Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 186: Tiêu sái mà đến, tiêu sái mà đi



Thẩm Ngôn giơ tay ra, vẫy nhẹ về phía mấy trăm người bên dưới khán đài, mọi người lập tức an tĩnh trở lại.

Mấy phút trước, trong khán phòng này vẫn còn không ít người nghi ngờ, phỏng đoán cùng chỉ trích sự xuất hiện của Thẩm Ngôn, cho rằng Đức Vân Xã chỉ vì chút tiếng tăm mà loại người nào cũng dám mời tới, nhưng vỏn vẹn chưa đầy mười lăm phút sau, bọn họ đã quay ngoắt 180 độ, bắt đầu nghe theo sự chỉ huy của Thẩm Ngôn, cảm xúc cũng bị dẫn dắt theo hắn.

Có thời điểm khán giả kỳ thật rất đơn giản, bọn họ sẽ không cân nhắc quá nhiều, sẽ không để ý người này nhân phẩm tốt hay xấu, thứ bọn họ quan tâm chỉ là cảm thụ cá nhân. Ví dụ như một ca sĩ mà nói, thì khán giả chỉ để ý mỗi việc bài hát mà nàng ta vừa phát hành nghe có hay hay không. Với một diễn viên thì phim mà anh ta đang đóng cơ đáng xem không… trên cơ bản, chỉ cần thỏa mãn được nhu cầu cảm xúc của họ là đủ.

Khi khán giả cảm thấy hài lòng, vậy thì bọn họ sẽ ủng hộ ngươi, còn nếu sản phẩm nghệ thuật của ngươi không khiến họ yêu thích, vậy thì ngươi có bị mắng cũng chẳng ai thèm bênh.

Ví dụ tốt nhất chính là Tinh gia ở kiếp trước của Thẩm Ngôn (Châu Tinh Trì), có một đoạn thời gian, truyền thông rùm beng đưa tin bê bối các kiểu về nhân phẩm không tốt của ông ta, chẳng hạn như cá tính dị thường, coi trời bằng vung của tài tử Hong Kong khiến ông đắc tội với vô số người; rất nhiều diễn viên từng hợp tác với Tinh gia cũng lên tiếng tố cáo sự khắt khe cũng như những khoản tiền thù lao bị quỵt…

Kết quả thì sao? Tinh gia vẫn cứ là Tinh gia, người ưa thích ông ấy vẫn cứ ưa thích ông ấy, phim nào do ông ấy làm đạo diễn và sản xuất ra vẫn như cũ có rất nhiều người mua vé ủng hộ.

Đây chính là dùng thực lực, dùng tài hoa mị lực để nói chuyện.

Thẩm Ngôn đương nhiên là người có tài hoa, chỉ ngắn ngủi mấy phút, sự tài hoa của hắn đã phát huy vô cùng tinh tế.

Một tiểu khúc êm ái đã đủ sức chinh phục đại đa số trái tim người xem.

"Đã không đưa tiền mà còn lắm yêu cầu như vậy, mọi người đúng là biết làm khó tôi." Thẩm Ngôn dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với người xem, thậm chí còn quay đầu nhìn về phía Quách Đắc Cương, giơ ngón trỏ lên lắc lắc.

"Ha ha!" Khán giả cười vang, tiếp bắt đầu không ngừng ồn ào gọi tên Quách Đắc Cương.

Quách Đắc Cương tiến lên mấy bước, ôm quyền cúi đầu.

Thẩm Ngôn day day cuống họng rồi nói tiếp: "Mấu chốt là không có tiền còn chưa tính, nhưng mới rồi tôi hát một ca khúc còn làn điệu dân gian dài như vậy, hiện tại đã khô cả cổ họng rồi mà một ngụm nước cũng chẳng có mà uống."

Thẩm Ngôn vừa mới dứt lời, mấy người trong đoàn Đức Vân Xã như Vu Thiên, Quách Kỳ Lâm, Nhạc Vân Bằng, Tôn Diệu... liền tranh nhau chen lấn chạy lên đài, vây quanh ở bên người Thẩm Ngôn, người thì bóp vai hắn, người thì đấm chân mát xa cánh tay, kẻ thì dâng nước uống, đủ loại nịnh nọt đến cực điểm.

"Ha ha ha ha!"

Khán giả bị hành động làm lố của mấy người trên đài chọc cho cười không ngừng.

