"Em phải cố gắng tìm ra thứ cảm giác uyển chuyển trong « Trái Chín Mùa Hạ », thử đi tìm hiểu nó, biểu đạt nó, không cần để ý hát như vậy là có quá phô trương hay không, chỉ cần em cảm thấy tốt, thấy như thể em đang dùng chính cảm xúc chân thật từ trong tim mình ngân vang lên, vậy thì đó chính là tốt nhất."
Thẩm Ngôn nghiêm túc chỉ đạo, Dương Mật dĩ nhiên cũng chăm chú lắng nghe. Hắn nói tới đâu, cô lại nghiêng đầu tập trung dõi theo tới đó, nhất thời nắng chiều hòa vào khắp phòng, tạo nên một khung cảnh ấm áp, hài hòa thật là đẹp mắt.
Rút kinh nghiệm từ Nhiệt Ba ban nãy, Dương Mật khẽ nhắm mắt lại, dùng phương pháp thể nghiệm dung nhập tình cảm vào ca khúc, cố gắng tìm cảm giác mà Thẩm Ngôn nói tới.
"Có lẽ phải buông tay mới đến gần người được
Không gặp người, người mới nhớ đến tôi
Góp nhặt thời gian, kết ra trái chín giữa mùa hạ này
Nhớ về mùi hương của lạnh lẽo cô đơn
Tôi sẽ cố gắng rời xa người, không còn nghĩ về người nữa…”
Dương Mật dựa khẽ vào bên cạnh cây dương cầm màu gỗ nâu, một đôi chân trắng thon dài bắt chéo, nhìn duyên dáng mà yêu kiều, bên trong ánh mắt xinh đẹp lộ ra vô hạn nhu tình, ngón tay trắng trẻo vô ý thức gõ gõ lên thùng đàn, tạo thành âm thanh cốc cốc đều đặn hòa theo nốt ngân vang của cô.
Thẩm Ngôn không làm phiền Dương Mật tập trung suy nghĩ, cứ thế đàn một lần cả bài hát này, ngón tay Dương Mật vẫn cứ gõ theo nhịp ca khúc, cảm xúc thoáng chốc biến hóa theo ca từ biểu đạt ý cảnh.
Như thế nào gọi là nhập tâm? Như thế nào gọi là chăm chú? Chính là khi bạn không còn để ý hết thảy mọi thứ chung quanh, không để ý đến hoàn cảnh, không bận tâm xem bên cạnh mình là ai.
Dương Mật giờ phút này chính là đang tiến vào loại trạng thái đó. Cô hoàn toàn đắm chìm trong ca khúc « Trái Chín Mùa Hạ », tựa hồ như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có mình cô và những nỗi buồn đơn côi mà cô đang gặm nhấm, thứ tình cảm trao đi mà mãi cũng không được đáp đền ấy, Dương Mật đang dùng chính con tim mình để khắc họa.
Thẩm Ngôn một bên đánh đàn, một bên âm thầm gật đầu, xem ra suy đoán của hắn không sai, diễn viên chuyên nghiệp quả nhiên có một điểm tốt hơn so với các ca sĩ chính thống. Ấy là họ có thể nhanh chóng nắm bắt được thứ tình cảm mà người viết nhạc muốn truyền tải, hơn nữa cũng rất nhanh tự đặt mình vào bài hát, dùng chính cảm xúc mà mình cảm nhận được để biểu đạt ra cho người nghe cùng đồng cảm. Địch Lệ Nhiệt Ba ban nãy và cả Dương Mật bây giờ đều là như thế.
Trong phòng khách rộng lớn, xa hoa chỉ còn lại tiếng đàn du dương của Thẩm Ngôn cùng tiếng ca phiêu đãng của Dương Mật. Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Đông Lỵ Á đều đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, hai đại mỹ nhân tựa như hai khán giả nhiệt tình, lúc này quả thật đã phần nào bị hớp hồn bởi màn trình diễn « Trái Chín Mùa Hạ » của Dương Mật, toàn tâm toàn ý lắng nghe.
Một lúc lâu sau, tiếng đàn mới chầm chậm nhỏ dần rồi dừng hẳn, tiếng ngân vang của ca sĩ của đã ngừng từ khi nào.
Dương Mật dường như chưa lập tức dứt hẳn ra khỏi thứ cảm xúc u buồn mà « Trái Chín Mùa Hạ » mang lại, tầm chừng vài giây sau, cô mới mở mắt ra, con ngươi xinh đẹp hồi hộp nhìn Thẩm Ngôn, dáng vẻ vừa lo lắng lại vừa mong đợi, hỏi: "Anh thấy sao?"
Thẩm Ngôn mỉm cười, không vội trả lời mà là hỏi ngược lại cô: "Bản thân em cảm thấy thế nào?"
Dương Mật ngại ngùng nở nụ cười, nói: "Trước kia em chỉ đơn thuần là thích nghêu ngao vài câu lúc rảnh rỗi thôi, không có cảm xúc gì đặc biệt, mà vừa rồi... không hiểu sao lại thấy giống như có chút hưởng thụ việc ca hát vậy."
