An ninh của khu biệt thự được bảo vệ rất nghiêm ngặt, hết thảy xe taxi đều bị cấm đi vào.
Thẩm Ngôn đành phải xuống xe ngay cửa an ninh của khu biệt thự, tự mình đi bộ vào trong.
Sắc trời đã tối mịt, gió đêm tháng sáu quét qua người rất dễ chịu, không hổ là khu biệt thự tấc đất tấc vàng, dù là hoàn cảnh hay không khí thì đều không phải nơi mà các khu nhà trong nội thành có thể so sánh được.
Thẩm Ngôn quẩy cái túi xách sau lưng, đi lại ung dung trên con đường nhựa dẫn vào khu biệt thự.
Đối với việc năm người vợ siêu sao muốn gặp mình, hắn có vẻ rất bình tĩnh.
Dù sao sự tình chết đi sống lại rồi xuyên qua thời không mà hắn vừa trải qua đã quá đỗi chấn động đối với hắn rồi, thế nên những việc khác tựa hồ không còn có thể làm hắn mất bình tĩnh nữa.
Nơi này hẳn là một cái thế giới song song với thế giới trong kiếp trước của hắn, mặc dù có chút tương đồng, tiến trình lịch sử không có gì quá đại biến, nhưng nhìn chung thì trong một số phương diện nào đó vẫn tồn tại một chút khác biệt.
Tỉ như cái thế giới Hoa Hạ này cho phép chế độ đa thê, hoặc là cái thế giới này lại xuất hiện những tác phẩm giải trí mà kiếp trước hoàn toàn không có...
Bất quá đối với Thẩm Ngôn mà nói, những điều đó kỳ thật cũng không quá trọng yếu.
Bất kể nói thế nào thì hiện giờ hắn cũng đã là người từng chết một lần, vì vậy tâm thái của Thẩm Ngôn ít nhiều đều khá bình thản.
Kiếp trước của Thẩm Ngôn cũng không tính là thành công.
Tuy rằng hắn là sinh viên xuất sắc của một trong những trường đại học nổi tiếng hàng đầu cả nước; tuy rằng hắn dựng nên một cơ ngơi sự nghiệp đồ sộ từ hai bàn tay trắng…
Thế nhưng hắn vẫn như cũ, không cảm thấy cuộc đời của mình thành công chút nào.
Thời điểm hắn nằm cô độc trên giường bệnh đợi chờ tử thần đến rước vì căn bệnh ung thư thời kỳ cuối, hắn chợt nghĩ lại rất nhiều thứ.
Cả một đời vội vội vàng vàng kiếm tiền, gấp gáp muốn bản thân trở nên nổi bật hơn, để rồi đổi lại được gì?
Bằng hữu thân nhân đã sớm xa cách, số điện thoại trong di động rất nhiều, nhưng phần lớn đều là các đối tác làm ăn, những lúc có việc, muốn tìm một người để tâm sự cũng không có.
Thậm chí khi phụ mẫu thân sinh qua đời, hắn lúc đó đang bận đi công tác, một lần cuối gặp mặt cha mẹ cũng không có.
Đến cuối cùng, người tiễn hắn đoạn đường cuối cũng không ai ngoài bác sĩ y tá.
Một khắc ấy, Thẩm Ngôn tự tổng kết cuộc đời mình chính là một sự thất bại.
Vì truy cầu những cái được gọi là thành công, hắn đã mất đi quá nhiều thứ.
Vì cái được gọi là ‘mục tiêu cuộc sống’, hắn đã bất chấp lao đầu về phía trước, không hề có khái niệm dừng lại thưởng thức nhân sinh trên đường đời, để rồi trước khi nhắm mắt xuôi tay, muốn bói ra một ký ức đáng giá cũng không có.
Có thể nói, Thẩm Ngôn là chết đi mà vẫn mang theo nồng đậm tiếc nuối.
Kỳ thật lúc còn nằm trên giường bệnh, hắn đã từng suy nghĩ qua về việc, nếu có kiếp sau mình sẽ sống một cuộc đời như thế nào.
Nhưng khi đó hắn chỉ cho đây là chút ảo tưởng xa vời của người sắp chết, nào dám có chút hi vọng gì những điều mình mong mỏi sẽ trở thành sự thật.
Nào ngờ, hắn thật sự đã xuyên qua rồi.
Thẩm Ngôn cảm thấy đây chính là lão thiên gia đối với mình hậu ái, từ tận đáy lòng hắn vô cùng trân quý cơ hội lần này.
Nếu đã được ban cho cơ hội hồi sinh, hắn muốn mình phải nghiêm túc sống, hơn nữa còn là nghiêm túc hưởng thụ nhân sinh.
…
..
Biệt thự số 6.
Thẩm Ngôn nhấn chuông cửa.
Dương Mật là người đi ra, bốn mắt nhìn nhau, nàng gật đầu, lộ ra nụ cười mỉm khách sáo rồi mời Thẩm Ngôn vào trong nhà.
Thẩm Ngôn đi vào mới thấy, trên ghế sô pha ở phòng khách lầu một còn có bốn nữ nhân khác đang ngồi sẵn ở đấy.
Thẩm Ngôn và Dương Mật ngồi xuống, Dương Mật ngồi trên ghế dài cùng bốn người kia, Thẩm Ngôn thì một mình ngồi ở ghế đơn đối diện bọn họ.
