An Cư Lạc Nghiệp

Chương 45: Cái cốc



Cái cốc

Vừa về đến nhà, An Cúc Nhạc tắm rửa một phen, tắm xong cũng mệt lừ, hiếm khi mới có ngày nghỉ, sáng sớm lại dựng đầu dậy, thật là tổn hại sức khỏe.

Trước tiên y mê man ngủ một giấc, cứ tưởng sẽ ngủ không ngon, ai ngờ thật ra say giấc không mộng mị, Lúc An Cúc Nhạc tỉnh lại, trong phòng đã tối mịt, y nhất thời chưa kịp hoàn hồn, thừ người ra trong bóng đêm chốc lát, cuối cùng đủ loại hình ảnh hồi sáng mới hiện lên trong đầu.

Y xuống giường rửa mặt chải tóc, đầu óc xoay mòng mòng, cổ họng khô khốc, có lẽ bị sốt rồi.

An Cúc Nhạc nuốt viên thuốc hạ sốt, nhìn dãy cốc đủ mọi màu sắc chẳng biết cúng ai trên tủ đầu giường, dứt khoát gom hết đi vào phòng bếp, rửa sạch một loạt.

Thông thường y chỉ uống cà phê hoặc Fanta quýt, hai sắc tố giao hòa lắng đọng, tụ dưới đáy cốc, chà mãi không xong, y dùng sức chà, mạnh tay chà, chà đến mức cái cốc trong tay nắm không vững, đột nhiên bay ra ngoài, “xoảng” một tiếng, nện vào vách tường, vỡ đầy đất.

An Cúc Nhạc mở to mắt, thở hổn hển, nhìn bàn tay dính đầy bọt trắng của mình và mảnh vụn rải đầy đất, dường như chưa lấy lại tinh thần.

Sau đó y không rửa nữa, lấy một cái túi đựng rác, ném tất cả cốc bẩn vào trong, bấy giờ mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

An Cúc Nhạc nghĩ, chủ nhật ngày mai phải đi mua cốc mới được.



Cả ngày hôm nay y chẳng buồn đụng đến điện thoại di động, Lady Gaga hát vài lần, y không để ý, mãi đến đêm khuya mới cầm lên nhìn, năm sáu tin nhắn mới, ba cuộc gọi nhỡ. An Cúc Nhạc mở tin nhắn ra, vài tin đầu là cậu thiếu niên ân cần hỏi thăm tình trạng sức khỏe của y, tin cuối cùng thì hỏi y: “Anh gặp thầy hả?”

Phải, gặp, thì sao?

An Cúc Nhạc tự trả lời trong lòng, cảm thấy mình quá tẻ nhạt. Y nhìn hộp thư, nửa năm nay gửi qua gửi lại, xóa xóa lưu lưu, từ từ chật ních, trước đây tích lũy đến một mức nào đó, y sẽ xóa sạch một lần, bây giờ lại backup (sao lưu) trước.

Rốt cuộc việc này trở thành thói quen từ khi nào? Dường như còn sớm hơn cả việc nhận ra tình cảm của mình, nhưng khi đó chỉ đơn thuần là muốn giữ lại ghi chú về cuộc tình này.

Y suy nghĩ một lát, vẫn backup những tin nhắn này như trước, xong rồi mới xóa, y chưa kiểm tra dung lượng của tệp backup, chẳng biết đã tích lũy bao nhiêu.

… Thật đáng sợ.

An Cúc Nhạc cầm di động chống trán, tư thế trông như đang khấn vái, mất thật nhiều sức mới chỉnh đốn được cảm xúc cuộn trào mãnh liệt trong đầu mình.

Thật ra cũng không có gì, đây cũng không phải là ngày đầu tiên y biết cậu thiếu niên thích người khác, cậu ấy muốn tâm sự chuyện đời với ai là tự do cá nhân của cậu ấy, y xác thực cũng không thể đưa ra chỉ dẫn cho cậu thiếu niên, có người như thế giúp đỡ cậu ấy cũng tốt, rất tốt.

Nếu đời người là do một con phố mua sắm tạo thành, vậy thì chỉ một cửa hàng sao có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu.

Mình chắc là cửa hàng bán quần áo nhỉ? Có thể giúp cậu ấy chưng diện, sưởi ấm cho cậu ấy, nhưng dù sao cuộc sống đâu phải chỉ mặc là xong, trước đây y đã xác định vị trí của mình rồi, thế mà hôm nay mới bắt đầu xoắn xuýt khó chịu, buồn cười cỡ nào?

Nghĩ thoáng rồi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.

An Cúc Nhạc trả lời tin nhắn của cậu thiếu niên: “Đúng lúc gặp phải, là một người rất tốt.”

Y cứ tưởng Đỗ Ngôn Mạch đã ngủ, nào ngờ vẫn còn thức: “Ừm.”

Theo quan hệ giữa hai người ngày càng sâu sắc, hiếm khi Đỗ Ngôn Mạch mới hồi âm ngắn gọn như thế, bởi vì An Cúc Nhạc từng kháng nghị, bảo cậu ấy đừng lãng phí, chỉ là một khi đề cập đến người nọ, từ trước đến nay Đỗ Ngôn Mạch vẫn luôn tích chữ như vàng, y phải hỏi rất nhiều câu mới chịu miễn cưỡng đáp lại một câu.

An Cúc Nhạc ngồi trước máy vi tính, chán chường mở bản so hơn kém kia lên, y tự thẩm thắng thắng thắng một loạt, nhưng vậy thì sao chứ? Người mà cậu ấy yêu chung quy không phải là y.

Riêng điểm này thôi, y đã thua mười con phố rồi.

