Ăn Con Gà Lớn

Chương 12: Chương 12




Edit: Tê Tê Team (Tà thèm tà tữa quá (╥﹏╥))
Nguyên Tiểu Diệp sống ở phố Đen, là nơi loại người kỳ dị nào cũng có, làm lơ mọi luật pháp và quy định hiện hành.

Mỗi lần học sinh đến học, cô đều phải đi ra ngoài đón bọn chúng, nếu không hai đứa học sinh của Nguyên Tiểu Diệp đã bị người phố Đen nuốt sạch cả xương rồi.

Nguyên Tiểu Diệp đi vào con hẻm duy nhất thông ra bên ngoài, mấy người mồm to trò chuyện ở đầu ngõ lập tức im bặt.

Chờ Nguyên Tiểu Diệp đi qua, bọn họ thả lỏng người, đồng thời thở phào, lại bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

“Đệch mẹ cái con nhỏ này đi ra lần nào là ông đây hú hồn lần đấy.


“Be bé cái mồm thôi, cô ta nghe thấy đấy!”
“…”
“Ê, nghe nói cô ta là người nhà họ Nguyên, là một trong số đám người lúc trước bị gửi đến hành tinh kia để làm thí nghiệm…”
“Tưởng chính phủ liên minh bác bỏ tin đồn thí nghiệm rồi cơ mà? Nếu cô ta là con nhà họ Nguyên thì sao lại bị đưa đi làm thí nghiệm được, dùng não mày đi!”
“Ờ đúng, mày đừng quên Nguyên tướng quân ghét thí nghiệm cơ thể người nhất, sau khi kế hoạch kia đưa ra, nhà họ Nguyên phản đối đầu tiên đấy…”
“Chuyện này liên quan gì đến chúng ta, nói được lợi gì, nói xem dạo này chúng mày có thú vui gì mới không?”
“Tao phát hiện quán mát xa đầu đường mới mở không tệ, nhất là miệng mấy em ghệ trong đấy không tệ.


“Đcmm, phát hiện chuyện tốt như thế mà không gọi anh em!”

“Ha ha ha ha ha không phải tao vừa nói đấy à, hôm nay đi chơi cho thỏa đi.



Lũ lưu manh râu ria tụ tập là chuyện thường như cân đường hộp sữa ở phố Đen, bọn chúng tụ tập ngẫu nhiên thấy một con cừu trắng vô tình đi vào ranh giới phố Đen thì sẽ dọa dẫm họ một phen.

Ba người Cốc Phi Chu, Đàm Hồng Viễn và Nguyễn Bạch bị bọn lưu manh chọn ở góc tường, Cốc Phi Chu và Đàm Hồng Viễn xanh mặt, chẳng qua là hôm nay làm lơ lời cảnh cáo của giáo viên lỡ bước một bước vào ranh giới phố Đen mà đã bị lưu manh bao vây!
Cái ‘ranh giới’ chỉ là một hiệu sách vẻ ngoài tồi tàn, thoạt nhìn sẽ không có ai bước vào để đọc hay mua sách, phía bắc hiệu sách là phố Đen, phía nam là khu ổ chuột bình thường.

Ông chủ hiệu sách đầu tóc rối bù, nằm trên ghế tựa ánh huỳnh quang màu xanh lục, giơ chân vò đầu bứt tóc, ngáp dài, híp mắt nhìn ba người bọn họ bị tống tiền.

Cốc Phi Chu và Đàm Hồng Viễn mặc đồ thiết kế, còn Nguyễn Bạch ăn mặc đơn giản nhưng nhìn cũng không phải loại rẻ tiền.

Bọn họ trượt ván lơ lửng đến, dù không phải bản giới hạn nhưng cũng phải hơn 10000 điểm tín dụng một cái, đám lưu manh có ngu mới bỏ qua ba con dê béo này.

Tên lưu manh cầm dao trong tay, chống vào bụng Cốc Phi Chu, cười gằn nói: “Đại thiếu gia đừng cậy mạnh nhé, bọn tao chỉ cần 1 triệu điểm tín dụng là được, cho nên là mày sẽ không vì số tiền cỏn con đấy mà tình nguyện tattoo một dao trên bụng đấy chứ!”
Cốc Phi Chu còn chưa lên tiếng, Nguyễn Bạch mặt baby bên cạnh cậu ta đã tò mò mở miệng trước: “Không phải hai cậu học đánh nhau rồi à, sao không đánh lại nổi một thằng lưu manh thế?”
Đàm Hồng Viễn dùng ngón giữa đẩy kính mắt: “Tạm thời chúng tôi mới học trung bình tấn, chưa học đến cách chiến đấu với kẻ địch.


Cốc Phi Chu cười lạnh một tiếng: “Dăm ba cái thằng cặn bã.



Lưu manh được xưng ‘Cặn bã’ cảm thấy mình bị coi thường, đầu nóng lên, muốn đâm thẳng dao vào bụng Cốc Phi Chu!
… Một bàn tay trắng nõn và mềm mại nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay thô ráp của tên lưu manh, giọng nói cực kỳ bình tĩnh vang lên bên tai anh ta.

“Đừng xuống tay với người của tao.


Tên lưu manh như nghe thấy ma chú chết chóc, khó tin quay đầu lại, chỉ thấy một đôi mắt hạnh màu đen như phủ sương mù, một bên khóe môi hơi cong lên.

Khi thấy rõ người đứng sau là Nguyên Tiểu Diệp người không nên chọc vào nhất phố Đen trong truyền thuyết, anh ta tức khắc tè ra quần, cùng đồng bọn dùng cả tay lẫn chân rời đi.