Tình cảnh nhìn qua tựa như công đường thẩm vấn tội phạm vậy.
Thẩm Ngôn cũng không hề câu nệ hay khẩn trương gì, chỉ cảm thấy thú vị.
Hắn thoải mái giương mắt quan sát năm đại mỹ nữ trước mặt.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy năm đại minh tinh này so với hình ảnh trong trí nhớ kiếp trước của hắn xinh đẹp hơn rất nhiều, mỗi người một vẻ, thật sự là quốc sắc thiên hương, da thịt đều trắng ngần, vóc dáng cũng gợi cảm, cần lồi có lồi, cần lõm có lõm.
"Khụ khụ!"
Sáu người trầm mặc hồi lâu, năm cô gái len lén nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng là Dương Mật chủ động đứng ra nói chuyện.
Nàng nắm chặt mấy ngón tay trắng nõn, khẽ nói: "Thẩm Ngôn, nhóm chúng tôi muốn cùng anh nói chuyện."
Thẩm Ngôn gật đầu, tỏ ý đã hiểu: "Cô cứ nói đi!"
Dương Mật hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Chuyện giữa chúng ta anh hẳn là đã minh bạch, thật ra đây chỉ là một sự cố, là hiểu lầm thôi, cũng do nhóm chúng tôi uống quá nhiều, dẫn tới sự việc hoang đường này mới xảy ra. Nói ra cũng ngại, nhưng chúng tôi thật sự không có tình cảm với anh, thậm chí nói đúng hơn là chúng tôi còn chẳng quen biết gì anh, cho nên... Nhóm chúng tôi dự định một năm sau sẽ cùng anh ly hôn."
Thẩm Ngôn trực tiếp gật đầu, ngắn gọn đáp: "Tốt!"
Cái miệng nhỏ của Dương Mật mở ra rồi lại khép lại, biểu lộ có chút ngốc trệ, mà biểu tình của bốn cô gái còn lại cũng nghệt ra như thế.
Các nàng đều nghĩ Thẩm Ngôn chắc chắn sẽ cự tuyệt lời đề nghị này, hoặc không thì sẽ chơi xấu, sẽ đưa ra một cái yêu cầu gì đấy quá mức.
Trên thực tế, trước khi Thẩm Ngôn đến đây, các nàng đã bàn bạc qua một lần. Nếu như Thẩm Ngôn có yêu cầu nào đó không tới mức quá phận thì các nàng nhất định sẽ tận lực đáp ứng hắn.
Nào ngờ hắn thế mà lại thống khoái gật đầu đồng ý ngay lập tức như vậy.
Không hiểu sao, điều này khiến các nàng có chút thất lạc, cảm giác như mị lực của chính mình quá kém mới khiến Thẩm Ngôn không có chút nào hứng thú.
"Ây... nếu anh đã đồng ý thì tốt rồi, vậy sáu người chúng ta trước cứ quyết định như thế đi. Ngoài ra thì nhóm chúng tôi còn có một yêu cầu nhỏ, đó chính là hi vọng một năm tới đây, anh đừng tiếp nhận phỏng vấn, cũng hạn chế đừng nói lung tung gì với truyền thông, tận lực đừng gây ra chuyện gì ầm ĩ là tốt nhất, vả lại, hy vọng thời gian tới anh đừng biến mất khỏi tầm mắt của bọn tôi."
Dương Mật khoát khoát tay, nói: "Nhóm chúng tôi không phải không tin tưởng anh, chỉ là... anh cũng biết rõ thân phận của chúng tôi rồi, hiện tại truyền thông đang rất sôi sục vì vấn đề hôn nhân này, nếu không khai thác được tin tức từ chỗ công ty quản lý của chúng tôi thì chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế moi tin từ chỗ anh."
Thẩm Ngôn nhíu mày, ly hôn thì không có vấn đề gì, nhưng muốn hắn không rời khỏi tầm mắt của các nàng là ý gì, đây là đang hạn chế tự do của hắn sao?
"Anh yên tâm, nhóm chúng tôi sẽ đền bù tổn thất cho anh." Lưu Sư Sư nói tiếp: "Mỗi tháng chúng tôi sẽ chuyển vào tài khoản của anh mười vạn khối tiền sinh hoạt, sau khi ly hôn xong sẽ chuyển nốt cho anh năm trăm vạn, anh thấy thế nào?"
Thẩm Ngôn nghe vậy liền tươi cười gật đầu.
Mặc dù hắn đã quyết định, một đời này sống lại, nhất định sẽ không làm nô lệ cho đồng tiền, vì nó mà bán mạng bán sức khỏe, liều lĩnh kiếm tiền như kiếp trước nữa.
Nhưng trong túi nhất định phải có tiền, hơn nữa là càng nhiều càng tốt, dù sao tiền chính là cơ sở quyết định đời sống vật chất, về sau hắn còn phải dùng nó để cưới vợ sinh con nữa.
Chỉ cần đừng si mê, cố chấp như kiếp trước là được.
Nếu đã vậy hắn quyết định sẽ đi theo năm đại minh tinh này ‘kiếm sống’, dù sao một năm mà kiếm được 620 vạn thì đúng là con số khổng lồ.