Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 22



Tự truyện của Quan Thần bị mất rồi.
Đó là sau buổi trưa của một ngày trời trong nắng ấm. Trần Tử Tinh buồn ngủ đến mức linh hồn bay ra ngoài, thì nghe thấy cái tên ngốc ngồi bên cạnh đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng hắn còn ngọa tào một tiếng rồi nói: "Hỏng rồi ."
"Hỏng rồi hỏng rồi !"
". . . . . ." Thanh âm nóng nảy, ồn ào phiền phức.
Trần Tử Tinh mơ mơ màng màng ngẩng đầu, liếc qua, "Cái gì hỏng rồi?"
Quan Thần thở dài một tiếng, sáu đó từng quyển từng quyển nhặt hết sách trên bàn nhét vào trong ngăn kéo, thâm trầm mở miệng.
"Có người trộm tác phẩm của tôi."
"Tôi nghi là mấy cô nương thầm mến tôi."
Trần Tử Tinh, ". . . . . ."
Cô gái kia chắc chắn là trong lòng nghĩ quẩn.
Trần Tử Tinh nói, "Có thể là lúc cậu mang về rồi để quên trên giường hay không?"
Quan Thần khoanh tay nghĩ nghĩ, mày hơi hơi nhăn lại, sau một lúc hắn dựa người về sau tay sờ gáy, lười biếng ngáp, "Thôi bỏ đi bỏ đi. Mất thì mất, hôm sau tôi lại viết một quyển khác."
". . . . . ." Trần Tử Tinh biết ngay tên gia hỏa này thiếu tâm nhãn mà.
Lớp trọng điểm trường nhất trung Diêm Thành, từ lớp 10 đã bắt đầu học bốn tiết tự học buổi tối, lúc tan học đại khái cũng khoảng mười một giờ rồi, do lớp phổ thông đã dùng nước trước nên nếu có người tắm muộn sẽ dễ bị gặp tình trạng mất nước.
Cho nên lớp trọng điểm đã cơ trí nghĩ ra một biện pháp: tắm trước giờ tự học buổi tối.
Muốn về đến phòng KTX, ắt phải leo lên đến tầng ba, Quan Thần ăn cơm xong liền lôi kéo Trần Tử Tinh chạy, Trần Tử Tinh vừa mới ăn no xong thiếu chút nữa thì thở không ra hơi, sang thế giới bên kia ngay tại chỗ.
Trần Tử Tinh bị hắn lôi kéo liên tục chạy lên đến tầng ba, thật sự rất muốn hành hung hắn, cậu thở hồng hộc không còn muốn động đậy, "Cậu. . . . . ." Cậu bị thần kinh à!
Trong trường học không thiếu nhất phái của phật hệ, Trần Tử Tinh thuộc loại này, làm việc đều từ từ, ăn cơm xong mà bỏ chạy khỏi phòng học về KTX đi tắm thì không được mấy lần.
Với cậu mà nói, dù sao sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối có thể đi nhanh lên là được, làm gì mà phải vội vội vàng vàng, rồi lại phải đến sớm tranh nước với một đống người.
Quan Thần vừa vào cửa liền cởi áo, lộ ra cái bụng bằng phẳng cùng cơ bắp lóa mắt, hắn tùy tiện ném quần áo lên trên giường, ôm lấy chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài cửa,nói : "Tử Tinh, tôi đi chiếm chỗ trước, mang giúp quần lót với quần áo đồng phục ra cho tôi với nhé!"
Vội vội vàng vàng. . . . . . Vội đi đầu thai à.
Trần Tử Tinh lắc đầu, nhìn theo cái tên ngốc kia chạy xa, bất đắc dĩ leo lên cái thang giường tìm đồ, mang thêm dầu gội đầu, còn cả quần lót và quần áo đồng phục của Quan Thần, sau đó chậm dãi đi về phía nhà tắm.
Hai bên của phòng tắm chia ra mỗi bên năm ngăn tắm nhỏ, Quan Thần tới vừa lúc, xông vào một cái. Mặt khác các ngăn còn lại đều có người, Trần Tử Tinh đem chậu đến cửa liền nổi lên tâm tư dẹp đường hồi phủ rồi.
Thời tiết lạnh, cởi trần nửa người trên rất dễ bị cảm lạnh, Trần Tử Tinh vừa mới đẩy cửa gian tắm ra, một cỗ nhiệt đã đập ngay vào mặt, sau đó liền thấy Quan Thần cười với cậu rồi thì thầm, "Tử Tinh mau vào! Lạnh chết đi được, nhanh lên đóng cửa lại."
Xuyên qua hơi nóng, có thể nhìn thấy cơ thể của Quan Thần vừa xen lẫn ngây ngô vừa thành thục, một thân thể vừa giống thiếu niên vừa giống nam nhân, hắn đang cúi đầu dùng nước ấm gội đầu.
Không chờ Trần Tử Tinh nói chuyện, Quan Thần liền tiến đến một phát kéo cậu vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Nước rào rào té vào người Trần Tử Tinh.
Trần Tử Tinh ngay cả ý muốn giết hắn đều đã có: ". . . . . ."
Tóc đen bị xối ướt, đồng phục trên người cũng hoàn toàn ướt đẫm, nước từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác, Trần Tử Tinh gằn từng chữ nói: "Quan, Thần, cậu, muốn —— chết?"
Ai nha mẹ ơi. Cái này đã từng chơi qua rồi.