Bỗng nhiên An Cúc Nhạc rất muốn hỏi Đỗ Ngôn Mạch: Cậu thích người kia cỡ nào?

Thích đến mức đối với một người ngoại trừ lúm đồng tiền ra thì chẳng có nửa điểm giống người kia mà cũng bám dính, cố chấp như vậy.

Nhưng mà ngẫm lại, hỏi cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Hồi tưởng lại những ngày đã qua, thật ra An Cúc Nhạc rất không đành lòng, khoan bàn tới việc khác, người kia rõ ràng thẳng đuột, lại còn có bạn gái, bẻ không cong, chỉ có thể gãy. Trên đời luôn có một số việc chắc chắn không có kết quả tốt, nhiều người dùng hết ân hận cả đời mới lĩnh ngộ được, may là Đỗ Ngôn Mạch tuổi còn nhỏ nhưng cũng hiểu chuyện, duy trì được quan hệ tốt đẹp, sau này không phải tiếc nuối.

So với kiểu truy đuổi mù quáng tùy hứng mình đầy thương tích của y năm xưa… hoàn toàn khác biệt.

Cậu thiếu niên biết cách bảo vệ chính mình, và bảo vệ đối phương.

Thật đáng mừng, thật nên cho cậu ấy một like.

Chuyện qua rồi thì thôi, năng lực chống chọi của An Cúc Nhạc đó giờ vẫn rất mạnh, chẳng qua chỉ ném vỡ cái cốc, mua mới là xong. Hôm sau y ra ngoài, đến nhà ga Đài Bắc, ở đây bán đủ loại hàng tạp hóa cho y mặc sức chọn, y dạo quanh khắp nơi nhưng không tìm được cái nào vừa ý, trái lại thấy khát nước.

An Cúc Nhạc đi vào McDonald’s, chọn một ly cà phê.

Nhà ga Đài Bắc còn được xưng là chốn tụ tập của trung nhị… được rồi, cái này là do y tự nói. Trong McDonald’s đông đúc nhộn nhịp, đám thanh niên trẻ chọn một ly đồ uống rồi ngồi ở đằng kia anh anh em em, An Cúc Nhạc thích nhất là đứng ở một góc ngắm nhìn mọi thứ, vừa uống cà phê vừa “thưởng thức”.

Thanh niên trẻ bây giờ đúng là… Nghe đâu dùng câu này mở lời tương đương với việc già thật rồi, An Cúc Nhạc mặt ngoài thì tỉnh rụi như thường, trong lòng thì đang độc thoại: Đậu má, có cần phải vậy không, thằng nhóc kia vói cả tay vào dưới váy người ta rồi, con bé kia đủ mười sáu chưa thế? Anh nói cho mấy cưng nghe, chưa đủ mười sáu, bất luận thế nào cũng phạm pháp đó…

Y nhìn từng bàn từng bàn… mãi đến khi thấy một bóng hình cao lớn, y giật bắn mình, sau đó thở phào một hơi: Thì ra là nhìn lầm.

Một cậu học sinh khom lưng ngồi trong góc, trên bàn trải đầy sách, đại khái là các loại sách tham khảo, còn người trông như bạn cùng lớp hoặc thầy giáo ngồi ở bên cạnh, cầm bút ghi chú trên đó cho cậu ta.

Nét mặt học tập của đối phương vô cùng chăm chú, An Cúc Nhạc không dám khẳng định tuổi tác của đối phương, ước chừng là học sinh trung học trước kỳ thi học kỳ.

An Cúc Nhạc cảm thấy cảnh tượng này rất ấm áp, cả tuần mới có một ngày chủ nhật, người kia lại có lòng ra đây dạy cậu ta làm bài, đây không thể nghi ngờ chính là cách đúng đắn để đối đãi trẻ vị thành niên… An Cúc Nhạc chợt nghĩ đến quyển vở bài tập toán của Đỗ Ngôn Mạch để quên ở nhà mình, bên trong cũng chứa đầy bút tích chú giải của “thầy”, người nọ chỉ là giáo viên thực tập, rời trường đã hơn ba bốn tháng, có phải bọn họ cũng thường hẹn nhau ra chỉ bài như vậy không?

An Cúc Nhạc nhìn quanh bốn phía, bỗng thấy mình quá sức lạc quẻ, hệt như một chiếc bình hoa Bàn Long cổ xưa và một dãy cốc sứ hoa văn tươi trẻ đặt cạnh nhau. Đây mới là thế giới mà cậu thiếu niên nên sống. Nói thì nói vậy, ngoại trừ buổi tối hẹn nhau chạy bộ, hoặc thỉnh thoảng cùng đi siêu thị và cửa hàng tiện lợi gần nhà, bọn họ chưa bao giờ chân chính đi ra ngoài.

Bất luận là trường học hay nơi này, chưa từng là nơi An Cúc Nhạc y thuộc về.

Ầy, đây chẳng phải là tiếng lòng của Office Lady không đóng nổi vai Bộ trưởng sao?

*Câu trên ám chỉ phim “Bộ trưởng OL” (2006) của Nhật Bản (OL = office lady). Nữ nhân viên Harada Aki và Bộ trưởng Matsudaira ngoài ý muốn đổi thân xác cho nhau, không còn cách nào khác, hai người đành phải tạm thời sắm vai đối phương.

An Cúc Nhạc cười tự giễu, uống một ngụm cà phê lạnh ngắt trong tay, cuối cùng không quay đầu lại, ra khỏi McDonald’s.

Lần này y không mua gì hết, về thẳng nhà mình.

Trong nhà không có cốc, đành phải uống nước trực tiếp từ bình trà, qua vài ngày sau, y gửi tin nhắn cho cậu thiếu niên: “Cuối tuần này, theo tôi ra ngoài đi dạo đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.