Địch Lệ Nhiệt Ba rất tức giận, trong lòng thầm hạ quyết định, về sau phải cùng Thẩm Ngôn nhất đao lưỡng đoạn. Tên nam nhân cặn bã như thế, nàng nhất định phải tránh hắn càng xa càng tốt.
Vì thế, nàng liền cố ý sớm thay đồ đi ngủ, quyết tâm có đánh chết cũng không chạy qua phòng đối diện tìm Thẩm Ngôn nữa.
Chỉ có điều…. mặc dù đã thay đồ, tẩy trang, lên giường, tắt đèn xong xuôi, nàng vẫn chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Nhiệt Ba cố lăn qua lộn lại hồi lâu trên giường nhưng vẫn không tài nào ngủ nổi. Nàng càng cố gắng không nghĩ đến thì hình ảnh của tên bại hoại kia lại càng len lỏi xuất hiện trong đầu nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba tâm phiền ý loạn, chỉ có thể thỉnh thoảng lại rút cái gối đầu bên dưới ra, hung hăng nện nó một trận, dùng việc này để giải tỏa nỗi bực tức, ức chế trong lòng.
...
Ngày hôm sau Thẩm Ngôn như thường lệ, dậy sớm chuẩn bị mọi thứ rồi đi tới gõ cửa phòng người đối diện, gọi Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba mau qua ăn điểm tâm.
Dương Mật nghe tiếng hắn gọi, rất nhanh liền đi qua.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngược lại xoắn xuýt trong chốc lát, bất quá cuối cùng nàng vẫn quyết định đi qua phòng Thẩm Ngôn.
"Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn!"
"Chỉ là ăn cơm mà thôi, việc này chẳng đại biểu cho chuyện gì cả."
"Mình không hề tha thứ cho hắn đâu, một tên đầu đất, một củ cải hoa tâm, hắn có tư cách gì để mong mình tha thứ? Mình tới đây chỉ để ăn thôi, ăn chết nhà hắn cho biết."
"Vả lại mình còn phải phụ trách Mật tỷ nữa, mình đã biết rõ bản chất hắn là gã đàn ông cặn bã tra nam như nào rồi, nhưng Mật tỷ lại không biết, vì không thể để cho cậu ấy bị lừa, mình chỉ có thể đi theo bên người cậu ấy thôi."
"..."
Địch Lệ Nhiệt Ba không ngừng tự biện giải cho hành động đi qua phòng Thẩm Ngôn ăn sáng của mình. Nói một hồi tới chính nàng cũng tin, sau đó liền vui vẻ cười hì hì ăn một bữa thật no.
Ăn điểm tâm xong, cả đoàn người cùng nhau tiến về studio.
Thẩm Ngôn lần này không quen đường đi đến chỗ lều vải như mọi lần nữa, mà là trực tiếp đi theo Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba tới phòng hóa trang.
Tối hôm qua Dương Mật đã cùng đạo diễn trao đổi xong, sáng hôm nay liền có thể bắt đầu ghi hình phần diễn của Thẩm Ngôn.
"Lúc quay phim anh không nên nhìn ống kính, cũng không cần quá khẩn trương, anh cố gắng phớt lờ ống kính đi, xem nó và mọi người xung quanh như không tồn tại. Anh càng khẩn trương thì hiệu quả càng không tốt, rất dễ mắc sai lầm. Lỡ gặp phải NG* cũng không cần sợ, hiếm có người nào chỉ một lần diễn liền qua, đến ảnh đế như Bác ca cũng không làm được, vì vậy anh đừng sợ hãi, cứ từ từ diễn sẽ tốt thôi."
Dương Mật gác hai chân lên nhau, ngồi cạnh bên người Thẩm Ngôn, hai mắt nhắm chặt để thợ trang điểm hóa trang và làm tóc lại cho mình, miệng thì không ngừng động viên hắn.
Cứ việc tối hôm qua Thẩm Ngôn đã nhấn mạnh mình là thiên tài thì Dương Mật vẫn chẳng đặt chuyện này trong lòng cho lắm, chính vì vậy mà hiện giờ nàng mới liên tục dùng kinh nghiệm của bản thân trấn an Thẩm Ngôn.
Bởi vì quả thật nàng hoàn toàn không hề tin tưởng việc Thẩm Ngôn có thể diễn xuất tốt. Hắn có thể thật sự là thiên tài trong phương diện âm nhạc, lĩnh vực nấu nướng hoặc thậm chí là mảng Trung y. Nhưng đóng phim lại là việc hoàn toàn khác.
Muốn diễn xuất tốt trước ống kính thì người diễn viên rất cần có kinh nghiệm, anh ta cần phải tự mình trải nghiệm qua nhiều vai diễn, nhiều góc độ máy quay khác nhau. Cho dù đầy miệng nói ra lắm kiến thức chuyên ngành tốt đến đâu thì cũng không bằng đi đến trước ống kính diễn thử một lần.
Đây chính là lý do vì sao rất nhiều minh tinh tài hoa đều có xuất thân từ cuộc sống nhiều phức tạp, va chạm.
Bởi vì sự khắc nghiệt trong cuộc sống và ngay tại phim trường thường sẽ giúp diễn viên mau chóng tiến bộ hơn nhiều so với trên lớp học lý thuyết.
Mà Thẩm Ngôn chưa từng đóng qua một bộ phim nào, thậm chí còn chưa hề có cơ hội đứng trước ống kính máy quay, coi như hắn có là thiên tài thì cũng không có khả năng vừa bắt đầu liền biểu hiện tốt được. Đó là lý do vì sao Dương Mật lo lắng như thế.
