An Cư Lạc Nghiệp

Chương 42: Phòng y tế



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu… cậu đừng… ưm…”

Còn chưa kịp phản đối, đầu đã bị xoay qua, tiếp theo là một nụ hôn sâu, sâu đến nỗi lưỡi của đối phương gần như luồn vào trong cuống họng của y. An Cúc Nhạc hít thở không thông, mỗi một chỗ trong khoang miệng đều bị liếm, Đỗ Ngôn Mạch mút lưỡi của y, cắt đứt mọi đường kháng nghị.

Ban đầu An Cúc Nhạc còn có thể chống cự, nhưng Đỗ Ngôn Mạch lại dùng thêm sức trước ngực y, như thể muốn ngăn cản sự chống cự của y vậy. Mỗi lần núm vú bị bóp, y lại hệt như một chú mèo con ngoan ngoãn, cả người mềm nhũn.

Chậc, mình đúng là tiện, M bẩm sinh, hễ bị đối xử thô bạo một chút là nghe lời ngay.

Đỗ Ngôn Mạch đã sớm biết nhược điểm của An Cúc Nhạc, nhưng cậu sẽ không thật sự tổn hại đối phương, độ lực cân nhắc vừa phải. Cậu xoa nhẹ hai viên thịt vừa bị ngắt nhéo như an ủi, tay kia thì trượt xuống, xuyên qua vải jeans xoa nắn chỗ kín của An Cúc Nhạc. Thân thể của An Cúc Nhạc chẳng bao giờ chống cự nổi khoái cảm, dương v*t nhanh chóng cương lên, căng thành một túp lều nhỏ.

Đến nước này rồi, nếu cậu không bắn thì tôi bắn. Thái độ của An Cúc Nhạc vừa biến chuyển, Đỗ Ngôn Mạch lập tức lật người y lại, đè lên ván cửa, tiếp tục hôn sâu.

Hai tay cậu lưu loát cởi quần jeans của An Cúc Nhạc, tuột nó xuống, làm cho cậu nhỏ của y bung ra, trước lỗ niệu đạo đã bị bóp đến rỉ nước, Đỗ Ngôn Mạch bôi thứ dịch nhờn trong suốt kia lên thân dương v*t của An Cúc Nhạc, xoa âm nang của y, giúp y thủ dâm.

“Ưm… a…” Nơi yếu ớt nhất của người đàn ông bị “nắm giữ” triệt để, An Cúc Nhạc muốn kêu ngừng cũng không được, chưa kể miệng bị lấp kín, chỉ có tiếng rên rỉ và tiếng nước bọt tràn ra.

Ướt át đặc quánh mà ngọt ngào, khoái cảm nhè nhẹ hệt như bọt khí trong nước sôi, ùng ục ùng ục sủi lên, ham muốn bắn tinh vọt tới, huyệt sau của An Cúc Nhạc vô thức siết lại ──

“Rắc rắc”. Bỗng nhiên, sau ván cửa truyền đến tiếng lay động, có người xoay nắm cửa: “Ớ ~~ sao mở không ra thế này?”

An Cúc Nhạc sợ đến tim sắp nhảy ra ngoài, mắt thấy đã suýt bắn, tinh dịch thoáng cái chảy ngược trở vào, toàn thân lạnh toát.

Y đẩy Đỗ Ngôn Mạch ra, do hôn quá lâu nên khi tách rời, hai phiến môi kéo theo không chỉ một sợi tơ. An Cúc Nhạc đang định mặc quần vào, nhưng bỗng chốc bị bế lên ── bế kiểu công chúa. Cậu thiếu niên bế y, đặt lên giường phòng y tế, kéo tấm màn xanh biếc che lại.

00301501377_29514688

bế kiểu công chúa:))

An Cúc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, nữ sinh ngoài cửa còn đang kêu ca: “Chìa khóa ở chỗ đứa nào vậy?”

An Cúc Nhạc định bụng thừa cơ mặc quần áo vào, mới nãy hết hồn nên trym teo luôn. Cũng may là thế, nếu không con cháu rơi vãi, rất khó dọn dẹp. Y nói nhỏ: “Tôi nằm ở đây giả bộ làm bệnh nhân, cậu cứ làm như cậu đưa tôi tới, đi với mấy bạn đi…” Mệnh lệnh còn chưa nói xong, Đỗ Ngôn Mạch đã kéo bung quần áo trên người y.

An Cúc Nhạc: “@#$#%@?!”