Nguyên Tiểu Diệp không nhìn bọn học sinh của mình mà lễ phép gật đầu với ông chủ tiệm sách, ông chủ vẫy vẫy tờ báo dở trong tay, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ trưa.


Nguyên Tiểu Diệp đi phía trước, ba người theo sát phía sau.

Trong hẻm nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, Nguyễn Bạch đột nhiên mở miệng nói: “Chị thật sự là giáo viên chiến đấu của hai đứa này à? Bước chân yếu ớt của cô hoàn toàn không giống người luyện võ, nghe nói hai đứa học chỗ chị ba tháng rồi vẫn đang dừng ở đứng tấn… Hay chị thấy hai đứa này ngu ngu, dễ bị lừa?”
Cốc Phi Chu hoảng hốt, đừng có chọc tức cô giáo, bọn họ lại bị ngồi xổm trung bình tấn cả ngày bây giờ!
Nguyễn Bạch được một đội có tên là YOUTH chiêu mộ để tập trung huấn luyện như một tân binh siêu thiên phú, trong lúc huấn luyện hôm qua cậu ta lại bị một người mới chân chính trong game bạo hành dã man.

Nguyễn Bạch rất chán nản, sáng sớm hôm nay đến tìm hai bọn họ.


Đúng lúc hai bọn họ định đến phố Đen học đánh nhau, Nguyễn Bạch hỏi vài câu, bọn họ cũng đồng ý đưa cậu ta đi cùng, trên đường đi còn hỏi bọn họ rất nhiều về chuyện học cách chiến đấu… Không ngờ cậu ta lại nói ra những lời như vậy trước mặt Nguyên Tiểu Diệp!
Mặc dù dạo này cậu ta và Hồng Viễn cũng cảm thấy cô giáo hơi giống lừa đảo một chút…
Cốc Phi Chu và Đàm Hồng Viễn quen biết Nguyên Tiểu Diệp chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, có lần nọ bọn họ vô tình đi vào chỗ sâu phố Đen, lạc vào một cuộc chiến giữa hai băng nhóm.

Khi bọn họ tưởng mình chết đến nơi rồi lại được Nguyên Tiểu Diệp đến siêu thị cướp đồ giảm giá đi ngang qua cứu.

Nguyên Tiểu Diệp ngáp một cái, người hai băng nhóm kia lặn luôn.

Não hai người nhảy ra rất nhiều tình tiết kinh điển trong phim, cô gái nhìn bình thường này nhất định là cao thủ ẩn dật, sau đó bọn họ chủ động gửi tiền học phí kếch xù để Nguyên Tiểu Diệp dạy kỹ năng chiến đấu.

Sau khi học trong ba tháng, Đàm Hồng Viễn cảm thấy mình đã mạnh hơn rất nhiều, đặc biệt tặng Nguyên Tiểu Diệp một cabin game PUBG hot nhất.

Trong thời gian qua Nguyên Tiểu Diệp chưa từng thừa nhận cô có chiến đấu.

Cốc Phi Chu hơi nghĩ vậy, sắc mặt chuyển không tốt lắm.

Nguyên Tiểu Diệp “Ồ” một tiếng, hơi dừng lại, cô hỏi: “Ai vậy?”
Đàm Hồng Viễn nắm khung kính, “Một… Người bạn của chúng em.


Nguyên Tiểu Diệp gật đầu, “Bạn các cậu rất biết tọc mạch đấy, hãy ở bên cậu ta nhiều hơn đi, không chừng có ngày vì cái miệng này của cậu ta mà không còn được gặp lại nhau nữa đâu.


Cô đang khen hay chửi đấy? Vẻ mặt Nguyên Tiểu Diệp chân thành, ba người Cốc Phi Chu chợt hạn hán lời.


Đến gần sân nhỏ Nguyên Tiểu Diệp đang ở, Nguyên Tiểu Diệp không hướng dẫn gì, Cốc Phi Chu và Đàm Hồng Viễn đã quen rồi, bắt đầu làm nóng người.

Nguyễn Bạch nhìn chằm chằm hai người hồi lâu, bọn họ làm nóng người cũng không khác mấy kiểu làm nóng người bình thường, điều này càng khiến Nguyễn Bạch khẳng định Nguyên Tiểu Diệp lừa đảo.

Dù sao cô cũng là người phố Đen mà!
“Cậu từng luyện?” Nguyên Tiểu Diệp bên cạnh Nguyễn Bạch đột nhiên nói.

“… Làm sao?” Nguyễn Bạch mím môi, cực kỳ cảnh giác Nguyên Tiểu Diệp.

Nguyên Tiểu Diệp: “Học cái gì, bao lâu rồi?”
“Chiến đấu quân sự, bắt đầu học từ năm tuổi đến nay…” Không biết vì sao Nguyễn Bạch cứ vô thức trả lời câu hỏi của Nguyên Tiểu Diệp.

Nguyên Tiểu Diệp trầm ngâm, “Muốn luyện không?”
Nguyễn Bạch: “Cùng ai?”
Nguyên Tiểu Diệp: “Cùng tôi.


Nguyễn Bạch: “Cái giòe?”
Cậu ta sợ đến mức nói cả tiếng địa phương, đánh nhau với cái cô nhìn gió thổi qua cũng đổ này á? Nhỡ mà lỡ tay đánh chết cô thì sao?
——
Tác giả có lời muốn nói: 
Nguyên Tiểu Diệp: Trong game tôi treo cậu lên đánh, ngoài đời tôi vẫn treo cậu lên đánh như thường.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.