"Lần đầu tôi đóng phim, trọn vẹn NG* phải đến mười mấy lần đạo diễn mới tạm thông qua, cũng bởi vì tôi quá khẩn trương, sợ chính mình biểu hiện không tốt. Nhưng trên thực tế cứ như một vòng tròn luẩn quẩn ấy, tôi càng nghĩ như vậy thì biểu hiện lại càng kém. Về sau tôi liền buông bỏ mặc kệ, bất kể là qua hay không qua, dù sao cũng đều như thế, cứ tự mình đi theo tiết tấu của bản thân, kết quả là may mắn số lần NG giảm hẳn, đôi khi còn có cảnh chỉ một lần là được cho qua luôn."
Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống bên trái Thẩm Ngôn, cũng nhắm chặt mờ chờ thợ trang điểm tới chỉnh trang lại cho mình.
Nghe Dương Mật động viên hắn, nàng liền ngứa miệng không nhịn được chen vào mấy câu. Thế nhưng nói xong, Nhiệt Ba liền hối hận. Chẳng phải đã quyết định cả đời này sẽ không qua lại với nhau nữa sao? Hắn quay phim hay dở, có gặp phải phiền phức gì hay không thì có quan hệ gì với nàng?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lời dù sao cũng đã nói ra rồi.
Nàng tự an ủi bản thân mình, nàng làm vậy là có lý do chính đáng.
Dù sao Nhiệt Ba nàng cũng là một thành viên của đoàn làm phim này, nếu như Thẩm Ngôn tới đây rồi lãng phí quá nhiều thời gian cho mấy cảnh NG của hắn, vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới lịch trình quay phim của nàng và Mật tỷ.
Là dàn diễn viên chính của « Lạc Nhạn Trường Phi », việc nàng giúp đỡ một diễn viên quần chúng như Thẩm Ngôn cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Thẩm Ngôn tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, không giải thích gì với hai cô gái, cũng không có đáp lại lời bọn họ.
Hắn thật sự không biết nên nói như thế nào, nếu là ăn ngay nói thật, bảo “thứ diễn xuất nát như các cô thì có tư cách gì tới chỉ bảo tôi?”, khẳng định bọn họ sẽ giận hắn lắm, còn cho rằng là hắn đang phách lối nữa. Thôi thì mặc kệ, dứt khoát không thèm giải thích, các nàng thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó đi.
Đối với diễn viên cấp tông sư như hắn mà nói, dù hắn muốn khẩn trương thì cũng không khẩn trương nổi, cố hết cỡ cũng chỉ có chút ít cảm giác hưng phấn mà thôi.
Chính là cảm giác sắp được đứng trước ống kính để phô bày ra kỹ năng cao siêu của mình.
Chỉ là Thẩm Ngôn không biết, bộ dạng nhắm mắt im lìm này của hắn rơi vào trong mắt Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liền khiến hai nàng tin chắc suy đoán của mình là chuẩn rồi.
Ngươi xem, hắn khẩn trương tới nỗi không dám nói gì luôn kìa.
Hai cô gái cũng ở trong lòng âm thầm dự định, một hồi Thẩm Ngôn quay phim, các nàng liền đi theo cạnh bên, nếu Thẩm Ngôn có cái gì không minh bạch, bọn họ sẽ hỗ trợ giảng giải cho hắn một phen. Còn nếu đạo diễn mà không kiên nhẫn, dám mắng chửi người của bọn họ, vậy thì... Vậy thì nhất định phải làm việc lại với ông ta một chút.
Bộ diễn viên nào lần đầu đóng phim cũng đều ‘một phát thông qua’ hết chắc?
Lúc ông vừa chính thức cầm máy lên làm đạo diễn, bộ ông chưa từng mắc phải sai lầm nào chắc?
...
Hơn tám giờ sáng, Thẩm Ngôn đã hoàn thành việc hóa trang.
Thợ make up tấm tắc khen da dẻ hắn rất đẹp, không cần làm gì nhiều, chỉ dặm một ít phấn lót, chỉnh sửa lại đường lông mày cho mảnh hơn chút, những cái khác đều không cần đụng tới. Sở dĩ nãy giờ cần dùng thời gian lâu như vậy hoàn toàn là do mang khăn trùm đầu cho Thẩm Ngôn mà thôi.
Hắn mang khăn trùm đầu để phủ ngoài mái tóc dài đến eo, mái tóc giả đó cũng không cần làm gì cầu kỳ, chải gọn lại rồi dùng một ít keo để vào nếp, sau đấy cứ tùy ý buông xõa, thể hiện ra nét phóng khoáng ngông nghênh của "Kỳ vương" đời trước.
Hóa trang xong, Thẩm Ngôn liền đi theo nhân viên công tác của tổ phục trang vào phòng thay đồ. Cậu chàng thanh niên kia mau lẹ thay đổi một bộ trang phục cổ trang giúp hắn.
Đó là một bộ trường bào thuần màu trắng, ngay cả phục sức trang trí cũng là màu trắng, đôi giày vải đế cao cũng là màu trắng nốt.
Tóc dài như thác nước, y phục trắng hơn cả tuyết.
Lúc Thẩm Ngôn từ bên trong phòng thay đồ bước ra, đám người trong studio lập tức đều bị hút mắt dõi theo bóng dáng hắn.
- ------------
(*) NG (No Good): Cảnh quay lại. NG là viết tắt của từ No Good, được sử dụng như từ nói tắt để diễn tả một cảnh quay không tốt, hỏng, cần phải được thực hiện lại.