Ăn Con Gà Lớn

Chương 2: Chương 2




Edit: Tê Tê Team
Máy bay bay trên bầu trời Pochinki, Nguyên Tiểu Diệp đeo túi nhảy dù màu đen, nhảy xuống máy bay theo đồng đội.

Hai tay dang ra, cô giơ tay là có thể với tới mây trong tầm tay, bên dưới là hòn đảo nhỏ diện tích rộng lớn và đại dương bao la, tiếng gió vù vù bên tai, tâm trạng cô không khỏi sôi sục theo.

Nguyên Tiểu Diệp nở nụ cười, hoàn toàn mô phỏng theo nhảy dù thật, cho người ta cảm giác không khác hiện thực là mấy.

"Cắm mặt xuống thì tốc độ sẽ nhanh nhất.

Rất nhiều người thích nhảy Pochinki, chúng ta phải hạ cánh trước bọn họ để tìm súng." Đồng đội số 1 đột nhiên nói trong bộ đàm.

Nguyên Tiểu Diệp chỉ thấy lời này đang nhắc nhở mình, hình như có mỗi cô là ma mới trong bốn người, cô chẳng kịp thưởng thức view đẹp trời xanh mây trắng, chuyển hướng cắm xuống, đúng là tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.

Pochinki sắp xếp nhà nhà san sát dày đặc, hết căn này đến căn khác, Nguyên Tiểu Diệp thấy ngoài đội mình còn có tận 7 cái dù khác trong tầm mắt.

Đồng đội của Nguyên Tiểu Diệp thấy có người khác lập tức nhắc nhở: "Hạ cánh cái vào nhà luôn, đừng ở ngoài nhà quá lâu không lại thành bia ngắm sống cho người khác đấy."
Cô mở dù tiếp đất, vì quán tính nên lao về phía trước một đoạn mới dừng lại, Nguyên Tiểu Diệp theo lời dặn của đồng đội, chạy vào nhà nhỏ hai tầng màu đỏ ở phía trước.

Đi vào là sảnh rộng rãi, mỗi bên có một phòng nhỏ, bên cạnh phòng bên trái là cầu thang gỗ dẫn lên tầng 2.

Tay nắm cầu thang đã hỏng, dường như chạm nhẹ vào cũng sẽ ngã.

"Nếu mình cũng có cái nhà bự thế này mà ở thì tốt." Nguyên Tiểu Diệp đánh giá trong phòng, tới gần cửa sổ mặt đất đang bày một khẩu súng và hai hộp tiếp đạn xanh và vàng.


Mỗi người có thể mang theo hai khẩu súng chính, một khẩu súng lúc, mức độ ngon dở của súng chính quyết định phần lớn thắng thua của game.

Trước khi lên máy bay, đồng đội số 1 nói với Nguyên Tiểu Diệp, vật phẩm trong game phân bố khác nhau, đồ trong khu thành phố dồi dào hơn khu rừng rú.

—— nhưng cái dồi dào này cũng chỉ khách quan thôi.

Trong trò chơi PUBG, ngoài vũ khí cận chiến, có tổng cộng năm loại súng chính: súng lục, súng săn, súng tiểu liên, súng trường, súng bắn tỉa*.

Xác suất súng xuất hiện theo thứ tự giảm dần.

Đặc biệt là súng bắn tỉa, thực sự có thể gọi là dân tộc thiểu số trong game.

(*) Tên trong game của các loại súng trên theo thứ tự: Pistol, Shotgun, SMG, AR, SR (bắn tỉa từng viên) và DMR (bắn tỉa tự động) nhưng vẫn gọi chung là SR.

Sau này mình sẽ dùng tên trong game này nhé, chi tiết mọi người xem ở phần Chú giải game nha.

So với súng bắn tỉa SR thì tần suất súng trường AR xuất hiện có vẻ cao hơn chút, nhưng so với loại shotgun không được game thủ hoan nghênh thì xác suất AR xuất hiện chỉ là muỗi.

Như Pochinki được xưng là địa điểm giàu đồ nhất game mà số lượng AR không quá 4 khẩu, về phần SR...!Có lẽ số SR xuất hiện trên đảo Erangel không nổi số 3.

