An Cư Lạc Nghiệp

Chương 3: Xém chút nữa



Xém chút nữa

Mẹ nó.

An Cúc Nhạc vừa mới đùa dâm một câu, đáng tiếc người trước mặt lại không hùa theo, cậu ấy chớp hai tròng mắt đen lóng lánh, nói một câu đúng trọng tâm: “Như vậy sẽ bị cảm.”

An Cúc Nhạc: “…” ừ thì đúng không sai.

Ban đêm, hai người đứng trên đường mắt to trừng mắt nhỏ một trận, cuối cùng An Cúc Nhạc người đầy mùi gạo chịu thua trước: “Chúng ta… đi thôi.”

“Được.”

Gần quán bar là một dọc nhà nghỉ mọc lên như rừng, chất lượng từ cao đến thấp tha hồ mà chọn, cứ như một chuỗi hệ thống cộng sinh vậy, ví dụ: ở gần trại chăn gà sẽ có lò làm món gà nướng giấy bạc, cảm giác tương tự như thế.

An Cúc Nhạc không màng địa điểm, ở đâu thì cũng là thông nhau thôi? Tất nhiên vệ sinh rất quan trọng, không ai muốn đến mấy chỗ vừa nghe đã biết là cô nhi viện cả. An Cúc Nhạc đắn đo giữa motel mình thường vào và loại nhà nghỉ rẻ tiền bốn trăm một lần, mà nguyên nhân y đắn đo là vì… trực giác nói cho y biết, người này có hàng khủng, nhưng không có tiền.

Đương nhiên, muốn y bỏ tiền ra không phải là không được, nhưng làm vậy rất giống bao trai, An Cúc Nhạc có vài nguyên tắc quan trọng sau đây: y không bao người, người không bao y.

Vì thế y chọn chỗ bốn trăm, liếc nhìn cậu thanh niên: “Mỗi người hai trăm, ok không?” Dám nói không ok, bất kể hàng khủng cỡ nào, ông đây cũng không thèm!

“Ừ.” Cậu thanh niên vẫn không có biểu cảm gì, chỉ yên lặng gật đầu.

Hai người một trước một sau bước đi trên con phố khuya tản mát mùi thối nát, An Cúc Nhạc thỉnh thoảng lại quay đầu liếc liếc, phát hiện người nọ lầm lũi theo sát ở phía sau.

Lưng thẳng, bước chân vững vàng, giống như đang hành quân, mang theo một loại khí thế lạ lùng. An Cúc Nhạc mê man nghĩ, quái thật, rõ ràng mình mới là bên chủ động, là kẻ kinh nghiệm phong phú đến nỗi có thể đem các loại tư thế viết thành sách, sao lại có cảm giác như… bị một con chó Berger theo dõi? (Chó Berger là chó bẹc-giê á, mà để Berger nghe cho sang chảnh tí)

Hự hự hự.

“Chỗ này.” Nhà nghỉ nhìn có vẻ lâu đời, trước cửa treo một mảnh vải đỏ theo phong cách cổ xưa, bên trên in mấy chữ trắng to đùng: Qua đêm tám trăm, nghỉ lại bốn trăm.

Điểm trừ của chỗ có thiết bị lỗi thời chính là không có quầy tự động, muốn đăng ký phải gặp tận mặt, một ông chú lớn tuổi đeo kính lão đang ngồi đọc báo ở quầy, thấy khách tới thì ngẩng đầu liếc một cái, nói: “Bốn trăm bốn giờ.”

“Ừ.” An Cúc Nhạc móc ra hai trăm từ cái ví da màu hồng đào, đặt lên bàn, nhìn về phía cậu thanh niên.

