Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 187: Pháp luật cấm phiêu kỹ, kỹ viện liền biến mất



Nếu như đổi lại một diễn viên hoặc một ca sĩ khác, ôm thái độ ngạo mạn như thế để rời khỏi sân khấu thì chắc chắn kẻ đó đã bị người xem mắng mỏ ném đá không thôi.

Nhưng giờ phút này lại không người nào cho rằng thái độ của Thẩm Ngôn có vấn đề. Toàn bộ kịch trường chỉ có âm vang tiếng hú hét kích động cùng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

"Thẩm lão sư đẹp trai quá đi mất, cậu có thấy khúc cuối ảnh mỉm cười không, thật sự là quá đẹp trai đi!"

"Thẩm lão sư vẫn là trước sau như một, quá tùy hứng, bất quá người có tài đều vậy cả."

"Thật là dễ nghe, tôi vẫn còn muốn nghe anh ấy hát nữa."

"Ha ha, thế thì cậu lại rơi vào bẫy của Thẩm lão sư rồi. Anh ta chính là người như vậy đấy, mới đầu sẽ trình diễn một thứ gì đó thật tốt, khiến cho cậu nghiện chết lên chết xuống, làm trong lòng cậu lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm về màn trình diễn mới rồi, sau đó anh ta sẽ trực tiếp xách quần rời đi. Cậu nhìn vào vụ « Quỷ thổi đèn » mà chưa rút được kinh nghiệm à, cái gì? « Quỷ thổi đèn » mà cậu cũng chưa từng nghe qua?"

"Nghịch tử nhà tôi thật là quá tùy hứng, tôi thay mặt hắn nói lời xin lỗi mọi người vậy, ha ha ha ha ha."

"..."

Khán giả đặc biệt dễ dàng tha thứ cho Thẩm Ngôn, có thể là bắt nguồn từ việc họ rất yêu thích màn biểu diễn của hắn, cũng có thể là bắt nguồn từ việc khí chất trên người hắn có sự khác biệt hoàn toàn so với các minh tinh khác.

Thật sự là hắn có chút ngạo kiều, nhưng lại không làm cho người ta nảy sinh cảm xúc chán ghét, ngược lại còn khiến khán giả cảm nhận được một thứ cảm giác rất đỗi thành khẩn và chân thành toát ra từ người chàng trai trẻ này.

Dịu dàng cũng được, kiêu ngạo cũng được, nhưng phải là sống thật, chẳng ai lại chán ghét việc tiếp xúc với một người đối đãi với mình bằng tấm lòng chân thành cả.

Cho nên, cũng không ai cảm thấy phản cảm hay chán ghét thái độ của Thẩm Ngôn.

Phía sau hậu trường.

Quách Đắc Cương tự mình dẫn đường đưa Thẩm Ngôn trở về phòng nghỉ, hơn nữa còn ôm quyền nói lời cảm tạ: "Thẩm lão sư, cậu vất vả rồi. Hôm nay cám ơn cậu đã tới góp sức giúp anh."

Thẩm Ngôn khoát tay một cái, đáp: "Không có gì, bất quá bữa cơm đêm nay của nhà em là anh phải chi trả đó."

Quách Đắc Cương cười to, sảng khoái đáp: "Đây còn cần cậu phải nhắc sao. Yên tâm, yên tâm, anh đã sớm đặt chỗ xong rồi, đi ngay bây giờ cũng được."

Buổi biểu diễn tối nay vẫn chưa kết thúc, thế nhưng sau màn trình diễn rất hấp dẫn của Quách Đắc Cương và Vu Thiên cùng màn chào sân đầy ấn tượng của Thẩm Ngôn thì xem như cũng đã chuẩn bị tới hồi kết, đến tiếp sau lên đài đều là những diễn viên mới của Đức Vân Xã hoặc là những người không mấy nổi tiếng. Phần lớn khán giả đều sẽ không chờ đến khi hạ màn mới rời đi, sau khi Thẩm Ngôn vào trong thì đã bắt đầu có không ít người lục đục rút lui rồi.

Sở dĩ sắp xếp thứ tự các màn biểu diễn không theo lẽ thường như vậy vì khán giả của Đức Vân Xã có không ít những hộ gia đình dẫn con cái theo. Nếu như cứ để các màn biểu diễn đỉnh nhất ở cuối chương trình thì buộc họ phải ngồi lại tới mười một giờ hơn, như vậy thì quá trễ, dẫn tới nhiều người cân nhắc rồi cuối cùng lại không mua vé. Thế nên Quách Đắc Cương suy đi tính lại rồi mới đưa ra quyết định đẩy các tiết mục thu hút nhất lên sớm hơn một chút, phần phía sau thì coi như dựa vào bản lĩnh của các diễn viên mới mà cọ xát vậy.