Số lượng thực sự ít đến tức cái mình.

Ôi hên quá xá là hên, khẩu súng nằm trước mặt cô chính là một khẩu súng trường AR, ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu lên thân khẩu súng, hiện ra ánh sáng của kim loại.


Nguyên Tiểu Diệp khom lưng nhặt nó lên, cầm trên tay ước chừng nặng khoảng 3-3,5kg, cảm giác lạnh băng cùng với đường cong thân súng nuột nà làm cô khen không dứt miệng.

"Súng trường tấn công AR M416."
Trước mắt Nguyên Tiểu Diệp hiện ra thuộc tính súng, năm vị trí xung quanh súng: ống ngắm, nòng súng, chuôi cầm, hộp đạn và báng súng đều là khung vuông màu xám, nhắc nhở chỗ đó có thể lắp thêm phụ kiện.

Nguyên Tiểu Diệp lại nhặt đạn trên đất lên, tổng cộng 60 viên, cô đang định chạy tới phòng nhỏ bên phải, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng cách một bức tường.

Người bên ngoài bức tường cố ý bước nhẹ, nhưng Nguyên Tiểu Diệp nghe rất rõ tiếng ma sát khi giày anh ta giẫm lên mặt cỏ.

Cùng lúc đó, trong bộ đàm truyền đến tiếng đồng đội số 1 đè thấp giọng: "Số 4, bên tay trái của cô phía ngoài nhà có người.

Anh ta không có súng, nếu cô có thì có thể ra ngoài xử lý đi."
Trong PUBG chỉ cần nói là tất cả mọi người đều nghe được.

Không có cái gì gọi là kênh voice đội, bộ đàm chẳng qua chỉ để bảo đảm dù đồng đội cách nhau rất xa vẫn có thể trao đổi mà thôi.

Nếu xung quanh có người, mọi người nói chuyện nhất định phải hạ giọng để tránh bị kẻ địch nghe thấy.

Nguyên Tiểu Diệp không nói gì, khoảng cách gần thế này cô lo kẻ địch bên ngoài nghe được.

Tiếng bước chân tới gần cửa sổ, Nguyên Tiểu Diệp ngồi xổm người xuống.

Hình như người kia muốn nhảy từ cửa sổ vào, vừa nghe thấy tiếng kính cửa sổ bị phá, Nguyên Tiểu Diệp chậm rãi nâng thân súng lên, nhắm ngay mặt cửa sổ mình đang suy đoán.


Quả nhiên, một người đàn ông thân hình cao lớn nhảy thẳng vào cửa sổ, thấy không có ai thì kêu một tiếng "Lucky"!
Thấy người đàn ông vui vẻ như vậy, Nguyên Tiểu Diệp lặng yên chĩa vững họng súng vào mông đối phương.

Người đàn ông cao lớn căn bản không ngờ có người thủ trong góc chết ngôi nhà, lại còn chĩa súng vào mông mình, anh ta cứng đờ quay đầu lại, "Người anh em, tôi nhận thua...!Nhưng tôi muốn thương lượng, chúng ta có thể đổi chỗ khác nổ súng không?"
Người đàn ông chỉ thấy người trước mắt ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt vô cùng vô tội, xinh đẹp quá...!
Người đàn ông hơi mất hồn vì khuôn mặt tinh xảo này, giây tiếp theo, giữa hai đùi anh ta truyền đến cảm giác đau đớn bị búa đập!
"Người chơi Sương Diệp dùng AR M416 loại người chơi Sức rất là mạnh."
Đồng đội người đàn ông này đã chết hết, người đàn ông bị gạt không có ai cứu, trực tiếp bị loại.

"Người mới mà giết được người thì không tồi đâu...!Nhiều người mới chơi căn bản không dám nổ súng, nhưng mà cô lại còn nhặt được M4 nhỉ." Đồng đội số 2 bỗng nói một câu như vậy.

