Thẩm Ngôn tủm tỉm cười, nhún nhún vai, hỏi: "Sau đó thì sao?"
Hoàng Bác nói: "Nếu chúng ta đã là anh em, vậy anh cũng sẽ không khách khí nữa, cái kia... Khi nào mới có bữa cơm như vậy nữa? Nấu nhiều thêm cho mỗi mình anh, chắc không tới nổi làm cậu mệt mỏi lắm đâu ha."
Thẩm Ngôn lắc đầu: "Anh đây phải hỏi Dương Mật và Nhiệt Ba, tôi hiện tại chỉ là nhân viên tạm thời của các nàng thôi."
Dương Mật thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Bác ca, về sau anh em mình cùng nhau ăn cơm mỗi ngày đi."
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi cạnh láu táu khoe: "Thẩm Ngôn đã nói sẽ phụ trách ba bữa cơm mỗi ngày cho tụi em đó, thân thủ của ảnh thì miễn bàn rồi."
"Được, cứ quyết định như vậy nhé, gặp lại các em sau." Hoàng Bác khoát khoát tay, hài lòng rời khỏi phòng.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chào tạm biệt Hoàng ảnh đế xong vẫn chưa định đi, hai nàng chiếm cứ một góc giường của Thẩm Ngôn ngồi ngẩn người, cứ thế một mực ngây ngốc đến mười giờ hơn mới trở về phòng đi ngủ.
...
Ngày thứ hai lại là một ngày nắng đẹp.
Thẩm Ngôn năm giờ đã rời giường, đoàn làm phim của Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba chính thức khởi công, cả hai người bọn họ hôm nay đều có cảnh quay, vì vậy hắn muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho hai cô nương này.
Hắn lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, trong lúc bắc nồi nấu cháo thì nhanh chóng chưng hai phần sủi cảo nhỏ, làm thêm ba quả trứng luộc nước trà, sau đó lại trộn thêm một phần rau trộn cỡ vừa.
Chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, Thẩm Ngôn mới đi đến căn phòng đối diện gõ cửa, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đã thức dậy từ sớm, lúc hắn vào thì vừa lúc hai nàng đang rửa mặt, Thẩm Ngôn thông báo đã làm xong điểm tâm cho các nàng rồi quay đầu đi ra, định bụng cầm điện thoại lên gọi Hoàng Bác xuống ăn, nào ngờ điện thoại còn chưa kịp mở sáng, hắn đã thấy anh ta lò dò đi tới đầu hành lang từ khi nào.
"Anh không đến muộn chứ?" Hoàng Bác vui vẻ giơ tay chào hỏi Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn gật gật đầu, mỉm cười đáp: "Vừa vặn!"
Hai cô gái và Hoàng Bác cùng đi vào trong phòng Thẩm Ngôn ăn sáng, hiển nhiên lại có một màn cảm thán đầy thỏa mãn.
Cháo trắng đơn giản thế kia vậy mà nấu ra được mùi thơm quyện lòng người; mấy miếng sủi cảo nho nhỏ vàng óng, càng ăn lại càng thấy ngon khó cưỡng; rau trộn cũng được nêm nếm rất vừa… ba người ăn sạch sẽ đồ có trên bàn, một miếng cũng không để thừa.
Cơm nước xong xuôi, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba lại ngoan ngoãn tự giác đi thu dọn bát đũa, lần này Hoàng Bác cũng không ngồi chơi, anh ta đứng lên phụ Thẩm Ngôn dọn dẹp lại gọn gàng khu vực bếp nấu, đồng thời chuẩn bị một ít đồ dùng cơ bản để lát nữa hắn mang tới studio.
Studio cách khách sạn không gần, mà tiến độ quay phim thì vẫn đang gấp rút, phải biết cứ mỗi ngày trôi qua là tiền thuê phim trường Hoành Điếm lại nhảy lên một con số dữ dội, vì thế đạo diễn cơ hồ chỉ muốn nhốt luôn các diễn viên ở đây quay ngày quay đêm, vậy nên bọn họ khó mà trở lại khách sạn ăn cơm được. Thẩm Ngôn biết vậy liền dứt khoát ôm đồ đi tới studio để nấu cơm trưa cho hai cô ‘vợ hờ’ của mình.
Buổi sáng bảy giờ rưỡi, Thẩm Ngôn, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cùng nhau đi xuống lầu.
Xe bảo mẫu và trợ lý của hai người đã đợi sẵn ở ngoài sảnh, Thẩm Ngôn đem đồ làm bếp cất lên cốp xe của Dương Mật, xong xuôi lại đứng dưới vẫy vẫy tay, không có ý định lên xe.
Dương Mật thấy vậy, không hiểu sao trong lòng đột nhiên lại nổi lên một cỗ bực bội khó mà kiềm chế: "Ngồi xe của tôi không phải cũng thế à, sao anh cứ nhất định phải ngồi xe của Nhiệt Ba mới chịu vậy?"
Thẩm Ngôn nghe nàng gắt liền sững sờ, lắc đầu nói: "Các cô đi trước đi, tôi còn có chút việc, lát nữa sẽ tới sau."
Phiền não trong lòng Dương Mật lập tức tản đi, khiến cho chính nàng còn cảm thấy không hiểu nỗi bản thân mình, nàng buột miệng hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Đi mua một ít đồ vật thôi."
Dương Mật nói: "Vậy anh ngồi xe của tôi đi đi, anh muốn đi nơi nào thì cứ nói với tài xế, anh ấy rất quen đường ở Hoành Điếm, tôi đi cùng Nhiệt Ba tới studio trước là được."