Cậu ấy thọc tay vào túi, lục lọi một phen, cuối cùng móc ra một tờ ── à không, là một cục tiền giấy đỏ chót, cậu ấy mở cục tiền mở ra, chỉ thấy người cha già dân tộc vốn đang mỉm cười biến thành mặt nhăn mày nhó, kế đó cậu ấy móc ra tiền xu, một xu năm tệ, ba xu mười tệ, hai xu năm tệ, một tệ…

Một, hai, ba, bốn, năm… Cậu ấy đếm, con ngươi đen bóng ngước nhìn An Cúc Nhạc, hỏi: “Anh có một tệ không?”

An Cúc Nhạc: “…”

Cậu thanh niên hết sức thản nhiên, không hề tỏ vẻ lúng túng khi thiếu tiền, cái cảm giác đi mua đồ mà thiếu mất một tệ thật tình rất muốn nôn, An Cúc Nhạc quyết định làm người tốt một lần. “Có, cầm đi.”

Y từng thề, không chi một xu nào cho đàn ông.

Bây giờ bỏ ra một tệ, không biết có nên tính là làm trái lời thề hay không.

An Cúc Nhạc cầm thẻ mở cửa phòng, hai người bắt thang máy lên lầu, trong lúc đó, cả hai đều không mở miệng.

Trên người cậu thanh niên như có một cỗ ma lực khiến người ta muốn giữ im lặng, nhưng mà nếu không nói gì thì bầu không khí tệ quá, An Cúc Nhạc đành phải tìm đề tài để hỏi: “Lần đầu hả?”

Cậu thanh niên sửng sốt, gật gật đầu. “Phải.”

“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở ra, An Cúc Nhạc bấm công tắc đèn.

Cậu thanh niên vẫn bình tĩnh như cũ, người bình thường mỗi khi sốt ruột thường hay nói nhiều, cậu ấy thì không, nhưng mà ban nãy thiếu tiền ở quầy, cậu ấy cứ đếm đi đếm lại mấy lần, sau khi vào thang máy, bước chân đi theo y cũng chậm lại, bây giờ vào trong phòng, ngay cả nhìn chung quanh cũng không dám.

An Cúc Nhạc buồn cười, người trẻ tuổi, rốt cuộc cũng có điểm đáng yêu.

Phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, một phòng tắm, cùng với một cặp bàn trà và ghế dựa, không còn gì nữa.

“Cậu muốn nằm trên, hay nằm dưới? An Cúc Nhạc tháo khăn quàng cổ, cởi cái áo khoác đã ướt hơn phân nửa, xoay người ngồi phịch xuống giường, hắt xì một tiếng rõ to. “Hôm nay tôi muốn bị thao, cho nên mặc kệ kế hoạch của cậu thế nào cũng phải phối hợp với tôi trước, sau này sẽ giới thiệu mấy anh trâu bò hung mãnh cho cậu, chịu không?”

Trong giới có vài người đặc biệt chú ý đến trai tân, thích chơi trò dưỡng thành, nói thật An Cúc Nhạc chỉ cảm thấy phiền phức, trước tiên phải thăm dò, dạy dỗ từng chút, chỉ bảo tỉ mỉ, còn phải cẩn thận không để cho đối phương bị thương, nhưng mà… hầy, cô đơn chính là độc dược, thân thể cô đơn cũng dính độc, bây giờ quả thật không có cá thì tôm cũng được, y lườm lỗ mũi và đũng quần của cậu thanh niên một cái, âm thầm cầu nguyện bản lĩnh soi hàng của mình vẫn còn hoạt động.

“Sao rồi, thao tôi được không?” Miệng nói lời ô uế, vẻ mặt y lại nhẹ nhàng khoan khoái.

Đã đến nước này, nếu cậu ấy nói không, y cũng sẽ trói người lại hấp diêm.

Cặp mắt dài hẹp của cậu thanh niên mở to, nhìn An Cúc Nhạc thong dong ngồi ở mép giường, hai tay y chống thẳng ra phía sau, bả vai hơi nhô lên, hình dạng rất đẹp, dưới áo choàng là một chiếc áo thun, có vẻ khá rộng, như ẩn như hiện… thật gợi cảm.

