Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 174: Phát weibo chọc tức cẩu độc thân



Ngồi trêu chọc đám người hâm mộ này vậy mà cũng thật tốn thời gian, rất nhanh đã đến bữa trưa, Thẩm Ngôn liếc nhìn đồng hồ một cái liền buông điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp nấu cơm cho ba cô nàng, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba hiếm khi có một lần quay về, Thẩm Ngôn muốn bộc lộ chút tài năng để tẩm bổ cho hai bà xã thường xuyên phải ở bên ngoài vất vả kiếm tiền.

Vừa vặn hôm qua hắn cùng Đông Lỵ Á xuống phố, mua không ít nguyên liệu nấu ăn về, đều là những nguyên liệu tươi sống cực ngon mà hắn đã tinh tế tuyển chọn hồi lâu mới mua được.

Nguyên liệu nấu ăn toàn là đồ thượng hạng, hắn lại toàn lực phát huy tay nghề, một bàn đồ ăn lớn dĩ nhiên liền vô cùng phong phú, màu sắc hương vị đều đủ.

Dương Mật, Đông Lỵ Á nhìn mà chảy cả nước miếng, Địch Lệ Nhiệt Ba thì chịu hết nổi, âm thầm đưa tay bốc ăn lén một cái, kết quả đồ ngon còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Thẩm Ngôn gõ khẽ vào mu bàn tay cái bốp, sau đó bị hắn nắm cái móng vuốt đó tha đi rửa tay sạch sẽ, xong xuôi mới cho cô quay lại bàn ăn.

Ba cô gái ngồi xuống trước bàn ăn, động đũa vô cùng vui vẻ, Thẩm Ngôn lại kêu “Khoan đã”, sau đó từ dưới ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, hắn bèn lấy điện thoại ra, hướng về bàn ăn chụp một cái.

Sau đó đem tấm hình đăng tải lên trên Weibo kèm status cực kỳ ‘ngứa đòn’: “Mấy bà xã vừa mới về, bộc lộ chút tài năng nhỏ nhỏ nào.”

Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba và Đông Lỵ Á ba mặt nhìn nhau, liền thấy có chút hoang mang trong mắt đối phương, xem ra ông xã nhà mình hình như thích chơi Weibo rồi? Việc này… không tốt lắm thì phải.

Thật ra ngay cả bản thân Thẩm Ngôn cũng không nghĩ tới, hắn thế mà lại thích chơi Weibo thật.

Chỉ có thể nói, hứng thú của con người không thể dò kiếm dễ dàng.

Có người thích ngửi mùi xăng, có người thích móc lỗ mũi, có người lại thích ngửi mùi đất ẩm sau cơn mưa, có người thì thích gặm móng tay, gặm cho đến bằng sạch mới thôi… Tính ra mà nói, Thẩm Ngôn thích chơi Weibo thì vẫn là tương đối bình thường.

Một nhà bốn người liền ăn một bữa cơm trưa cực kỳ phong phú, mà ở khu bình luận trong bài post mới nhất của Thẩm Ngôn lại đang vô cùng náo nhiệt.

“Thật là quá đáng mà, lão tử về nhà nhất định sẽ đánh nó một trận ra trò, đã chơi trò bắn ngược còn chưa đủ, hiện tại còn muốn hành hạ bao tử của phụ thân nó nữa chứ! Thật quá đáng ghét!”

“Thẩm lão sư, cậu là ma quỷ sao? Cậu có từng nghĩ tới cảm nhận của người đang phải gặm bánh mì giữa trưa không?”

“Ông xã, em cũng là bà xã của anh mà, cho em một slot ăn trưa cùng anh được không, nói nhỏ anh biết, ngực em so với ngực của mấy người Dương Mật còn lớn hơn nhiều!”

“Lầu trên, cô mất trí rồi hả??? Bằng vào cô cũng dám so sánh với nữ thần Na Trát của tôi?”

“Không chỉ tung hình về mỹ thực, còn phát luôn thức ăn cho chó, có vợ thì hay lắm sao, nghịch tử, ngươi đủ rồi nha.”

“.......”

Lần này không chỉ dân mạng, ngay cả các bạn bè minh tinh của Thẩm Ngôn cũng “phẫn nộ” bình luận theo.

Lưu Sư Sư: “Ông xã, anh không thấy bên người thiếu thiếu sao? Thiếu một bà xã anh cũng không phát hiện ra à?”

Cổ Lệ Na Trát: “Em hiện tại có chút tức giận mà, em không ở nhà với anh mà anh lại làm nhiều món ngon như vậy là sao?”

Tống Đan Đan: “Này, đây là một bàn thức ăn lớn à nha, xem ra Thẩm lão sư phải xuất ra không ít tài nghệ rồi. Bữa nào chỉ chị vài chiêu đi.”

Tống Tổ Nhi: “Anh Thẩm Ngôn, em cũng muốn ăn nữa!!!”

Lôi Gia Âm: “Thẩm lão sư, trong nhà cậu còn thiếu một người quét rác hay rửa chén không, tôi cũng không cần kiếm tiền lương, chỉ cần nuôi cơm ngày ba bữa là được.”

Hoàng Bác: “A, về rồi hả? Sao lại có một bàn đồ ăn lớn thế, sớm biết vậy giữa trưa anh và bà xã kéo qua nhà cậu ăn chực luôn rồi. Lần sau làm cơm nhớ báo anh trước đấy!”

