Ăn Con Gà Lớn

Chương 16: Chương 16




Edit: Tê Tê Team
Trò chơi không tốn quá nhiều thời gian để tìm đội, Nguyên Tiểu Diệp vào trận.

Sau khi update, người một đội sẽ được sẽ được chỉ định đến cùng một vị trí trong quảng trường.

Quảng trường lớn to lớn, Nguyên Tiểu Diệp và ba đồng đội mắt to trừng mắt nhỏ.

“Khéo quá em gái ha, ăn hết kẹo hồ lô lần trước chưa?” Ngoài Bàn Tử, trong đội còn một ‘người quen’ khác là người tốt số 2 lần trước.

Người tốt số 2 đã đổi tên thành “Kẹo nhân coca”, nhưng Nguyên Tiểu Diệp có thể nhận ra đôi mắt đặc biệt kia, long lanh có thần, lộ ra sự tự tin hoàn toàn khác người khác.

“Ối mẹ ôi, đây không phải Đường thần sao, được chia đến cùng đội Đường thần, tôi muốn ăn gà cũng không được!”
Bàn Tử và Diệp Đường Đường mua bán rất nhiều thứ, kể cả Đường thần có che cả khuôn mặt thì anh ta vẫn có thể ngửi được mùi ‘tiền’ trên người đối phương.

Diệp Đường Đường không ngờ PUBG nhiều người như vậy mà mình lại có thể ghép với hai người quen, anh cười nhạt một tiếng, mặt mày dịu dàng, xem như chào hỏi hai người.

Trận này Nguyên Tiểu Diệp là số 1, Bàn Tử là số 2, Diệp Đường Đường số 3, đồng đội số 4 mặt nghệt ra nhìn ba người: “Ba người chơi đội đấy à?”
Khí chất trên người đồng đội số 4 ngây ngô, tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn vẫn còn đang cắp sách đến trường, cậu ta không biết Đường thần là ai, chỉ nghĩ là người quen khen ngợi nhau.


Bàn Tử cười ha ha: “Chơi đội là đội thế nào, game sinh tồn là phải solo hổ báo mới phù hợp với mục đích game được đẻ ra.


Đây không phải game chơi theo đội hả? Đồng đội số 4 ngơ ngác, chắc ba người họ đều là lão làng, tí cứ bám đuôi là được.

Nguyên Tiểu Diệp gật đầu với biên độ cực nhỏ.

Diệp Đường Đường nhìn chằm chằm xuống đất, không lên tiếng.

Bàn Tử nói chuyện với Nguyên Tiểu Diệp: “Ăn hết kẹo hồ lô chưa?”
Nguyên Tiểu Diệp ‘À’ một tiếng: “Tôi không thích ăn đồ ngọt.


Diệp Đường Đường nghe vậy hơi ngạc nhiên, anh giương mắt quét Nguyên Tiểu Diệp, thấy cái mặt nạ y sĩ mỏ chim đối diện mình thì lại thu ánh mắt về.

Bàn Tử cười he he, anh ta biết tại sao Đường thần lại nhìn Nguyên Tiểu Diệp như vậy, Đường thần mê đồ ngọt, cho rằng tất cả mọi người trên thế giới đều thích đồ ngọt, người không thích đồ ngọt thật quái dị.

Bàn Tử nhìn mặt nạ của Nguyên Tiểu Diệp với ánh mắt đầy thèm muốn, đây là phụ kiện hiếm có, bán ra được mấy chục vạn điểm tín dụng đấy!

Bước lên máy bay, máy bay chưa cất cánh, đường bay màu trắng đỏ di động từ nhà máy điện hạt nhân (Mylta Power) đến Zharki, số 4 đợi các đồng đội chấm vị trí.

Nhưng khi thấy điểm các đồng đội chấm, cậu ta lại ngỡ ngàng.