Quách Đắc Cương một bên vừa xoa bóp cánh tay cho Thẩm Ngôn, một bên nói: "Thẩm lão sư, cậu có bất kỳ yêu cầu gì thì cứ việc nói với anh, chỉ cần bọn anh có thể làm được thì tuyệt đối sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu."

Thẩm Ngôn lắc đầu, ra vẻ sợ sệt nói: "Thật không dám, nhiều người đàn ông vây quanh đòi thỏa mãn em như thế, em chính là hồng bài trong trong truyền thuyết phỏng?"

Người xem dưới đài kinh ngạc trong vài giây, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng ý tứ của Thẩm Ngôn, lập tức lại cười rộ lên.

"Ha ha ha ha, đùa chết ta rồi, hồng bài trong truyền thuyết, thật đúng là chuẩn xác."

"Không nghĩ tới Đức Vân Xã cũng sẽ có ngày vinh danh hồng bài như thế."

"Thẩm lão sư, cẩn thận một chút, bọn họ rất hung tàn a."

"..."

Trên đài cười đùa một trận xong, Quách Đắc Cương liền cười cười dẫn người xuống đài trước, Thẩm Ngôn thì ôm tam huyền cầm trở về ghế ngồi.

"Thẩm lão sư, em còn muốn!"

Không đợi hắn nói chuyện, lại có một khán giả nữ lớn tiếng hét lên.

Thẩm Ngôn ra vẻ khó xử, nghiêm túc nói: "Tiểu cô nương à, vợ của tôi cũng đang có mặt ở đây, cho nên phiền cô chú ý lời nói của mình một chút."

"Ha ha ha ha!" Người xem ồn ào cười to.

Cũng có rất nhiều người nghe vậy liền dáo dác quay đầu tứ phương tìm kiếm tung tích của mấy đại mỹ nữ, Thẩm Ngôn nói vợ của hắn cũng ở đây, không rõ rốt cuộc tối nay là đại minh tinh nào đang ở Đức Vân Xã nhỉ? Hay là cả năm đại mỹ nữ đều có mặt?

Khán phòng tuy lớn nhưng cũng khó lòng che giấu được ánh mắt cố tìm tòi của khán giả, chưa đầy một phút sau đã có kẻ phát hiện ra Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Đông Lỵ Á đang ngồi ở hàng ghế vip đầu tiên.

"Là Dương Mật, thật sự là Dương Mật đó. Mật Mật!"

"Chỉ có ba người thôi sao? Na Trát và Lưu Sư Sư đâu?"

"Oa, thật là Nhiệt Ba các nàng kìa, người thật còn xinh đẹp hơn nhiều so với trên TV nữa."

"Nha Nha, nhìn bên này đi! Em yêu chị!"

"Dương Mật, mau cùng Thẩm lão sư ly hôn đi, Thẩm lão sư là chồng của tôi rồi."

“..."

Hiện trường náo nhiệt hẳn lên, đủ thứ âm thanh gọi tên ba người Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Đông Lỵ Á không ngừng vang vọng. Tuy rằng hôm nay các nàng chỉ là khán giả tới xem chương trình, nhưng rõ ràng so sánh với Thẩm Ngôn thì mức độ nổi tiếng của ba người cao hơn nhiều.

Ngay cả Quách Đắc Cương hay Nhạc Vân Bằng thì cũng không thể nào sánh bằng ba vị này.

Mặc dù ba người bọn họ không có tác phẩm nào thuộc hàng tiêu biểu quốc dân, địa vị trong vòng giải trí cũng không tính là quá cao, nhưng bọn họ lại là đỉnh cấp lưu lượng hàng thật giá thật, so về mức độ phổ biến trong công chúng thì chẳng mấy người có thể bì kịp với ba cô vợ nhà Thẩm Ngôn.

Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Đông Lỵ Á ăn ý liếc nhìn nhau, sau đó ba người thoải mái đứng dậy, xoay người lại, thanh tú động lòng người đứng thành một hàng, hướng về phía người xem vẫy tay chào, tiếp đó lại giơ ngón tay lên môi làm động tác “suỵt” một cái rồi lại chỉ lên trên khán đài, ý bảo mọi người an tĩnh lại, chuyên tâm xem biểu diễn kìa.

