Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 181: Hai người các cậu an phận một chút đi



Quách Đắc Cương dẫn theo cả nhà Thẩm Ngôn đi vào trong khu vực cánh gà đằng sau sân khấu.

Hậu trường ngoại trừ phòng hóa trang, phòng thử đồ, phòng chứa đạo cụ… thì thứ đập vào mắt mọi người rõ rành nhất chính là một dải các phòng nghỉ, nơi đây có phòng lớn, phòng nhỏ không đều, tiện nghi bên trong dĩ nhiên cũng hoàn toàn không đồng dạng.

Việc này cũng không tính là không hiếm lạ. Trên thế giới này, dù là ở đâu hay ngành nghề nào thì việc phân cấp giai tầng khẳng định đều có tồn tại. Thế giới đại đồng, người người bình đẳng, đoán chừng việc đó chỉ có thể xuất hiện ở trong giấc mộng hão huyền.

Trong số hàng loạt phòng nghỉ để nghệ sĩ chờ tới lượt diễn ấy, có hai căn rộng rãi và cũng được bày biện, trang trí đẹp đẽ nhất, dĩ nhiên đấy chính là phòng của Quách Đắc Cương cùng Vu Thiên - hai vị lão làng của Đức Vân Xã.

Bên trong có bày biện ghế sô pha bản lớn, thích hợp để kéo ra làm giường nghỉ cho ai có nhu cầu chợp mắt, còn có bàn trà, có TV, có tủ lạnh, cạnh bên còn có một phòng thay đồ riêng, nhà vệ sinh cũng xây ngay trong phòng, nhìn chung khá thoải mái và dễ chịu.

Quách Đắc Cương dẫn mấy người nhà Thẩm Ngôn đi đến phòng nghỉ của mình.

Ông ấy cùng Thẩm Ngôn tự nhiên ngồi xuống ghế chủ vị, ba người Dương Mật, Đông Lỵ Á và Địch Lệ Nhiệt Ba thì ngồi xuống cạnh bên hắn, một bên khác chính là mấy người Vu Thiên, Nhạc Vân Bằng.

"Mới vừa rồi anh còn cùng lão Vu trao đổi, nói rằng đợt này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền, đây là lần đầu tiên Thẩm lão sư trực tiếp biểu diễn trước công chúng, việc này nếu không dựa vào giao tình mà là dùng tiền thỉnh thì không biết phải chi ra bao nhiêu mới mời nổi người."

Quách Đắc Cương rót mấy tách trà, cười cười nói với Thẩm Ngôn.

Tôn Diệu cũng vội hùa theo: "Đây chính là duyên phận mà lão đại, ai bảo chúng ta chỉ đi uống rượu cũng có thể tình cờ đụng được đại nhân vật chứ.”

Thẩm Ngôn khoát tay một cái, nói: "Anh lại đề cao em quá rồi, không đến mức năm ba ngàn vạn mà Đức Vân Xã bọn anh còn không bỏ ra nổi đấy chứ?"

"Ha ha ha ha!"

Đám người cười vang một trận, có phân nửa là thật lòng bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng mà lại đang nói đùa của Thẩm Ngôn chọc cười, cũng có phân nửa là cười hùa mang ý lấy lòng.

Xã hội nào cũng thế, dù sao cũng phải khéo đưa đẩy một chút. Chẳng hạn như lãnh đạo cấp trên nói đùa nhưng bạn lại thấy nhạt toẹt, vậy thì bạn vẫn phải cười; còn nếu lãnh đạo cấp trên nói cảm động ghê nhưng bạn chẳng thấy cảm động gì cả, vậy thì trong lòng nghĩ như nào là chuyện của bạn, ngoài mặt cũng phải cố rặn ra vẻ u buồn, khóc được thì càng tốt.