Đồng đội số 1 Sương Diệp chấm ở Đỉnh núi phế tích (Stalber), đồng đội số 2 Thích ăn gạo chấm ở Zharki, đồng đội số 3 Kẹo nhân Coca chấm ở nhà máy điện hạt nhân, sao lại chia năm xẻ bảy thế này?
Số 4 không nhịn được hỏi: “Chúng ta không nhảy một chỗ à?”
Lời vừa dứt, số 4 thấy anh mập híp híp mắt và người lùn đeo mặt nạ mỏ chim nhìn mình, dường như câu hỏi đấy rất kỳ quái.

“Tại sao phải nhảy một chỗ?” Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử thản nhiên hỏi.

Bàn Tử lại bổ sung: “Không bỏ trứng vào cùng một giỏ có thể phòng ngừa mất mát lớn nhất.

Cậu xem, nếu chúng ta nhảy cùng một chỗ, kiểu gì cũng thừa thiếu đồ gây ra mâu thuẫn… Nếu gặp kẻ địch dễ chết hết cả lũ, chúng ta khó mà chiến thắng được.


Chúng ta chia ra hành động, không chỉ bản thân mau ăn chóng lớn mà còn có thể tránh bị chết chùm hiệu quả.

Hợp lý quá còn gì!”
Nhìn dáng vẻ nói lời thành khẩn của Bàn Tử, số 4 sắp có thể cách mình chơi xưa giờ sai quá sai, dường như trò chơi này phải bay một mình mới đúng.

Diệp Đường Đường tốt bụng không nhìn nổi, dịu dàng nói với số 4: “Nhảy cùng chỗ tôi cũng được.


Diệp Đường Đường cho rằng với kỹ thuật của mình thì bảo vệ một thằng nhóc không thành vấn đề.

Số 4 nhìn qua chấm của số 3, hô to: “Nhảy vào chung mộ à!”
Nhà máy điện hạt nhân xem như một khu vực giàu đồ trong game, lại còn là điểm hạ cánh đầu tiên tốt nhất của đường bay, dù cậu ta chơi PUBG không nhiều lắm nhưng cũng biết đây là nơi nguy hiểm cực kỳ.

Số 3 chết mình đi, ai rảnh đi chết chung, đúng là lòng dạ mẹ ghẻ mà!
Diệp Đường Đường bị cho là ‘lòng dạ mẹ ghẻ’: “…”
Số 4 thấy số 2 nhảy quá muộn, số 3 nhảy quá nguy hiểm, chỉ có mỗi đồng đội số 1 khá ổn, dù với đường bay này thì không đến được Stalber đi chăng nữa…
Số 4 quyết định đi theo đồng đội số 1, cậu ta quyết đoán chấm vào đỉnh núi phế tích.

Nguyên Tiểu Diệp sững sờ, cô yên lặng chấm ra chỗ khác, Gatka.

Số 4 xem xét Gatka, nơi này không tệ, còn tốt hơn Stalber!
Thế là số 4 chấm Gatka.

Nguyên Tiểu Diệp mím môi, tâm trạng không vui lắm, cô chấm chỗ khác xa hơn chút, làng chài (Ferry Pier).


Số 4 hơi do dự, cũng chấm làng chài theo.

Cuối cùng Nguyên Tiểu Diệp cũng nói với giọng điệu cục súc: “Cậu gây sự với tôi đấy à?”
Bàn Tử quan sát toàn bộ quá trình bật cười, Diệp Đường Đường quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, khi cất cánh thì view đẹp lắm đây…
Số 4: “???”
Nguyên Tiểu Diệp: “Sao tôi chấm đâu cậu chấm đấy thế hả?”
Số 4: “… Thôi tôi chuyển đây.


Cuối cùng Nguyên Tiểu Diệp chọn Gatka, số 4 chọn Stalber.

Sau khi chọn xong, số 4 ngồi xụi lơ trên ghế, sống không còn gì để mất.


Máy bay cất cánh, Diệp Đường Đường và một đám đông nhảy xuống, phi xuống nhà máy điện hạt nhân.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.