"Đúng vậy, số lần tôi nhặt được M4 từ lúc bắt đầu chơi có thể đếm bằng 10 đầu ngón tay đấy." Đồng đội số 1 cười nói.

Nguyên Tiểu Diệp lục soát tầng 1, xấu hổ nói: "Tôi vẫn luôn rất hên mà."
Ngoài M4 ra thì tầng 1 chỉ có cái giáp 1, độ bền 200, giảm 30% sát thương.

Nguyên Tiểu Diệp mặc cái áo chống đạn này ra ngoài bộ đồ rằn ri rừng rú ngụy trang của mình, bước lên cầu thang cọt kẹt lên tầng 2.

Khi Nguyên Tiểu Diệp loot tầng 2, dưới tầng truyền đến tiếng mở cửa.

Nguyên Tiểu Diệp vừa định cảnh giác thì đồng đội số 2 kịp thời cho thấy thân phận của mình để tránh bị đồng đội ngộ thương.

Trong game có thể nã súng vào đồng đội, thế cho nên càng phù hợp với thực tế.

Trong phòng nhỏ trên tầng 2 của ngôi nhà màu đỏ, giữa thanh niên dáng người khỏe mạnh và cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đối diện anh ta lờ mờ hình thành thế giằng co.

Số 2 muốn súng trong tay Nguyên Tiểu Diệp, anh ta khác Nguyên Tiểu Diệp, là một game thủ kỳ cựu làm việc trong một studio trò chơi, trong lúc Nguyên Tiểu Diệp lục soát một căn phòng thì anh ta đã loot sạch được bốn căn.


Số 2 lúc nào cũng đen như chó, chơi game chưa bao giờ tìm được súng ngon.

Bình thường thì thôi, hôm nay anh ta và số 1 nhận nhiệm vụ đưa sếp lên top 3, nhất định phải có một khẩu súng ngon trong tay mới được.

Dù sao cái đứa trước mặt chỉ là ma mới, dùng M4 làm quần gì.

Số 2 cười giả trân: "Tôi đổi súng với cô nhé, cô là người mới, chơi M4 thì phí lắm."
Số 2 đã quyết rồi, nếu Nguyên Tiểu Diệp không đưa anh ta súng, vậy anh ta chỉ có thể không cẩn thận ngộ thương đồng đội thôi.

Nguyên Tiểu Diệp nhìn shotgun trong tay số 2, rất là khó xử: "Xin lỗi, tôi không muốn đổi shotgun của anh."
Số 2 thở dài, "Được thôi."
Thấy số 2 quay người xuống tầng, Nguyên Tiểu Diệp cũng quay người tiếp tục tìm đồ.

"Pằng pằng pằng ——" Nòng súng SMG trong tay số 2 nóng lên, họng súng đối diện phần lưng của cô gái nhỏ nhắn quay về phía anh ta.

"Bạn bị đồng đội Lạc Tuyết Phàm Phàm ngộ thương bằng SMG UMP9."
Nguyên Tiểu Diệp khó mà tin được cúi đầu, cô quỳ một chân dưới đan, ngực bị đạn xuyên qua không ngừng chảy máu ồ ạt.

Không thể xưng là đau được, cô lại cảm thấy hơi buồn cười, cứ tưởng là đồng đội trong trò chơi sẽ không làm tổn thương nhau...!
"Này thì không đưa súng này." Số 2 thấp giọng nói, số 1 chửi anh ta trong bộ đàm: "Sao lại giết con gái nhà người ta hả!"
Số 2 cười lạnh: "Đào đâu ra súng xịn mà đưa sếp đến top 3, cậu có muốn số tiền này nữa không thế?"
"Cậu bảo cô ta đưa súng cho rồi cứu cô ta đi."
"Nếu cô ta trả thù tôi thì sao?"
Số 1 im lặng, số 3 từ đầu đến cuối vẫn chưa nói chuyện.

Số 2 đổi chảo thần thánh ra, anh ta không muốn lãng phí đạn dược lên người Nguyên Tiểu Diệp đã gục, anh ta giơ chảo lên, nhắm ngay đáy chảo màu đen vào đầu Nguyên Tiểu Diệp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.