị thế tổ? Tứ Hợp Viện là nơi rất đắt đỏ, nhưng căn nhà này cũng tương tự như một món đồ cổ, có thể hét giá lên mấy tỷ nhân dân tệ, nhưng nếu không ai coi trọng, chẳng ai muốn mua thì giá cao nữa cũng thành vô dụng.

"Ha ha, tất cả mọi người đều là bằng hữu mà, chỉ là một trận hiểu lầm, một trận hiểu lầm mà thôi. Mọi người xem, bữa nay là tôi mời cơm hết, ngày mai mọi người cũng nhất định phải nể mặt tôi, mai tôi bày ra một phòng tiệc, hy vọng...."

"Bức chữ này, so với bộ kia thì như thế nào?"

Thẩm Ngôn đánh gãy lời nói của Trương Hữu, lần nữa lặp lại câu hỏi.

Trương Hữu có chút xấu hổ, nhưng vẫn gượng cười đáp: "Hàn đại sư chẳng phải cũng nói rồi sao, khẳng định bức chữ này là rất tốt."

"Vậy bức chữ đây tặng cho anh, xem như bồi thường cho bức chữ kia, chuyện này kết thúc ở đây được chứ?"

Lần này không chờ Trương Hữu đáp lời, Hàn Mỹ Lân đã vội lên tiếng: "Dĩ nhiên là được, chữ của tiên sinh hoàn toàn có thể tự mình tạo thành một một phái, rất có phong phạm của đại nhân vật, chúng tôi cầu còn không được."

Hàn Mỹ Lân rất thức thời, xưng hô đối với Thẩm Ngôn cũng dùng tới kính ngữ, người bên ngoài nghe đều thấy giật mình, nhưng Hàn Mỹ Lân gọi hai chữ tiên sinh này thật sự là tâm phục khẩu phục.

Bởi vì chỉ có hiểu rõ thì mới thật lòng kính sợ.

Một gã nông phu đụng phải Đông Phương Bất Bại ắt hẳn chẳng thấy sợ hãi gì, thậm chí còn cảm thấy người này thật nương (ẻo lả).

Nhưng một kẻ trong võ lâm mà xui xẻo đụng phải Đông Phương Bất Bại thì hoàn toàn có thể bị dọa đến rơi nước tiểu.

Một người không chơi LoL, gặp được Uzi (1) có lẽ chỉ cảm thán thốt lên chàng trai này thừa ký quá, nên giảm cân rồi.

Chỉ có các game thủ chơi LoL thì mới biết rõ, anh chàng hơi mũm mĩm này kỳ thật rất trâu bò.

Hàn Mỹ Lân đã dành mấy mươi năm cuộc đời để viết thư pháp, tình yêu đối với thư pháp từ lâu đã hoàn toàn dung nhập vào máu thịt. Hiện tại có thể nhìn thấy một bức thư pháp được viết bởi một người có kỹ nghệ cao siêu như vậy, Hàn Mỹ Lân đương nhiên vui mừng quá độ. Thế nên việc ông ấy gọi Thẩm Ngôn là tiên sinh liền có thể lý giải.

Chuyện này cũng giống như lý do vì sao Quách Đắc Cương lại gọi Thẩm Ngôn là Thẩm lão sư, cũng bởi vì kỹ năng khẩu kỹ của hắn, đều cùng một đạo lý cả.

Quách Đắc Cương và Hàn Mỹ Lân bởi vì hiểu rõ chuyên môn, cho nên mới minh bạch tài hoa của Thẩm Ngôn khủng bố đến mức nào.

Mà ngược lại, những kẻ ngoài nghề khác sẽ thấy mơ mơ hồ hồ, cho rằng hai người này quá mức cất nhắc Thẩm Ngôn, trông có vẻ hơi giả tạo.

Trương Hữu hiển nhiên cũng không nghĩ tới Hàn Mỹ Lân đối với Thẩm Ngôn đánh giá cao như thế, lúc này nghe Hàn Mỹ Lân kính trọng gọi chàng trai trẻ kia là tiên sinh, ánh mắt ông ta bỗng chốc phát sáng lên, trong lòng cũng nhanh nhảu tính toán.

Hàn Mỹ Lân đã nói vậy, bức tranh chữ kia khẳng định bất phàm, cái này nếu là một bức đổi một bức, xem ra là ông kiếm lời rồi, hiện tại còn có thể mượn cơ hội trước mặt đây để kết giao một phen, về sau nói không chừng vợ chồng nhà Thẩm Ngôn sẽ trở thành một phần trợ lực lớn trong việc kinh doanh của Trương Hữu ông cũng nên.

"Đương nhiên có thể đổi, đây chính là vinh dự của trà lâu nhà chúng tôi rồi." Trương Hữu trưng ra vẻ mặt tươi cười, ngữ điệu không tự giác được nâng cao hẳn một tông.

Thẩm Ngôn nghe vậy liền gật đầu, tiếp đó bèn cầm lấy nghiên mực cạnh bên, xoẹt một phát, đem nghiên mực đổ ập xuống bức chữ "Biển chứa trăm sông" trên bàn.

- ------

(1) Uzi tên thật là Jian Zihao, được biết đến nhiều hơn với cái tên Uzi trong trò chơi, là một game thủ Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp của Trung Quốc, là người mang AD cho Royal Never Give Up. Trước đây anh từng chơi cho OMG, Royal Club và Newbee.

- ------

Chương sau: Nhớ Lấy Hóa Đơn Cho Tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.