Thẩm Ngôn từ chối: "Không cần đâu, từ đây tới đó cũng không bao xa, tôi đi bộ mấy bước là đến rồi. Coi chừng trễ giờ bây giờ, cô mau đi đi."
Dương Mật khẽ chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: "Vậy được rồi, có chuyện gì thì anh nhớ gọi điện thoại đấy."
Tài xế bên Dương Mật vừa lái đi, xe bảo mẫu của Địch Lệ Nhiệt Ba từ phía sau liền trờ tới, dừng ngay bên người Thẩm Ngôn.
Cánh cửa từ từ mở ra, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Đi lên nào!"
Thẩm Ngôn lại đem lí do thoái thác vừa nói với Dương Mật ra lặp lại một lần, không ngờ Địch Lệ Nhiệt Ba phản ứng y hệt cô bạn thân của nàng, trước nói nhường Thẩm Ngôn ngồi xe của nàng ra ngoài, nghe Thẩm Ngôn từ chối xong liền dặn dò có chuyện gì thì nhớ gọi điện báo nàng biết.
Hắn đứng im nhìn cỗ xe của Địch Lệ Nhiệt Ba chầm chậm rời khỏi khách sạn, chưa đầy mấy giây sau, một cỗ xe bảo mẫu khác lại đỗ cái kịch ngay trước mặt Thẩm Ngôn.
Hoàng Bác kéo cửa kiếng xe xuống, dáng vẻ vừa hiếu kì lại vừa bát quái hỏi: "Thế nào? Cãi nhau à? Mới rồi không phải còn vui vẻ lắm sao?"
Thẩm Ngôn ngao ngán lắc đầu nhìn Hoàng Bác, sau đó không trả lời anh ta, quay người đi thẳng ra ngoài.
Hoàng ảnh đế không nghĩ mình lại bị bơ như vậy, lật đật lái xe chầm chậm đi bên cạnh Thẩm Ngôn, một tay anh ta vắt lên thành cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn ra, nói: "Người trẻ tuổi, coi cậu vậy mà thiệt là phách lối a, anh đây đường đường là vua màn ảnh đấy, anh đang nói chuyện với cậu, thế mà cậu bày ra thái độ này cho anh xem phải không? Thôi thôi, có nói cậu cũng không khá lên được, này, cậu đi đâu, anh tiện đường đưa cậu đi. Sao, mau mau nói Bác ca nghe, có phải có chuyện gì không vui hay không, có huynh đệ ở đây thì không kể, tự mình đau đầu suy nghĩ làm gì..."
Thẩm Ngôn vẫn như cũ không trả lời, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, tay trái giơ lên ngón giữa cho Hoàng Bác xem.
…
Khu trung tâm ngoại thành Hoành Điếm.
Thẩm Ngôn đi thẳng tới tiệm sách Tân Hoa lần trước từng ghé qua, bây giờ mới hơn tám giờ, tiệm sách chỉ vừa mở cửa, bên trong một người khách cũng không có, chỉ có nhân viên công tác đang quét dọn vệ sinh mà thôi.
Thẩm Ngôn tới đây tất nhiên là vì học kỹ năng, chuyện ngày hôm qua đã khiến hắn sâu sắc cảm nhận được tố chất thân thể của mình kém cỏi tới cỡ nào.
Nhìn qua thì cao to khỏe mạnh, nhưng bên trong thì hư nhược yếu đuối. Đoán chừng là hiện tại, rất nhiều người trẻ tuổi đều mắc phải hội chứng tương tự hắn.
Ít khi lao động chân tay, cũng lười biếng rèn luyện thân thể, mỗi ngày nếu không phải là ngồi ì trên lớp học, thì cũng là nằm dài ra vọc máy vi tính ở nhà, hoặc ngồi chết dí trên cái ghế ở văn phòng… sức lực có thể tốt mới là chuyện lạ.
Thẩm Ngôn không cần ‘học tập’ đến độ cực kỳ lợi hại, chỉ cần có thể bảo trì thân thể khỏe mạnh là đủ.
Hắn đã từng chết vì lao lực vất vả một lần, thế nên hiển nhiên việc khát cầu một thân thể mạnh khỏe sẽ lớn hơn những người đồng trang lứa nhiều.
Thẩm Ngôn nhanh chân đi đến khu vực bày các loại sách dưỡng sinh, xem lướt qua một vòng, cuốn cùng cẩn thận cầm xuống một quyển sách.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ phát hiện sách kỹ năng « Hoàng Đế Nội Kinh », xin hỏi có muốn học tập hay không?"
Mấy chữ « Hoàng Đế Nội Kinh » này tất nhiên Thẩm Ngôn đã từng nghe qua, tương truyền đây là thư tịch do Hoàng Đế thời xưa lưu lại. Nội dung bên trong này uy năng thông thiên, hiển hách bất phàm.
Thẩm Ngôn nghĩ đến liền thấy tò mò, nếu hắn tiếp thu cuốn « Hoàng Đế Nội Kinh » đang cầm đây thì sẽ học được kỹ năng gì nhỉ...
Đừng nói là đạt được công pháp song tu nhé, ái chà, dám lắm, chẳng phải rất nhiều tiểu thuyết hay phim ảnh đều nói « Hoàng Đế Nội Kinh » sẽ ghi lại một số kỹ năng giường chiếu cung đình hay sao?
Nghĩ thử mà xem, theo lời người xưa truyền lại, hậu cung của Hoàng Đế có đến ba ngàn mỹ nữ, liệu hắn học xong rồi thì có thể một đêm phi thăng thành đại lão luôn không?