Y sợ hãi không nói nên lời, suy cho cùng Đỗ Ngôn Mạch vẫn mạnh hơn y, cộng thêm hôm nay vì để bớt nổi, An Cúc Nhạc ăn mặc rất đơn giản: một chiếc áo thun trắng, một chiếc quần jeans, ban nãy đã cởi phân nửa, bây giờ cởi nốt nửa còn lại cũng chẳng khó khăn gì. Đỗ Ngôn Mạch loạt soạt mấy cái cởi sạch An Cúc Nhạc, cầm quần áo trong tay đi tới trước tủ quần áo, ném chúng vào.

An Cúc Nhạc líu lưỡi, giờ thì hay rồi, Đỗ Ngôn Mạch vẫn quần áo chỉnh tề, y thì bị cởi sạch sành sanh, ném lên giường, chả hiểu gì sất. An Cúc Nhạc đương nhiên không dám xuống giường, thấy Đỗ Ngôn Mạch quay trở lại, y bày tỏ nghi vấn: “???”

Cậu thiếu niên bắt đầu hôn y. Một tay vân vê núm vú, một tay mò xuống dưới sờ soạng, đầu tiên là vuốt phẳng lông mu ở vùng kín của y, tiện đà cầm dương v*t đã xìu xuống, dùng sức lại lần nữa, khiến nó khôi phục trạng thái cương ban nãy.

“Hưm a…” Một cẳng chân dài thẳng của An Cúc Nhạc gập lại vì khoái cảm, làm cho ra giường nhăn nhúm, y thừa nhận mình đúng là vừa M vừa biến thái, tại tình huống không đường hoàng thế này, lửa dục trong cơ thể lại bùng cháy dữ dội, dương v*t lại vểnh lên, lúc nãy phải nín ngược khiến cho nơi đó hơi nhức mỏi, vuốt nhẹ là run rẩy.

Đầu óc An Cúc Nhạc xoay mòng mòng, tường trắng muốt, giường trắng muốt… màn che xanh biếc, mà nữ sinh ngoài cửa vẫn chưa bỏ cuộc, liên tục than vãn: “Tìm được ai giữ chìa khóa chưa? Hầy, thiếu oxy già rồi…”

Đỗ Ngôn Mạch bỗng nhiên ngừng tay.

An Cúc Nhạc: “?”

Hai má y đỏ ửng, viền mắt ngấn nước, môi bị mút đến đỏ tươi, dương v*t thì đứng thẳng, đỉnh đầu run rẩy, sắp đạt cao trào, thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch lại đột ngột ngừng hết động tác, đi tới bồn rửa để rửa tay, sau đó… sau đó…

Tiếng cửa mở cách lớp màn vang lên, An Cúc Nhạc đầu óc trống rỗng, sợ đến xanh cả mặt.

Cậu ấy thế mà lại chạy đi mở cửa!!!!!

Nữ sinh: “Thiệt tình à… Ủa? Đỗ Ngôn Mạch?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Xin lỗi, mình thấy không được khỏe nên ngủ quên.”

Đỗ Ngôn Mạch nói chuyện luôn tạo cho người ta một loại cảm giác không thể phản đối, nữ sinh đáp: “Ồ…”

Đỗ Ngôn Mạch: “Cậu muốn oxy già hả? Mấy chai?”

An Cúc Nhạc nghe tiếng Đỗ Ngôn Mạch và nữ sinh đi vào trong… bên cạnh giường có màn che, đằng trước có một tủ thuốc, An Cúc Nhạc biết mình sẽ không bị nhìn thấy, nhưng cả người y trần truồng, dương v*t cương cứng, hai lần sắp bắn đều bị buộc ngừng lại, cảm giác khó nhịn càng thêm mãnh liệt, nhưng y lại không thể động bừa…

Đỗ Ngôn Mạch: “Oxy già mà cậu cần đây, mình nằm thêm một lát, tí nữa sẽ quay lại.”

Nữ sinh: “Cảm ơn cậu…”



“Răng rắc”, cửa bị đóng và khóa lại lần thứ hai.

Trong phòng y tế lặng ngắt như tờ, Đỗ Ngôn Mạch trở lại, thấy An Cúc Nhạc nằm ở đằng kia, da trắng ửng hồng, lồng ngực gầy yếu không ngừng phập phồng. Hai mắt y nhắm nghiền, hàng mi đen run rẩy, một tay tự xoa nắn núm vú trước ngực, một tay đặt trên vùng kín vuốt ve lên xuống.

