Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 168: Chẳng phải bọn em là tỷ muội khuê mật sao?



Trương Hữu kinh doanh trà lâu đã nhiều năm, nhân mạch dĩ nhiên rộng rãi, nhưng chân chính có thể được xưng tụng là đại lão một phương cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà Hàn Mỹ Lân chính là một trong những người đó.

Hàn Mỹ Lân mặc dù không phải người trong ngành giải trí, nhưng ông ta là một nghệ thuật gia chân chính, địa vị so với người trong giới giải trí tất nhiên cao hơn một nửa.

Những năm gần đây, mỗi lần trò chuyện cùng người khác, Trương Hữu đều nhất định sẽ nhắc đến Hàn lão sư chính là bằng hữu thân thiết, là loại bạn sinh tử chi giao của ông ta. Người bên ngoài nghe vậy đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng càng thêm xem trọng Trương Hữu ông.

Dĩ nhiên Hàn Mỹ Lân cũng thật sự coi Trương Hữu là bạn bè, chỉ có điều là bạn bè phổ thông bình thường, cái kiểu sinh tử chi giao kia hiển nhiên chỉ là do Trương Hữu thổi phồng lên chứ Hàn Mỹ Lân làm gì có xem ông ta là người thân thiết như vậy.

Vốn dĩ đại nhân vật cao cao tại thượng như Hàn Mỹ Lân cũng sẽ không chủ động đi kết giao bạn bè với người làm ăn như Trương Hữu làm gì, sở dĩ Trương Hữu có thể qua lại với Hàn Mỹ Lân như bây giờ chẳng qua cũng bởi vì ông ta quanh năm ở bên cạnh lấy lòng, tạo quan hệ với Hàn lão sư mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, Thẩm Ngôn - một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi, một kẻ phế vật ăn bám chẳng ra gì, thế mà hắn ta lại được Hàn Mỹ Lân xem trọng vô cùng. Thậm chí khi Thẩm Ngôn muốn rời đi, ông ấy còn tiến lên giúp mở cửa xe.

Như thế coi được sao?

Hàn Mỹ Luân là một nghệ thuật gia, thế mà lại cho kẻ ăn bám một cái lễ lớn như vậy?

Trương Hữu trong lòng không biết khó chịu bao nhiêu, cảm giác so với việc vợ ông ta ngoại tình còn khổ sở hơn, mà càng làm cho Trương Hữu tức giận, đó là Hàn Mỹ Lân không tiến vào quán trà nữa, cũng không dặn dò ông cái gì, tạm biệt Thẩm Ngôn xong, Hàn Mỹ Lân liền tự mình lên xe rời đi luôn.

Con mẹ nó ông ta còn là người sao? Thời điểm bình thường thì ‘lão Trương, lão Trương’, gọi đến là thân thiết, hiện tại một tiếng chào cũng không có? Những người làm nghệ thuật quả thực không một kẻ nào tốt lành!

Hàn Mỹ Lân như thế, kẻ ăn bám kia cũng như vậy.



..

Bóng đêm mênh mông, đèn đuốc cũng bật sáng trưng.

Ban đêm chính là thời điểm thể hiện rõ nhất con người vĩ đại như thế nào thông qua những ánh đèn lung linh rực rỡ, chiếu sáng khung cảnh đường phố và xua tan đi bóng đêm u tối.

Những chiếc ô tô đủ kiểu dáng, đủ sắc màu thong thả di chuyển trên đường.

“Chồng à, chữ của anh thật sự có thể bán được mấy trăm vạn sao?” Đông Lỵ Á lái xe, vốn đang ngân nga một giai điệu, bỗng chợt nhớ tới chuyện gì đó liền phấn khởi quay sang hỏi Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn ngã đầu ra sau, dáng vẻ ung dung, mỉm cười hỏi: “Em lại nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đấy?”

Đông Lỵ Á chớp chớp mắt mấy cái, tinh quái nói: “Bán lấy tiền chứ làm gì, một bộ mấy trăm vạn, mười bộ chính là mấy ngàn vạn, một trăm bức lại là mấy ức lận đó, một ngày anh có thể viết ra được mấy bộ? Em thấy anh viết rất nhanh, giơ tay nhấc chân một loáng là ra được bộ tranh chữ rồi. Để em tính xem, nếu một ngày anh viết được hai trăm bức thì sao? Wow... Nhà chúng ta sắp phát tài rồi nha chồng.”

Thẩm Ngôn trợn mắt nhìn Đông Lỵ Á, “Em đang nghĩ cái gì vậy, tác phẩm nghệ thuật chứ nào phải đồ vật này nọ, đối với người ưa thích thì nó là một tác phẩm vô giá, nếu không ưa thích mà nói đến, vậy nó chính là không đáng một đồng, mà một bộ tác phẩm có đáng tiền hay không cũng không thể chỉ nhìn vào bản thân tác phẩm đó.”

Đông Lỵ Á ngạc nhiên hỏi: “Vậy thì nhìn vào cái gì?”

“Một tác phẩm được xem là có nổi bật hay không, cũng là xem chính người đó có nổi bật được hay không, coi người như tác phẩm chỉ là một số ít trong cái lớn, tóm lại là rất mông lung, mọi người phóng đại, giá cả tất nhiên sẽ lên cao, nhưng nếu không ai chịu nâng lên, thế thì giá trị của nó xem ra không đáng một đồng”

Đông Lỵ Á bừng tỉnh gật đầu, đáp: “Thì ra là vậy, em còn tưởng tùy tiện viết một bộ chữ cũng sẽ rất đáng tiền chứ.”