An Cúc Nhạc đổi tư thế, bắt chéo hai chân, đôi chân y vô cùng thon dài, y gầy nhưng không phải kiểu gầy thiếu dinh dưỡng, mà là vừa đúng chuẩn, hiển lộ đường nét cân đối xinh đẹp. Mặt y nhỏ gọn, cằm nhọn, mặt mày sáng sủa, tóc mái lòa xòa che trán, tóc màu nâu, mắt cũng màu nhạt, dưới ánh đèn lờ mờ rẻ tiền của nhà nghỉ, trông như hai hòn đá mica sắc nâu.

Thật là đẹp.

Không chỉ đẹp bề ngoài, mà là toàn bộ… khí chất. Đỗ Ngôn Mạch sẽ không nói ra miệng, nhưng người này dường như sống để phô bày nét đẹp của mình.

“Vậy đi, tôi coi như cậu đồng ý.” An Cúc Nhạc gãi gãi đầu, im lặng ít nói đến mức này cũng coi như là phẩm chất tốt, chỉ mong đến lúc lên giường cũng có thể duy trì, vùi đầu hì hục là được rồi. “Tôi đi tắm trước.”

Dứt lời, y chuẩn bị đầy đủ vác đồ vào phòng tắm ── bao gồm cả túi xách và ví tiền, nói tóm lại một câu: không thể không đề phòng kẻ khác.

Đợi cửa nhà vệ sinh đóng lại, Đỗ Ngôn Mạch mới tò mò nhìn ngắm quanh phòng, đây là lần đầu tiên cậu vào nhà nghỉ, không giống miêu tả trên Google cho lắm, không có đèn led, không có giường xoay, tất cả đều rất bình thường, giống như ở nhà vậy, chỉ có mỗi mùi nước tẩy nồng nặc, cùng với mùi vị tình dục tích lũy nhiều năm xen lẫn vào nhau, chìm nổi trong không khí.

Cậu ngồi xuống giường, ván giường ‘cọt kẹt’ một tiếng, Đỗ Ngôn Mạch bị dọa giật nảy, nhưng vẫn ngồi yên, không dám nhún lung tung.

Cậu hồi hộp không? Hình như có một chút, tuy nói cậu đánh bậy đánh bạ, ù ù cạc cạc bị mang đến đây, nhưng chuyện sắp làm tiếp theo, không phải cậu hoàn toàn không biết gì, cậu không có kinh nghiệm, nhưng người ta thì có, xem ra bọn họ sẽ làm đến bước cuối cùng kia…

Cậu cương rồi.

Mặt Đỗ Ngôn Mạch hơi nóng lên, may là da cậu sậm màu, nhìn không rõ lắm.

Đũng quần căng chặt, nghẹn đến khó chịu, cậu đang nghĩ xem có nên lôi nó ra hóng mát một tí hay không, nhưng lại không biết chừng nào An Cúc Nhạc sẽ trở ra, đành phải dẹp bỏ ý định trong đầu.

Sau đó, ngoan ngoãn ngồi yên chờ đợi.

An Cúc Nhạc ở trong nhà tắm, đơn giản thoa một ít xà bông lên người, tiếp theo dội rửa.

Y không hỏi cậu thanh niên kia là dạng nằm trên hay dưới, tóm lại dựa theo tâm trạng hôm nay của y, y không muốn làm top, huống chi còn top một cậu trai tân, chắc chắn mệt chết bỏ.

Y tẩy rửa qua loa một chút, dạo này một lòng muốn tìm người thông ruột, ăn uống rất đơn giản, hơn nữa trước khi chơi 419, y lại càng không ăn bậy bạ.

Cuối cùng, An Cúc Nhạc mặc vào áo thun và quần jeans, ra khỏi phòng tắm.