Thẩm Ngôn hài lòng gật đầu: "Việc này nói lên em đã có tiến bộ rất rõ rệt rồi đấy, bất kể em làm việc gì, thứ trọng yếu nhất chính là em phải nảy sinh tình cảm với công việc đó. Chỉ khi em thấy yêu quý nó, trân trọng cái việc mình đang làm thì mới có thể bộc phát ra được một nguồn năng lượng mà đôi khi chính bản thân em còn không ngờ tới.”
"Lão công, em cũng rất hưởng thụ mà, cực kỳ vui vẻ luôn ấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba không cam lòng, vội chạy đến trước mặt Thẩm Ngôn tranh sủng, một bộ dáng biểu cảm ‘lão công, em cũng giỏi mà, mau khen ngợi em đi.”
Thẩm Ngôn cười xòa, nói: "Ừ ừ, phải rồi, em cũng rất tốt, nhớ kỹ cảm giác khi hát ban nãy của bọn em nhé, sau đó cứ giữ nguyên tiết tấu anh vừa chỉ rồi cố gắng luyện tập theo, chỗ nào không ổn thì hỏi anh liền, anh sẽ hướng dẫn lại. Cố gắng lên, anh tin tưởng nhất định sẽ có một ngày, bọn em có thể đạt được vương vị cao nhất trong giới ca hát này."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, đôi khuỷu tay chống đỡ trên nắp thùng dương cầm, nhỏ giọng hỏi: "Lão công, về sau anh còn viết ca khúc mới cho bọn em nữa không?"
Thẩm Ngôn cười nhạt, nói: "Chỉ cần bọn em còn muốn hát, đương nhiên anh sẽ sáng tác thật nhiều ca khúc mới cho hai người."
"A, lão công vạn tuế, a a a a a a a a..."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhào lên ôm vòng qua cổ Thẩm Ngôn, vui vẻ không nhịn được.
Dương Mật một tay ôm ở trước ngực, một tay xoắn lấy lọn tóc xoăn dài, cũng giống như Địch Lệ Nhiệt Ba, ánh mắt cô nhìn về phía Thẩm Ngôn đong đầy yêu thương đến độ muốn hòa tan cả ra.
Kỳ thật việc ca hát này cũng chỉ là sở thích nhất thời của các cô, có thể trở thành Thiên Hậu của làng giải trí hay không, đây không phải là mục tiêu cũng chưa bao giờ là thứ các cô cưỡng cầu.
Nhưng cả hai người Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đều ưa thích sự cưng chiều cùng dạy bảo của Thẩm Ngôn.
Đương nhiên, lòng hư vinh ít nhiều vẫn là có, ai mà không muốn hưởng thụ sự sùng bái hay đạt được sự tán dương của người khác đâu?
Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật bị hạnh phúc vây quanh, trong tim ngọt ngào tựa như vừa được ngâm cả người vào bình mật.
Thế nhưng trong căn phòng khách tráng lệ này lại có một người không mấy vui vẻ gì, nếu không muốn nói thẳng ra là tâm trạng thất lạc đến độ muốn òa ra khóc. Người đó không ai khác mà chính là Đông Lỵ Á đang làm ổ trên ghế sô pha cách đó không xa.
Cô hiện tại cảm giác bản thân mình đặc biệt dư thừa, mặc dù Đông Lỵ Á cô cũng là một thành viên của cái nhà này, nhưng căn bản cô vẫn không hoàn toàn dung nhập vào được.
Đông Lỵ Á đương nhiên tin tưởng, chỉ cần mình mở miệng ra yêu cầu, lão công khẳng định cũng sẽ sáng tác một bài hát thật hay cho cô, sau đó kiên nhẫn dạy cô ca hát, lấy sự cưng chiều mà Thẩm Ngôn dành cho cô, việc này chắc chắn không thể nghi ngờ.
Nhưng... Vấn đề ở đây là do bản thân Đông Lỵ Á.
Lão công viết bài hát cho cô thì sao? Dù bài hát có hay đến đâu thì điều kiện tiên quyết là cô phải biết hát mới được a.
Cứ việc Đông Lỵ Á đối với nghệ thuật ca hát của mình vẫn còn có chút lòng tin, nhưng thật ra loại lòng tin này vốn dĩ rất mù quáng, khách quan mà nói, kỳ thật Đông Lỵ Á ca hát dở tệ.
Nếu như chỉ có hai người là cô cùng Thẩm Ngôn, cô sẽ không ngại tiến lên vòi vĩnh hắn dạy cô hát ngay lập tức, trước mặt Thẩm Ngôn, cô không thấy có gì là mất mặt cả, ngay sự tình khó xử hơn, ngại ngùng hơn cũng đã làm. Việc nói cho hắn biết cô hát rất dở thì tính là gì.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không được, cô tuyệt đối không thể thua kém Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Mật như vậy, hơn nữa còn là phô bày hết khuyết điểm ra trước mặt cho hai người đó thấy.
Nhất là dưới tình huống Thẩm Ngôn vừa hết lời khen ngợi bọn họ hát hay như vậy.
Ai!
Nghĩ đến đây, Đông Lỵ Á nhịn không được hít một ngụm không khí. Dù rằng cô không muốn thừa nhận chút nào, nhưng cũng không thể không nói, hai người chị em kia của mình quả thật là có chút tài năng.
Xem ra chính mình cũng phải nỗ lực cố gắng, chứ không thể chỉ nói suông chơi chơi như vậy được.
- ----
Chương sau: Cô Không Phải Là Người Nhà Của Bọn Này Hay Sao?