Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch

Chương 86



Vốn chỉ là thẹn thùng, bây giờ hay rồi, mặt đỏ đến sắp sủi bong bóng rồi, cực kỳ giống ấm trà sắp sôi.  

“Tránh ra!”  

Tần Lan dùng tay đẩy anh ra: “Đều tại anh, làm cho người ta hiểu lầm rồi, về sau tôi làm sao tìm được bạn trai?”  

“Tuy rằng tính tình cô không tốt, lại rầu rĩ, lại vừa không thú vị, nhưng nếu không ai cần cô, tôi đành miễn cưỡng thu nhận cô vậy! Dù sao tiền tôi nợ nhà họ Tần các cô, vậy tôi sẽ cho cô cơ hội nuôi tôi! Cơ hội này rất hiếm có, cô phải biết trân trọng!”  

Cô tức đến không biết nói thế nào, kết quả Mạc Hiển lại ôm lấy eo cô, vẻ mặt trêu chọc nói: “Hiểu chưa, mẹ bọn nhỏ!”  

“Đi chết đi!”  

Cô tóm lấy ly pha lê thủy tinh trên bàn đập về phía Mạc Hiển.  

Loảng xoảng keng!  

Rầm!  

Khương Minh nghe thấy động tĩnh, không khỏi ghé vào cửa nhìn một chút, nhìn thấy Tần Lan đang cầm đồ ném vào Mạc Hiển.  

“Tám mươi nghìn!”  

“Một trăm sáu mươi nghìn!”  

“Cái kia quý, đừng ném đừng ném... Hầy, ba trăm sáu mươi nghìn!”  

“....”  

Mỗi một ly nước đều được nhập khẩu từ Úc, sáu mươi nghìn tệ một cái!  

Dùng tiền của nhà họ Khương để làm tôn lên sự lãng mạn của hai người.  

Nhưng mà, so với tấm chi phiếu nhà họ Khương vừa đưa cho Mạc Hiển, thì đây hoàn toàn không đáng nhắc tới.  

Khương Minh mới định đẩy cửa chuẩn bị đi vào hỏi, một bình hoa đã ném tới trước mặt, dọa anh ta vội vàng tránh sang một bên.  

“Ôi trời! Thật đúng là đàn bà phá gia, đôi bình sứ Thanh Hoa từ thời Càn Long! Cô cũng ném!”  

Tần Lan cũng hai tay chống eo đi ra, sau khi nhìn thấy Khương Minh cô lập tức khôi phục lại lý trí, vẻ mặt xin lỗi nhìn anh ta cười nói: “Thật xin lỗi cậu Khương, tôi... đều tại cái người này...”  

“Đồ là do cô ném, vậy cũng có thể trách tôi?”  

“Anh không chọc tức tôi thì có thể có chuyện này không?”  

“...”  

Quả nhiên, phụ nữ cố tình gây sự, anh ngay cả hô hấp cũng đều là sai.  

Cô cầm ví tiền ra, lấy từ trong ví hai mươi nghìn tiền mặt đưa cho Khương Minh, đồng thời cúi người thật sâu: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Này hai mươi nghìn này anh xem có đủ không?”  

Khương Minh cũng khó xử nhìn Mạc Hiển, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.  

Thực ra tiền hay không tiền cũng không hề gì, quan trọng là đối phương đập những thứ này, còn không biết những đồ đã đập là những đồ như thế nào.  

Nhưng anh ta tin rằng, với mắt nhìn của Mạc Hiển chắc chắn có thể nhìn ra, quà biếu đều là vòng tay bằng gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam, tuyệt đối là người từng trải việc đời.  

“Hai mươi nghìn này của cô còn không đủ tiền một cái ly! Cậu Khương, nói cho người phụ nữ phá gia này biết, cô ấy rốt cuộc đã soàn soạt hết bao nhiêu tiền!”, Mạc Hiển khoanh hai tay cười lạnh nói: “Tránh để cô ấy không biết bản thân phá gia đến mức nào!”  

Tần Lan vẻ mặt kiêu ngạo nhõng nhẽo hừ một tiếng: “Có thể hết bao nhiêu tiền, cùng lắm thì một trăm nghìn thôi, cũng không phải không trả nổi!”  

“Cái ly mà cô ném, sáu mươi nghìn một cái!”, Khương Minh cười ngượng nghịu.  

Một trăm nghìn?  

Còn không mua nổi một cái gạt tàn thuốc, gạt tàn thuốc kia được tạo ra từ đá tiết gà, sáu trăm sáu mươi nghìn một đôi!  

“Cái ly thủy tinh tôi vừa ném?”  

“Đó không phải ly thủy tinh, là pha lê, nhập khẩu từ Úc! Nguyên vật liệu là đá kim cương!”  

“Vậy... rốt cuộc tôi đã ném bao nhiêu tiền?”  

“Ngạch! Trước khi đồ sứ Thanh Hoa thời Càn Long kia, cũng chỉ mấy triệu mà thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.