Chỉ thấy cậu thanh niên ngồi ở mép giường, tư thế cực kỳ nghiêm túc, hệt như một người luyện võ nhiều năm vậy.

Thấy An Cúc Nhạc đi ra, cậu chàng mới giương mắt lên, cũng không dám lộn xộn.

Berger… An Cúc Nhạc phì cười một tiếng. “Tới phiên cậu.”

Cậu thanh niên ngẩn ngơ, đáp một tiếng. “Ừ.”

Cậu trai và An Cúc Nhạc đổi vị trí, đi vào phòng tắm tràn đầy hơi nước.

Thừa dịp cậu thanh niên đi tắm không có gì làm, An Cúc Nhạc lấy ra bao cao su trong ví da, những thứ còn lại nhà nghỉ đều cung cấp, gần đó là gay bar, chủ nhà nghỉ hiển nhiên phải biết nắm bắt thị trường, gel bôi trơn cũng là dạng lỏng, coi bộ rất hiểu ý khách.

Nhãn hiệu này cũng ổn, An Cúc Nhạc từng dùng qua, không dính lắm, xong chuyện tẩy rửa cũng dễ dàng, nghe đâu còn có thành phần dưỡng ẩm nữa.

Y đổ gel ra lòng bàn tay chà xát một chập, sau đó cởi quần jeans và quần lót, xoa vùng dưới háng, lại nặn thêm một ít, nhét một lóng tay nhỏ vào miệng huyệt, ra ra vào vào, khuếch trương cho mình.

“A…”

An Cúc Nhạc khẽ thở dốc, hình như… lâu lắm rồi không làm.

Y ngửa đầu nhìn chòng chọc trần nhà, bóng đèn halogen chẳng hề khớp với bầu không khí, có lẽ bị do khói thuốc hun nên thoáng hiện mảng đen, giấy dán tường trong góc thì bung hết một mảnh, chăn trải giường bên dưới thì in hoa thô thiển… chỉ khá hơn làm ngoài trời hơn một chút, cung cấp cho hai tên động dục giải tỏa áp lực, không cần tính toán chi li quá.

Ngón tay y ra vào ở sau huyệt, lật khuấy bên trong, mấy đốt tay hơi cong cong, đè xuống chỗ đáy chậu(vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục), bên trong bắt đầu ướt át, niêm mạc tham lam hút lấy lóng tay, cảm giác trống rỗng khó nhịn ngày càng nặng, gương mặt trắng nõn của An Cúc Nhạc ửng đỏ, hơi thở tràn ra đượm mùi tình dục. “Hừm a…”

“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bật mở, An Cúc Nhạc thở hổn hển, rút ngón tay ra, nhìn về phía cậu thanh niên… và thân dưới của cậu ấy, lập tức trố mắt.

…Oh my god.

Cậu thanh niên hình như cũng bị cảnh tượng này hù dọa, đôi chân thon dài trắng nõn của người nọ dang rộng, miệng huyệt ướt đẫm, ngập ngụa một màu hồng diễm lệ, dương v*t dựng thẳng vẫn chưa cương hoàn toàn, hai chiếc túi mềm mại thả trên đáy chậu, bắp đùi của y trơn bóng như gốm sứ, gần như không có tí lông nào, lông ở vùng kín có phần sậm hơn màu tóc, nhưng vẫn không phải màu đen bình thường như người châu Á.

So với những gì cậu từng thấy trong GV… quả thật rất khác biệt.

Thân dưới của cậu nhanh chóng tăng nhiệt, cậu nhỏ trong nháy mắt đã sưng đến phát đau.

Má ơi má ơi má ơi.

An Cúc Nhạc há to miệng, thiếu chút nữa thì vỗ tay, không hổ là tuổi trẻ, tốc độ phản ứng nhanh hết sức.