Người xem thấy vậy lại càng náo nhiệt một trận, nhưng rất nhanh cũng ý thức yên lặng trở lại. Nữ minh tinh tất nhiên đẹp mắt, nhưng bây giờ vẫn còn có tiết mục thú vị đang chờ bọn họ thưởng thức, kẻ có tiền mua vé vào đây xem kịch thì đương nhiên cũng chẳng có người nào quá vô ý thức đến nỗi không buồn để tâm đến tràng kịch xung quanh.

Vả lại ở khán phòng hiện giờ có rất đông người xem là nữ, gặp được người nổi tiếng thì thích thật đấy, nhưng sức hấp dẫn giữa mỹ nữ và mỹ nam mặc trường bào trắng như tuyết trên khán đài kia trong lòng bọn họ, dĩ nhiên chẳng cần so sánh cũng biết rõ là bên nào nặng ký hơn.

"Tôi sẽ không hát lại « Thám Thanh Thủy Hà » đâu, không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là cảm thấy cùng một bài hát mà đem đi biểu diễn những hay lần trong một đêm thì có vẻ qua loa tùy ý quá rồi. Cho nên bây giờ tôi sẽ hát một ca khúc mới có tên là « Thanh Thanh Mạn », cũng là bài hát cuối cùng trong ngày hôm nay."

Thẩm Ngôn bình tĩnh lạnh nhạt nói, cũng không chờ người xem vỗ tay reo hò, thon dài ngón tay lúc này bắn lên dây đàn.

Ôn nhu thanh nhã giai điệu vang lên, dễ nghe tiếng ca sau đó mà tới.

"Gạch xanh đệm ngói son

Bạch mã đạp bùn mới

Buổi trời chiều, lá hoa chuối nhuộm đỏ hồng cân

Mưa rả rích trên mái hiên

Khói bếp vương vấn bay

Và em, cô gái bao năm lần lữa trăn trở

Giờ em đang nơi đâu?

Tìm tìm kiếm kiếm, lạnh lạnh lùng lùng

Trăng tà quạ kêu, trăng non cô độc nơi đáy giếng

Vụ vụn vặt vặt, từng chút từng chút

Trong mộng có hoa, trong mộng tràn ngập cỏ xanh

Mái tóc dài gợn sóng

Mảnh vải trắng trải dài khắp Thạch Cơ

Xưa nay mấy khi chiếc sáo của Hà Đồng đưa thuyền qua sông

Mưa rả rích trên mái hiên

Khói bếp vương vấn bay

Và em, cô gái bao năm lần lữa trăn trở

Giờ em đang nơi đâu…”

« Thanh Thanh Mạn » không phải là tiểu khúc như « Thám Thanh Thủy Hà », dựa theo phong cách âm nhạc mà nói thì nên tính bài này là làn điệu ca dao dân gian.

Loại nhạc khúc này rất êm tai, ca từ trong Thanh Thanh Mạn là phỏng theo rất nhiều điển tích điển cố hoặc ý thơ của các danh gia đại tác để viết nên. Có cả thơ Đường hoặc thơ của Tống Từ thời nhà Tống.

« Thám Thanh Thủy Hà » là tiểu khúc dân tộc, kể về một cố sự có thật từ hơn một trăm năm trước.

Còn « Thanh Thanh Mạn » thì đơn giản chỉ là dung nhập cái duy mĩ từ trong những áng thơ đẹp đẽ của các bậc thầy thi ca thời xưa.

Cái đẹp trong lời ca của « Thanh Thanh Mạn » không phải là thứ mà những người không phải dân Hoa Hạ có thể cảm nhận được.

Đây chính là huyết mạch lãng mạn đang chảy trong dòng máu của người Hoa Hạ.

Một ca khúc êm ái khiến cả khán phòng như lắng đọng vào tiếng hát du dương của Thẩm Ngôn.

Kết thúc tiết mục, Thẩm Ngôn liền vươn người đứng dậy, không có màn cúi người chào nói lời cảm tạ, lại càng chẳng có cảnh lưu luyến không nỡ rời đi, Thẩm Ngôn chỉ đơn giản gật đầu và mỉm cười một cái, sau đó tiêu sái xoay người bước thẳng vào trong cánh gà.

- ----

Chương sau: Pháp Luật Cấm Phiêu Kỹ, Kỹ Viện Liền Biến Mất

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.