Nhạc Vân Bằng: “Mượn chút đất lành đến quảng cáo một tí, đêm nay Thẩm lão sư sẽ đến Đức Vân Xã phụ diễn, ai yêu thích Thẩm lão sư thì nhất định đừng bỏ lỡ, vị đại thần này thế nhưng là do sư phụ của tôi đích thân mời tới đó nha.”

…...

Sau buổi cơm trưa, ba người Dương Mật liền tự giác bưng bát đũa xuống đi rửa chén, Thẩm Ngôn cầm lấy điện thoại đi vào phòng khách, lại mở Weibo lên nhìn, trông thấy mấy bình luận thú vị ở hàng đầu, hắn đang định trả lời vài người thì bỗng nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba đột ngột ào ào chạy từ dưới bếp lên, ngồi cái phịch xuống bên cạnh hắn.

"Lão công à."

Cô nàng ôm vòng qua cổ Thẩm Ngôn, gương mặt xinh đẹp gác lên vai hắn, miệng nhỏ vểnh lên, một bộ dáng bảo bảo trong lòng rất khổ sở.

"Mật Mật lại mắng em à?" Thẩm Ngôn phì cười, nựng nựng gương mặt phụng phịu của cô, cưng chiều hỏi.

"Mắng thì cứ mắng thôi, em nghe riết rồi, cũng không quan tâm cậu ấy cằn nhằn gì lắm." Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi thẳng người dậy, ngạo kiều hừ một tiếng, nhưng rất nhanh lại bám dính lên người Thẩm Ngôn, thỏ thẻ nói: "Em có chuyện khác muốn nói với anh."

"Ừm! Nói đi."

"Lão công, anh nói xem, hiện tại em cũng có thể được xem là ngôi sao mới nổi của giới ca hát rồi đúng không, mặc dù trên Kim Khúc bảng vẫn bị Mật tỷ đè ép thật, nhưng vị trí thứ hai cũng tương đối có thể diện rồi, nói ra cũng coi là ca sĩ nổi danh, có đúng không, có đúng không?"

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười lắc đầu: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." Địch Lệ Nhiệt Ba duỗi một ngón tay trắng nõn ra, lắc lắc trước mặt hắn, "Một ca sĩ nổi danh mà chỉ cho ra mắt có mỗi một ca khúc, có phải có chút tẻ nhạt rồi hay không, mấy ngày qua em có tham gia một số hoạt động, mỗi lần MC yêu cầu em thể hiện, em đều chỉ có thể hát mỗi bài « Tinh Nguyệt Thần Thoại », mặc dù ca khúc này rất êm tai, người xem cũng cực kỳ ưa thích, thế nhưng..."

"Muốn anh viết cho em một ca khúc mới?" Thẩm Ngôn đánh gãy lời than thở kể khổ của cô nàng.

Địch Lệ Nhiệt Ba hào hứng gật đầu, sau đó thái độ lại dè dặt xuống, dáng vẻ đặc biệt lấy lòng, "Ông xã à, viết ca khúc mới có khó không?"

Thẩm Ngôn nhíu mày, lộ ra thần sắc suy tư.

Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy, trong lòng nhất thời hoảng hốt, lập tức liền muốn mở miệng nói ‘thôi bỏ đi’, cô mới không cần bài hát mới nữa.

Thật ra chuyện đòi ca khúc mới ấy, Địch Lệ Nhiệt Ba đã từng nói qua với Dương Mật, khi đó Dương Mật đã cằn nhằn cô một phen. Cậu ấy bảo cô đừng có thấy Thẩm Ngôn sáng tác bài hát rất dễ dàng mà lầm, nếu linh cảm không tới thì lấy đâu ra tác phẩm. Nếu cô cứ không hiểu chuyện đòi hỏi hắn, như vậy chẳng phải là đang tạo áp lực lớn cho ông xã nhà cô hay sao.

Địch Lệ Nhiệt Ba khi ấy nghe tai này qua tai kia, mặc dù cô cũng hiểu chuyện, nhưng đến cùng vẫn là còn có chút tâm tính tiểu hài tử, nhất thời vui vẻ mà quên béng lời Dương Mật từng nói, cho nên mới chạy tới đây nhõng nhẽo đòi Thẩm Ngôn sáng tác ca khúc mới cho cô

Hiện tại thấy Thẩm Ngôn lộ ra bộ dáng khó xử như thế, Nhiệt Ba lập tức tự trách không thôi, cũng có chút sợ hãi, cô sợ Dương Mật lại mắng mình, lại càng sợ Thẩm Ngôn ghét bỏ cô không hiểu chuyện, trong thoáng chốc, ánh mắt cô đã phiếm hồng lên từ lúc nào không hay.

"Viết ca khúc mới thì rất dễ, nhưng việc em nghi ngờ năng lực của ông xã em thì anh không cao hứng chút nào."

Thẩm Ngôn vừa nói vừa nhướng mày, thể hiện ý trêu chọc cô vợ mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy liền ngẩng đầu lên, bộ dáng đầy vẻ kinh ngạc, đối diện với ánh mắt đỏ hoe của Địch Lệ Nhiệt Ba, Thẩm Ngôn còn thấy ngạc nhiên hơn, hắn hoang mang hỏi nàng: "Em làm sao vậy? Không đến mức kích động như vậy chứ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba lấy tay qua loa gạt lệ, sung sướng mỉm cười, trong lòng vừa tức vừa vui, cuộn tròn trong ngực Thẩm Ngôn, nũng nịu đáp: "Thật ghét anh, khi không lại làm người ta hiểu lầm. Em muốn có bài hát mới, bài hát hay nhất, hay hơn cả ca khúc anh viết cho Mật tỷ kìa."

- -----

Chương sau: Mùa Hè Yên Tĩnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.