Cậu thanh niên toàn thân trần trụi, cả người nhỏ nước tí tách, dương v*t của cậu ấy thẳng đứng, góc độ xinh đẹp, quy đầu bành trướng màu đỏ thẫm, bung ra dạng lập thể, hành thân thô chắc, xung quanh có gân xanh uốn lượn, hai túi buông thõng căng tròn, rất ít nếp nhăn, bộ lông đúng lúc che ở nơi ấy, đây chính là mức độ gợi cảm nhất của một người đàn ông.

An Cúc Nhạc âm thầm bật ngón cái tán thưởng, trời đất ơi, cặp mắt của mình, khi chết nhất định phải quyên tặng, tạo phúc cho đồng bào nam nữ.

Các loại báo cáo khoa học đều chứng minh, khả năng giường chiếu của đàn ông và kích thước cậu nhỏ không có quan hệ trực tiếp, nhưng mà… nói cho cùng, ngay lúc vừa cởi quần, nhìn thấy lạp xưởng hiệu Cầu Đen hoặc xúc xích Sĩ Lâm khổ bự, y tin rằng cảm giác của mỗi người khi ấy hoàn toàn khác nhau.

Cây to dĩ nhiên đẹp, đối với chữ to này, con người bẩm sinh không có sức kháng cự.

An Cúc Nhạc không khỏi tiến lên, nếu không cởi chắc y cũng không biết vóc dáng người trước mặt lại đẹp như vậy, làn da màu đồng thiếc nam tính, bắp thịt săn chắc, múi bụng rõ ràng, không phải loại rập khuôn do tập thể hình, mà là có một cách tự nhiên, chứa đựng năng lượng dũng mãnh.

Có câu: thiên nhiên thật hùng vĩ.

An Cúc Nhạc tự cảm thấy mình kiếm được món hời, y vươn tay chạm vào cơ ngực rắn chắc của đối phương, thắc mắc tại sao người cậu ấy lại lạnh như thế. “Cậu tắm nước lạnh hả?”

Đỗ Ngôn Mạch bình tĩnh trả lời. “Không tìm được công tắc.”

“Phụt.” An Cúc Nhạc bật cười. “Sao không hỏi tôi?”

Cậu thanh niên ngơ ngác chớp mắt, đúng là hỏi một câu cũng không phải chuyện gì to tát… Mặt cậu chàng đỏ lên, An Cúc Nhạc dừng lại, thầm đoán có lẽ do hồi hộp quá nên cậu ấy không nghĩ đến việc đó, điều này làm y mỉm cười, ngẩng đầu hôn cậu một cái, bàn tay trượt qua trượt lại trên mái tóc mỏng ướt sũng lạnh lẽo của cậu, nhẹ nhàng vân vê da đầu.

Một cái chạm vào vô cùng dịu dàng.

Đỗ Ngôn Mạch hơi ngẩn ra.

Nhận thấy phản ứng của đối phương, An Cúc Nhạc rụt lại cái lưỡi vừa thè ra. “À, quên hỏi cậu, có cho hôn không.”

Có một số người mắc chứng khiết phích với việc môi chạm môi, cảm thấy bạn tình lên giường thì được, hôn môi thì không, ngược lại An Cúc Nhạc không để ý đến việc này, lỗ nào chẳng phải lỗ, dịch gì chẳng phải dịch?

Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu, nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của An Cúc Nhạc, ánh mắt thâm thúy. “Được.”

“Tốt quá rồi.” An Cúc Nhạc cười cười, lúc này mới vươn tay ra, vịn cổ cậu thanh niên, môi khẽ nhếch, áp lên phiến môi căng mọng kia. “Nghe nói, miệng của một người là nơi hấp dẫn nhất…” Nói xong, lưỡi y vểnh lên, khẽ ôm lấy cánh lưỡi của người đối diện, mời gọi không lời.

Đỗ Ngôn Mạch đáp lại, quấn lấy lưỡi y.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Thế là, hai người hôn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.