Trừ phi bạn có thể giống như Thẩm Ngôn, hắn muốn cười liền cười, hắn muốn khóc liền khóc, mà đã không muốn biểu cảm gì thì mặc kệ đối phương có là ai, hắn cũng chẳng buồn quan tâm. Đây chính là tự do tự tại, đồng thời cũng là cảnh giới khó khăn nhất mà chẳng mấy người làm được, bởi vì muốn trở thành một người tùy hứng như thế, trước tiên bạn phải có đủ ‘năng lực’ để có thể sống mà không cần nhìn sắc mặt của người đối diện cái đã.

"Sư phụ, ngài đừng cười nữa, nếu như Thẩm lão sư nguyện ý ra trận, cái giá này thật đúng là không nhiều chút nào." Nhạc Vân Bằng lên tiếng, trong lời nói có ý nâng Thẩm Ngôn lên mấy phần, nhưng càng nhiều cũng là lời thật xuất phát từ nội tâm.

Anh ta hiểu khá rõ về địa vị hiện tại của Thẩm Ngôn, lấy danh khí hiện nay của hắn sau một thời gian quay show thực tế Hoa Dạng Thiếu Niên, đồng thời lấy năng lực của người này, nếu thật lòng muốn kiếm tiền thì ở đâu cũng sẽ chào đón cậu ta mà thôi.

Quan trọng là tính cách của Thẩm Ngôn không phải là loại chỉ cần chi tiền ra là hắn sẽ nghe theo. Cho nên hắn tới đây hôm nay hoàn toàn thuần túy dựa vào giao tình giữa mấy người bọn họ, việc bỏ ra một cái giá như vậy là cực kỳ xứng đáng, không nên vì chút tiền bạc mà làm mất hòa khí đôi bên làm gì.

"Đương nhiên, nếu không tại sao ban nãy bọn anh lại nói là mình kiếm hời rồi chứ!" Quách Đắc Cương tiếp lời, lại quay sang nói với Thẩm Ngôn: "Thẩm lão sư, anh định sắp xếp để cậu diễn tiết mục thứ ba, thời lượng dài ngắn như nào thì tùy cậu quyết, muốn diễn cái gì cũng tự mình định luôn, có được hay không?"

Thẩm Ngôn nghe vậy liền nghiêm túc hơn hẳn, hắn ngồi thẳng người dậy, gật đầu nói: "Em biết rồi, nhất định sẽ tận lực!"

Nhạc Vân Bằng nghe thế liền vỗ vỗ vào cánh tay Quách Đắc Cương, nháy mắt với ông ta một cái.

Nhạc Vân Bằng tự nhận mình tương đối hiểu rõ con người Thẩm Ngôn, nếu hắn đã có thể nói ra mấy lời như “nhất định sẽ tận lực”, vậy thì cứ yên tâm là màn trình diễn tối nay chắc chắn sẽ ổn thỏa rồi.

Đám người lại hàn huyên thêm một lúc, sau đó Nhạc Vân Bằng và Tôn Diệu cáo từ ra ngoài trước, lát nữa bọn họ cũng sẽ lên sân khấu biểu diễn, bây giờ cần phải về phòng hóa trang chuẩn bị một chút.

Lại thêm một hồi sau, có vài người nữa cũng phải ra ngoài để chuẩn bị điều hành và lo liệu cho các màn trình diễn. Quách Đắc Cương là người cuối cùng rời đi, trước khi đi, ông ấy còn giữ Quách Kỳ Lâm ở lại, bảo y phải ngoan ngoãn tiếp khách, tiện cho Thẩm Ngôn sai sử.

Quách Kỳ Lâm tuổi không lớn lắm, nhưng y đã được Quách Đắc Cương cho lên đài cùng biểu diễn, tập quen dần với sân khấu từ rất lâu rồi. Vốn ban đầu dự kiến hôm nay y cũng có tiết mục, nhưng vì cha y cần người ở lại bồi Thẩm Ngôn cho nên cố ý hủy bỏ tiết mục của con mình.

Việc này thứ nhất là xem như biểu đạt thành ý của ông, thứ hai là Quách Đắc Cương cũng có chút tư tâm ở bên trong.