...

Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Đông Lỵ Á và Quách Kỳ Lâm đã quay về hậu trường trước đó, xong xuôi cả đoàn cùng di chuyển ra xe để đi đến khách sạn mà Quách Đắc Cương đã sớm đặt.

Hiện tại đã hơn mười hai giờ khuya, nói là cơm tối, kỳ thật gọi là ăn khuya thì đúng hơn.

Tuy rằng thời gian đã muộn, nhưng bầu không khí trên bàn ăn vẫn náo nhiệt như thường, một phần cũng là do mấy người đàn ông đều uống rượu, có rượu trợ hứng nên bầu không khí muốn tẻ nhạt cũng là chuyện khó khăn.

"Anh thật sự không nghĩ tới cậu còn nghiên cứu cả việc hát hí khúc dân gian, bài hát « Thám Thanh Thủy Hà » này anh cũng từng được nghe nghệ sĩ trong nghề nhắc qua, nhưng đây chỉ là tiểu khúc thịnh hành trong xã hội cũ nhiều năm trước, bây giờ truyền lại cũng chỉ dăm ba tứ thơ uyển chuyển trong đó, chứ cách hát hí khúc trọn vẹn bài này xem như đã thất truyền, không nghĩ tới Thẩm lão sư còn có thể tái hiện lại điệu hát dân gian này, quan trọng nhất là còn rất êm tai."

Vài chén rượu vào bụng, gương mặt mập mạp tròn vo của Quách Đắc Cương đã đỏ hồng, ông vừa cụng ly với Thẩm Ngôn vừa thật lòng cảm thán về hắn.

"Vì cái gì lại thất truyền? Bởi vì chiến loạn sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi cạnh bên Thẩm Ngôn, đôi tay nhỏ thoăn thoắt bóc vỏ tôm, không bao lâu sau, vỏ tôm đã chất đống trước mặt nàng. Nàng chia tôm ra làm hai phần, chính nàng lưu lại một nửa, phần còn lại thì đưa qua cho Thẩm Ngôn ăn lót dạ.

Muốn hỏi hai vị tỷ muội khuê mật kia đâu ư? Nàng mới không có tâm tư hầu hạ bọn họ.

Thẩm Ngôn cầm khăn ướt giúp Địch Lệ Nhiệt Ba xoa xoa hai bên miệng đầy dầu mỡ, thuận thế giải thích: "Cũng có quan hệ tới việc chiến loạn thật, nhưng chủ yếu nhất vẫn là bởi vì cái nghề này biến mất."

"Toàn bộ ngành nghề đều biến mất?" Đông Lỵ Á kinh ngạc hỏi, ngoại trừ Quách Đắc Cương thì những người khác trên bàn ăn cũng lộ vẻ mặt hiếu kì.

Thẩm Ngôn gật đầu, nói: "Đúng vậy, pháp luật hiện nay không cho phép phiêu kỹ, tự nhiên kỹ viện cũng không còn tồn tại."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không hiểu Thẩm Ngôn đang muốn nói gì.

Quách Đắc Cương thấy vậy liền phì cười, giải thích thay hắn: "Chớ suy nghĩ lung tung, ý của Thẩm Ngôn là điệu hát dân gian này trước kia đều là do ca kỹ hát để chiều lòng khách, nguyên bản khẳng định sẽ hương diễm hơn một chút, Thẩm lão sư ví von rất chính xác."

Quách Đắc Cương nói xong lại tự mình thở dài một phen: "Lão tổ tông kỳ thật lưu lại cho người đời sau chúng ta một loại hình nghệ thuật rất độc đáo, đáng tiếc là không ai coi trọng mà thôi, lớp trẻ bây giờ luôn cảm thấy âm nhạc ngoại lai mới là thứ nhạc hay nhất. Cả ngày chỉ biết kêu gào hip-hop với rap, còn cái gì mà vỗ ngực tự xưng là đang truyền thừa văn hóa của người da đen, sao bọn họ cũng không nghĩ lại xem, có bao giờ người ta truyền thừa văn hóa của người da vàng chúng ta đâu. Cứ nghĩ đến là tôi lại thấy tức giận, đúng là đám trẻ đó chẳng biết mình đang mang họ gì mà, quá mất mặt, thật sự là mất mặt."

Khẩu kỹ hay tấu hát đều là những ngành nghề tương đối truyền thống, mặc dù lịch sử không tính là quá lâu đời, nhưng kéo dài đến ngày nay thì vẫn có thể xem là nó mang đậm bản sắc riêng biệt của người Hoa Hạ.

- ----

Chương sau: Tớ Thì Có Tư Tâm Gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.