Ăn Con Gà Lớn

Chương 13: Chương 13




Edit: Tê Tê Team
Nguyễn Bạch nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nguyên Tiểu Diệp nghe xong có vẻ hơi nghiền ngẫm, tối qua chơi PUBG chân thực quá, khơi dậy khát vọng chiến đấu của cô.

Đã gần một năm rồi Nguyên Tiểu Diệp không ra tay, nếu cô xuống tay nặng quá đánh chết Nguyễn Bạch thì phải xử lý phiền phức lắm, có khi còn phải nhờ đến quan hệ của nhà họ Nguyên…
Lỡ mà bọn họ coi đây là lý do bắt cô về làm chủ họ thì sao, Nguyên Tiểu Diệp nghĩ đến khả năng này liền lắc đầu nguây nguẩy, cô tuyệt đối không thể để bị lôi về cai quản nhà họ Nguyên được!
Giống như suy đoán của mấy tên lưu manh trong hẻm, Nguyên Tiểu Diệp chính là người nhà họ Nguyên, gia tộc của Nguyên Chấn Hà, vị tướng quân hàng đầu hành tinh.

Nhà họ Nguyên bị người bên ngoài gọi là kẻ điên, toàn bộ nhà họ Nguyên không có quan hệ máu mủ, đều là những đứa trẻ được nhận nuôi từ những tinh cầu khác nhau.

Ban đầu bọn trẻ được nhận nuôi sẽ ở nhà họ Nguyên học kiến thức, từ nhỏ đã được nhồi nhét vào đầu một ý định —— bọn họ phải tranh đoạt vị trí chủ nhân nhà họ Nguyên.

Nguyên Tiểu Diệp là một trong những đứa trẻ được nhận nuôi, trải qua lần huấn luyện đó, những đứa trẻ được chọn ra tính cách cực kỳ cổ quái, chẳng ai muốn làm chủ nhân nhà họ Nguyên.

Chủ nhân nhà họ Nguyên đời tiếp theo nhất định phải được chọn ra trong số bọn chúng, sau khi thương lượng, mấy đứa trẻ quyết định để gia tộc thả bọn họ ra, trong thời hạn năm năm nhất định phải đứng đầu một ngành bất kỳ, người nào kém tắm nhất sẽ phải trở thành chủ nhân nhà họ Nguyên.

Nguyên Tiểu Diệp lựa chọn phố Đen, cô tốn thời gian bốn năm, đánh phục mọi thế lực rắc rối phức tạp ở phố Đen, đứng đầu phố Đen.

Nhưng mà…
Nguyên Tiểu Diệp nhớ tới câu nói kia, hận không thể bóp chết người nhà họ Nguyên đã nói chuyện.


Người nhà họ Nguyên nào đó: “Phố Đen chỉ là một nơi, sao có thể nói là ngành nghề được?”
Bốn năm làm việc chăm chỉ của Nguyên Tiểu Diệp đều vô ích!

Nguyên Tiểu Diệp đổi nghề làm giáo viên ở phố Đen, cô dự định biến nghề giáo viên thành một con đường sống, xem tình hình hai cái đứa học sinh cô đang nhận thì có vẻ đường này là đường chết.

Ba công việc khác của cô liên quan đến công ích khác nhau, các anh chị em của cô đã là trùm ngành âm nhạc, thực phẩm rồi, không có chỗ cho cô đặt chân, thậm chí còn đang ngáng chân cô nữa kìa.

Nếu không phải vì bọn họ, Nguyên Tiểu Diệp không đến nỗi chỉ có thể ở căn nhà nhỏ trong phố Đen, không thể ra khỏi phố Đen.

Vừa nghĩ mình rất có khả năng trở thành chủ nhân nhà họ Nguyên, Nguyên Tiểu Diệp chỉ có thể con đường phía trước mới mịt mờ làm sao.

Nhất quyết không được!
“Ê, chị đang ngẩn người à?” Nguyễn Bạch huơ tay trước mặt Nguyên Tiểu Diệp.

Nguyên Tiểu Diệp lấy lại tinh thần, dùng sợi dây đen trên cổ tay buộc mái tóc dài lên, “Cậu nói đúng lắm, nhỡ chết người là toang đấy.


Lúc này Cốc Phi Chu đứng tấn xen mồm vào: “Tiểu Bạch, cậu có cái không gian mô phỏng để tập cho chiến đội phải không, cậu và cô giáo đấu tay đôi trong đó đi, để tôi và Hồng Viễn được mở mang kiến thức xem cao thủ quyết đấu.


Cốc Phi Chu muốn nhìn xem, đến cùng Nguyên Tiểu Diệp có phải một người thành thật không.

Nguyễn Bạch rất khó xử, không gian luyện tập mô phỏng mà Cốc Phi Chu bảo là đất mạng giả lập do chiến đội YOUTH cung cấp, giống thật đến 98%, tất cả các hệ thống giác quan đều giống với thực tế, là vũ khí siêu to siêu bí mật của chiến đội YOUTH.