Môi y khẽ nhếch, lặng lẽ thở dốc, xung quanh như thể tỏa ra một mảnh dục tình, tay y di chuyển càng lúc càng nhanh, khi gần đến ranh giới giải phóng, y nhướn mắt, nhìn về phía Đỗ Ngôn Mạch, ánh nhìn kia bao hàm ý quyến rũ, Đỗ Ngôn Mạch phát hiện sóng dục mà mình cố gắng dằn xuống bỗng chốc được giải phóng, dốc sức tuôn ra, hội tụ ở đũng quần, khiến nó cương cứng ngắc.

An Cúc Nhạc rất hài lòng với phản ứng này của cậu ấy, y rên một tiếng, tinh dịch đồng thời dâng lên, trào ra: “A…”

An Cúc Nhạc bắn tinh, thân thể căng thẳng trước đó thoáng cái thả lỏng, xụi lơ trên giường, chất lỏng trằng đục phun đầy lòng bàn tay, An Cúc Nhạc thở phì phò, thấy Đỗ Ngôn Mạch đi về phía mình, y ngước mắt lườm một cái: “Hài lòng chưa?”

“……”

Đỗ Ngôn Mạch lúng ta lúng túng cúi đầu, nét mặt tự kiểm điểm, An Cúc Nhạc hoàn toàn hết cách với dáng vẻ này của cậu ấy: “Hồi nãy thi đấu thua? Tâm trạng không tốt à?”

Y có thể cảm nhận được luồng khí nôn nóng loáng thoáng trên người cậu thiếu niên, dường như cậu ấy đang tìm kiếm một đường ống hoặc cửa ra. Đỗ Ngôn Mạch không trả lời, An Cúc Nhạc xem như đó là đáp án: “Cậu đó nha…”

“Anh Hoa cúc…” Giọng của Đỗ Ngôn Mạch hơi khàn, nhuốm đầy dục vọng, cậu cúi người kéo bàn tay ẩm ướt dính dớp của An Cúc Nhạc, lè lưỡi ra liếm.

Cảm giác tê ngứa từ lòng bàn tay truyền đến làm cho toàn thân An Cúc Nhạc ngứa ran, câu mắng người đã chuẩn bị sẵn chẳng thể thốt nên lời, cộng thêm hoàn cảnh khác với bình thường… không phủ nhận y cũng có chút hưng phấn, thế nên ban nãy mới không thể nhịn nổi tự thủ dâm, nếu bị cắt đứt lần thứ ba, có khi y sẽ trật súng bất lực một thời gian mất.

An Cúc Nhạc chỉ cho Đỗ Ngôn Mạch liếm vài cái, nhanh chóng rút tay về, ra lệnh: “Lấy giấy vệ sinh, khăn ướt, thêm thuốc mỡ nữa… không thể làm trên giường, dọn dẹp không được đâu.”

“Ừm.” Đỗ Ngôn Mạch làm theo lời y, mang đồ vật tới, chẳng qua điều làm An Cúc Nhạc không phản bác được chính là, trong tay cậu ấy thế mà lại có thêm một chiếc… áo blouse trắng.

“Cậu…” An Cúc Nhạc ngồi trên giường, nhìn cậu ấy mở áo blouse ra, choàng lên người mình, thiếu chút nữa ngã ngửa.

“Nhìn đẹp lắm.”

“……” An Cúc Nhạc oán thầm rốt cuộc mình đã dạy cậu ấy cái gì thế này, tục xưng trò giỏi hơn thầy, quả là trò hơn thầy thiệt, lúc trước y bảo cậu thiếu niên mặc quân phục, hôm nay đổi thành y bị choàng áo blouse trắng, lại còn trần như nhộng.

Không phải không báo ứng, mà là chưa đến lúc thôi.

An Cúc Nhạc: “Được rồi, cửa…”

Đỗ Ngôn Mạch: “Chìa khóa ở chỗ em.”

“……” Hèn chi nữ sinh kia không mở cửa được. An Cúc Nhạc: “Sao lại ở chỗ cậu?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em là ủy viên chăm sóc sức khoẻ, phụ giúp bảo quản.”

“……” Của công lấy làm việc riêng, An Cúc Nhạc dở khóc dở cười.

Y âm thầm xin lỗi chủ nhân chiếc áo này, nhắm mắt lại, thong thả giạng hai chân trước mặt cậu thiếu niên, rõ ràng chưa bị khuấy động, huyệt sau lại tự động hé mở, y bôi chất lỏng còn dư trong lòng bàn tay vào nơi đó, dùng ngón tay mở cửa huyệt ra, híp mắt mềm giọng nói: “Nè, giúp bác sĩ chích thuốc đi, được không?”

________________

Cúc muốn chích thuốc gì vậy =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.