Năng lực của Thẩm Ngôn, trước kia ông ta đã vốn xem trọng, cứ việc nhìn Thẩm Ngôn bây giờ như một kẻ không tiền không thế, nhưng cái này không đại biểu cho việc hắn chỉ là một kẻ tầm thường như vậy.

Trên thực tế, Quách Đắc Cương đánh giá khá cao về Thẩm Ngôn, cái này bắt nguồn từ khí độ của hắn, cũng bắt nguồn từ bản lĩnh của hắn, còn có điểm trọng yếu nhất khiến ông nhìn trúng, đó chính là niên kỷ của đối phương.

Thẩm Ngôn mới chỉ hai mươi tuổi, cái tuổi này thì tính là gì, người bình thường học đại học còn chưa được tốt nghiệp nữa là.

Trong nhiều ngành nghề, nhất là ngành thiên về biểu diễn như bọn họ, có lúc tuổi tác càng trẻ lại càng có ưu thế lớn.

Vả lại Thẩm Ngôn không chỉ có một mình hắn, bên người đối phương còn có năm nữ nhân không thể xem thường. Bọn họ đều là tiểu hoa đương độ nổi tiếng bậc nhất Hoa Hạ, lấy ánh sáng của bọn họ gộp cùng năng lực của Thẩm Ngôn, kẻ ngu ngốc cũng có thể dự đoán được, trong tương lai, sức ảnh hưởng của một nhà Thẩm gia này sẽ lợi hại tới cỡ nào.

Hôm nay kết xuống một đoạn thiện duyên, không cầu lập tức liền có hồi báo, ông ta chỉ mong sau này biết đâu còn có chỗ đôi bên hỗ trợ lẫn nhau.

Không thể không nói, gừng càng già càng cay, người càng có tuổi thì kinh lịch của họ lại càng nhiều, lắm lúc ánh mắt của họ sẽ nhìn xa trông rộng hơn so với lớp hậu bối.

Đây chính là lý do có rất nhiều phụ mẫu luôn quan tâm vẽ đường, chỉ dẫn cho một đứa bé, lúc còn nhỏ, nó sẽ không hiểu được, nhưng dần trưởng thành, nó mới biết được năm xưa những điều bố mẹ khuyên ngăn chỉ toàn là những điều tốt cho chính bản thân nó sau này.

Cây kim đồng hồ bất tri bất giác đã chỉ đến con số mười, Thẩm Ngôn chuẩn bị lên sân khấu.

Quách Kỳ Lâm mang theo Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba và Đông Lỵ Á âm thầm đi đến hàng ghế vip phía trước đài diễn, vị trí ở đây rất đẹp, tiện cho bốn người cùng theo dõi màn biểu diễn của Thẩm Ngôn.

Mới vừa ngồi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba liền móc từ trong túi áo khoác ra một khối sô cô la, lén lút nhét vào trong miệng.

Đông Lỵ Á tò mò nhìn một vòng khắp người Địch Lệ Nhiệt Ba, đoạn hỏi: "Cậu lấy sô cô la ở đâu ra thế? Mang từ nhà theo à?"

Đôi mắt to tròn đen láy của Địch Lệ Nhiệt Ba lén lút nhìn trái rồi lại ngó phải, thấy xung quanh không có ai đang nhìn về phía này mới vội vàng nhóp nhép nhai, vừa ăn vừa khẽ thì thào trả lời: "Lấy ở trong phòng nghỉ ban nãy đó. Cậu nói xem, mấy người này cũng thật là, mời chồng chúng ta tới biểu diễn mà lại chẳng chuẩn bị đồ ăn gì hết, lại còn diễn trễ như thế, tớ sắp đói chết rồi đây."

Dương Mật vẫn nhìn thẳng lên sân khấu, chỉ nhỏ giọng nói: "Đây là quy củ của người ta, các cậu có từng gặp qua diễn viên nào ăn cơm no say trước khi lâm đài biểu diễn không hả? Hai người an phận ngồi xem một chút đi."