Chỉ có chiến đội giàu nứt đố đổ vách mới có thể cung cấp cho đội viên không gian luyện tập này, không có văn bản quy định rõ ràng việc sử dụng không gian nhưng mọi người đều ngầm hiểu chỉ cung cấp để người nội bộ dùng để luyện tập.

Nguyễn Bạch nhận thấy ánh mắt của Cốc Phi Chu, cậu ta biết Cốc Phi Chu có ý gì… Coi như vì anh em đi!
Nguyễn Bạch cắn răng một cái, nói với Nguyên Tiểu Diệp: “Cho tôi số thiết bị đầu cuối* cá nhân của chị, tôi có một không gian mô phỏng để hai chúng ta đấu.


(*) Một thiết bị đầu cuối máy tính là một thiết bị phần cứng điện tử hoặc điện cơ được sử dụng để nhập dữ liệu vào, và hiển thị hoặc in dữ liệu ra từ một máy tính hoặc một hệ thống điện toán.

Loại teletype là một ví dụ của một thiết bị đầu cuối hard đời đầu, đi trước việc sử dụng màn hình máy tính nhiều thập kỷ.

Khi tiếp nhận lời mời trên thiết bị đầu cuối, mấy người đi vào phòng, đeo thiết bị truy cập và bước vào không gian luyện tập mô phỏng của đội YOUTH.


Không khí đầy hơi ẩm, khắp nơi có thể nghe thấy tiếng côn trùng, đây là một khu rừng nhiệt đới rộng lớn.

Bốn người họ đứng trên một bãi đất trống trong rừng nhiệt đới.

Có hơn hai mươi cánh cửa lơ lửng trên bãi đất trống, ngay trên cửa có một cái đèn tròn, đèn tròn chia làm hai màu xanh đỏ.

“Đèn đỏ nghĩa là bên trong đã có người, đèn xanh là có thể sử dụng.


Nguyễn Bạch dẫn ba người vào một căn phòng sáng đèn xanh, khắp nơi đều có đèn, chính giữa là một cái đài cao, từ trên cao nhìn xuống đài có thể thấy cách sắp xếp của cái đài giống hệt như đấu trường.

Nguyễn Bạch và Nguyên Tiểu Diệp tự mình đứng hai bên đài, Cốc Phi Chu và Đàm Hồng Viễn ngồi ở khán phòng ẩn trong bóng tối.

Nguyên Tiểu Diệp nhìn xung quanh, cô hiếm khi nhìn thấy một môi trường mô phỏng hoàn toàn giống thật đến vậy, dưới ánh đèn chói mắt, cô có thể nhìn thấy bụi bặm lơ lửng trên không trung.

“Xin hỏi Bạch Tiểu Bạch đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong.


“Xin hỏi Khách 246 đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.


“Thiết lập hoàn tất hệ thống cảm giác đau, 100%; thiết lập hoàn tất hệ thống tấn công, 100%; hệ thống mô phỏng cái chết đã bật…”
Trong không gian vang lên một tiếng ding, bắt đầu so tài!

Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ chiến đội YOUTH, tiếng hô của đội trưởng Chiến Linh vang vọng cả gian phòng: “Nguyễn Bạch đâu? Tôi đã nói cậu ta bao nhiêu lần là hôm nay có tập huấn không ai được vắng, cậu ta chạy đi đâu rồi!”

Một đội viên nhỏ giọng nói: “Sáng nay cậu ta offline thì tâm trạng không tốt lắm, sáng sớm đã đen mặt đi ra ngoài rồi.


Chiến Linh cười lạnh một tiếng: “Chỉ bị một người mới đánh chết thôi mà, làm gì căng? Hôm qua tôi còn bị cái thằng họ Đường kia cà khịa nửa ngày cũng có ho câu nào không!”
Đội viên nhỏ giọng sửa cho đúng: “Đội trưởng, Đường thần không họ Đường, anh ta họ Diệp.


Chiến Linh: “Nhìn mặt tôi giống quan tâm họ gì không, liên hệ Nguyễn Bạch cho tôi, giờ cậu ta không về thì cút khỏi YOUTH luôn! Cứ tưởng đi khắp thế gian không ai bắn tỉa tốt bằng mình à!”
“Đội trưởng, tôi thấy có vẻ như Nguyễn Bạch vào không gian luyện tập rồi, địa chỉ là một nơi rất kỳ quái… Cậu ta còn đưa người khác vào nữa, đang chiến đấu bên trong.


“…” Chiến Linh nhịn cơn tức xuống, “Tôi trao cậu quyền mở phòng, xem bọn họ đang làm gì.


“Vâng.


——
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay hơi ngắn í nhỉ ~ Hãy vote và comment đi nèo! Bắn tim nà ~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.