Thẩm Ngôn phì cười, giải thích cho nàng hiểu: “Lan Đình Tự nổi tiếng đúng không? Ngoại trừ giá trị nghệ thuật của bản thân bức thư họa này, thì cũng bởi trên đời chỉ có duy nhất một bộ gốc kia mà thôi, hơn nữa còn là thất truyền tài năng. Nhưng em tưởng tượng thử đi, nếu Vương Hy Chi viết một vạn tám ngàn bộ Lan Đình Tự, hơn nữa còn lưu truyền lại cho các đệ tử đời sau, vậy nó còn đáng tiền không? Còn có Càn Long, kỳ thật tài văn chương của ngài ấy chỉ tạm được, nhưng ngài ấy là đế vương, nếu cả một đời chỉ viết vài bài thơ, như vậy đoán chừng mỗi một bài đều sẽ mang giá trị xa xỉ, nhưng Càn Long cứ rảnh rỗi là lại sáng tác, đương thời viết không dưới hai vạn bài, cho nên vô tình đã làm cho thơ văn mà ngài ấy lưu lại mất đi giá trị rồi.”

Đông Lỵ Á hít một hơi thật sâu, lắc đầu đáp: “Xem ra vòng nghệ thuật của mọi người cũng lắm rắc rối ghê.”

Thẩm Ngôn bật cười: “Cũng đúng, dù sao thì giá trị nghệ thuật từ trước tới nay vẫn luôn khó hiểu mà.”

Chương 136

Chương 136: Trên mạng đều là gạt người

“Chồng à, ngày mai chúng ta đi đâu chơi?”

Đông Lỵ Á vừa lái xe, vừa hào hứng hỏi Thẩm Ngôn.

Không phải nói quá chứ từ lúc chào đời tới giờ, hôm nay chính là một trong những ngày mà Đông Lỵ Á cảm thấy hạnh phúc nhất.... mà đêm qua, cũng là một đêm rất đáng nhớ.

Điều này khiến nàng đối với ngày mai vô cùng trông đợi, trong lòng đã lên sẵn vô số kế hoạch cùng đi ăn đi chơi với Thẩm Ngôn, nhưng mà nàng vẫn muốn nghe thêm ý kiến của hắn nữa.

Nói thật lòng là dù đi nơi nào cũng được, chỉ cần có Thẩm Ngôn đi cùng thì làm gì nàng cũng đều thấy vui vẻ, giống như hôm nay đi xem bộ phim kia, mặc dù phim đó rất dở, nhưng có thể hẹn hò cùng Thẩm Ngôn vẫn khiến nàng thấy vô cùng phấn khích.

“Chồng à.” Thấy Thẩm Ngôn không nói chuyện, Đông Lỵ Á liền quay đầu nhìn thoáng qua hắn, nhưng rất nhanh liền quay đầu lại, đối với một người mới lái xe, kỹ thuật còn tệ hại như nàng mà nói, vừa lái xe vừa quay đầu sang hướng khác tuyệt đối là một việc không nên làm.

“Ngày mai.... Mật Mật và Nhiệt Ba sẽ về nhà.” Giọng nói của Thẩm Ngôn ngập ngừng vang lên.

Từ mắt thường có thể trông thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vui sướng lúc đầu của Đông Lỵ Á lập tức xụ xuống. Bầu không khí trong xe cũng không còn phấn hồng như vừa rồi.

“Đều là người một nhà, dù gì cũng phải gặp mặt, vả lại không phải lúc trước quan hệ của bọn em rất tốt sao?”

Giờ phút này, Thẩm Ngôn cũng có chút khó xử. Chung quy là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nhà hắn cũng có những cái khó xử riêng, đặc biệt là trong chuyện tình cảm lại càng thêm phức tạp.

Không nói đến thì cuối cùng cũng phải đối mặt, vẫn phải giải quyết, điều này chính là do lòng tham quá lớn.

Từ chỗ này tới nói, xem ra ông trời cũng rất công bằng, đạt được bao nhiêu, thì cũng phải bỏ ra bấy nhiêu để tiếp nhận lại.

“Ai cùng mấy cậu ấy có quan hệ tốt chứ.” Đông Lỵ Á nói thầm một câu, nàng cũng ráng nhịn nhưng vẫn cứ thấy ấm ức, không nhịn được nên mới nói ra thành lời.

Thẩm Ngôn khó xử bảo: “Các em chẳng phải là tỷ muội thân thiết của nhau sao? Nếu vậy trước đây......”

“Tỷ muội thân thiết thì thế nào? Em có rất nhiều tỷ muội khuê mật, không nhất thiết phải là mấy người bọn họ. Vả lại ai bảo anh giữa chị em tốt với nhau thì không có mâu thuẫn? Không phải người xưa vẫn thường dạy: phòng cháy, phòng trộm, phòng người quen à? Chị em tốt so với người lạ còn nguy hiểm hơn.”

“Đúng rồi!” Thẩm Ngôn không muốn cùng Đông Lỵ Á tranh luận về chuyện này nữa, vì thế nhanh chóng thay đổi chủ đề, “Quách Đắc Cương khi đi có nói với anh cái gì mà xin chờ ghé thăm, ông ta nói vậy là có ý gì?”

- ------

Chương sau: Chồng À, Anh Uống Thuốc Tráng Dương Sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.