Uy nghiêm vợ cả của Thẩm gia bất tri bất giác đã thành lập, Đông Lỵ Á cùng Địch Lệ Nhiệt Ba lập tức theo bản năng ngồi thẳng người lên, không dám nhúc nhích hay ăn vụng nữa.

Trước khi lên sân khấu thì sẽ không ăn cơm, việc này đích thật là quy của riêng của các diễn viên kịch nghệ tấu hài, kỳ thật cũng không chỉ riêng diễn viên kịch nghệ tấu hài, mà rất nhiều ca sĩ, diễn viên phim truyền hình hay điện ảnh cũng đều như thế.

Đây cũng không phải là do chủ sân khấu hay đạo diễn ngầm cưỡng chế, mà là tất cả những người ăn cơm Tổ nghiệp nghệ thuật đều tự giác tuân thủ.

Theo góc độ khoa học mà nói, việc ăn no chắc bụng sẽ khiến cho thần kinh của người đó mang đến cảm giác thoải mái, dễ chịu, dẫn tới tinh thần không được tập trung. Hơn nữa đây là lý giải riêng của các diễn viên kịch nghệ, bọn họ cho rằng trạng thái hoàn toàn buông lỏng bản thân thì sẽ khó lòng đạt được hiệu quả tốt, trạng thái hợp lý nhất chính là có một chút khẩn trương trước khi lên sân khấu, như vậy sẽ dễ phát huy hết năng lượng bùng nổ của mình hơn.

Đương nhiên, kỳ thật việc này cũng tùy từng người mà khác nhau, có người mê tín có người không, cho nên đây cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu.

Lý do chân chính khiến phần đông mọi người đều tự giác tuân thủ quy định này, ấy vẫn là ba “chuyện gấp của đời người”. Đây mới đúng là thứ phiền toái nhất và cũng là việc khiến tất cả diễn viên cùng người biểu diễn sợ nhất, nếu như đột nhiên đang đứng trên sân khấu mà lại mắc vệ sinh khó nhịn thì sẽ xấu hổ tới cỡ nào?

Lúc đó có nên đi hay là không?

Nếu ráng nhịn không đi, như vậy sẽ bị kiềm nén đến phát hoảng. “Ba việc gấp của đời người” đó khủng bố đến mức nào, ắt hẳn phần đông mọi người đều đã từng trải qua.

Cái cảm giác cấp bách kia quả thật có thể khiến người ta muốn đi chết, toàn thân khó chịu, đầu đầy mồ hôi lạnh, tư vị nín nhịn để cái thứ khó gọi tên đó “đừng đi ra” phải nói là khó khăn cực kỳ.

Còn nếu chọn lựa phải thải ra, thân là người nổi tiếng, ngươi làm sao mà nói được với khán giả? Chẳng lẽ lại bảo “Xin lỗi mọi người, tôi cần phải đi vệ sinh đây, mọi người cứ ngồi đó chờ tôi một lúc, lát nữa xong sẽ quay lại diễn tiếp sau” à?

Nói tóm lại là nếu lâm vào tình huống đó, dù người diễn viên có ứng xử phi thường khéo léo cỡ nào thì bảo đảm vẫn sẽ cực kỳ lúng túng. Ai đời diễn viên đang diễn trên sân khấu, mỗi một người đều có vai trò riêng của mình, ngươi đột ngột lui ra cánh gà thì dễ rồi đó, nhưng bạn diễn của ngươi thì làm sao lấp chỗ trống diễn tiếp được? Nhất là khi kẻ ‘có vấn đề kia’ lại là diễn viên chính?

Cũng chính là bởi vì lý do này cho nên các diễn viên thường thường đều sẽ tự mình ăn cơm từ sớm trước đó, hoặc là đợi tới khi biểu diễn kết thúc rồi mới lại ăn khuya sau.

Đây chính là vì phòng ngừa sự tình xấu hổ nói trên sẽ phát sinh.

- ----

Chương sau: Thẩm Lão Sư, Em Yêu Anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.