Quan Thần một tên vô tâm đã trọc giận Trần Tử Tinh rồi, hắn một người mạnh mẽ cao lớn như vậy mà khí thế lúc này lại yếu hơn so với Trần Tử Tinh, Quan Thần ưỡn ngực cười nói, "Dù sao cũng phải thay. Không sao đâu."
Quan Thần còn không biết xấu hổ mà hắt nước về phía Trần Tử Tinh, nước theo da thịt từng giọt từng giọt chảy xuống, Trần Tử Tinh đen mặt đứng im tại chỗ, Quan Thần cười to không ngừng.
"Thất thần làm gì! Tắm đi, chẳng lẽ là thẹn thùng à? Nếu không anh giúp cậu. . . . . . Ai ai ai! Tinh ca tôi sai rồi sai rồi tha cho tôi đi!"
Chỉ là lúc Quan Thần ngồi xổm xuống không biết xấu hổ muốn cởi quần ra giúp Trần Tử Tinh, thì Trần Tử Tinh một tay bắt lấy hắn đẩy về đằng trước, ấn lên tường đúng chỗ vòi nước xả xuống. Sau đó lấy nước giội thẳng vào mặt Quan Thần.
"Cậu thật lì a bạn Quan Thần." Trần Tử Tinh đè nặng Quan Thần nói.
"Ha ha ha ha! Đừng, đừng, nhột a Tử Tinh!"
Quan Thần chỉ cảm thấy nhột, hai thân thể nóng rực dán lại một chỗ, mồi lửa từ chỗ tiếp xúc nhanh chóng bắt đầu thiêu đốt.
Quan Thần còn lâu mới chịu ngồi chờ chết, hắn lập tức triển khai phản kích, mạnh mẽ ôm lấy Trần Tử Tinh ép cậu lên trên ván cửa, phát ra một tiếng ầm, Quan Thần cúi thấp đầu dùng đầu tóc ướt đẫm cọ cọ vào cổ Trần Tử Tinh, mờ ám nói, "Tử Tinh nhi, nhột hay không a?"
Nháo một trận như vậy, quần đồng phục của Trần Tử Tinh cũng hoàn toàn ướt đẫm, nhưng bỏ đi, đằng nào cũng phải giặt. Trần Tử Tinh cũng không thèm để ý đến nữa, dùng hết sức muốn đẩy Quan Thần ra, cắn răng trả lời: "Cậu con mẹ nó, nói xem có nhột hay không! Cút ra!"
Quan Thần cười hắc hắc, buông lỏng lực đạo một chút, thuận thế bị Trần Tử Tinh đẩy ra, lui về phía sau hai bước.
Hắn nói, "Cậu vừa rồi cọ tôi như vậy, sắp cọ tôi cọ cứng lên rồi." Quan Thần chọn chọn mi, khom người sáp đến trước mặt Trần Tử Tinh, đưa tay câu câu cằm của Trần Tử Tinh, trêu đùa, "Nếu thật sự cứng thì bạn nhỏ Tử Tinh, cậu cũng không thể không chịu trách nhiệm nga."
Tốc độ quá nhanh, Trần Tử Tinh hơi hơi đỏ mặt, đánh rớt cái tay của hắn, vừa cởi quần vừa tức giận nói: "Lại lắm lời? Còn lắm lời tôi liền đá cậu ra ngoài!"
Quan Thần cứ như vậy bị Trần Tử Tinh đẩy sang bên cạnh, Trần Tử Tinh chen vào, ở dưới dòng nước ấm cọ rửa thân thể. Không phải ở nhà mà là ở trường học cùng nhau tắm, cảm giác, oh không......vô luận là loại nào, đều cảm thấy có chút vi diệu.
Bọn họ ở trong vách ngăn ầm ĩ nửa ngày, vách bên cạnh không thể bình tĩnh được nữa, cao giọng hét: "Cách vách đủ chưa a! Lão tử đến nhà tắm nam tắm một cái cũng bị tú ân ái, một vừa hai phải thôi nha!"
Đầu năm nay nam sinh làm việc thân mật nhiều hơn trước rồi, không ai sẽ nghĩ đến phương diện khác như đơn thuần chỉ là trêu đùa nhau, không ai thật sao.
Quan Thần nghe thấy liền vui vẻ, câu lên khóe miệng trả lời: "Đã biết huynh đệ! Vợ tôi có chút không dễ quản, đang dạy dỗ đây!"
Nam sinh cách vách cười hì hì trả lời: "Làm việc chăm chỉ hơn đi a người anh em! Nhưng mà hai người các cậu cũng phải quan tâm đến mấy con chó độc thân khác nữa chứ?"
Quan Thần câu được câu không nói chuyện cùng cách vách, Trần Tử Tinh từ từ nhắm hai mắt lại gội đầu, cả đầu đều là bọt, cậu mở miệng cũng trả lời, "Tôi phi, làm sao mà tôi lại thành vợ cậu rồi, không phải là cậu à?"
Dùng khuỷu tay dựa lên trên vách ngăn, Quan Thần cười ha hả nhìn Trần Tử Tinh, rất gầy, nhưng dáng người của Trần Tử Tinh rất đẹp, chân dài, da trắng, mắt to, lông mi cũng dài.
Nào có nam sinh đẹp thành như vậy. Kì quái.
"Vậy bằng không thì tôi làm vợ cậu?" Quan Thần nói, "183, 140, 18*, tôi như vậy cậu có chịu nổi không?"
( *cái này là cao một mét tám ba, nặng bảy mươi cân(1 cân của TQ=0.5kg), ...mười tám cm haha)
Nước lập tức làm trôi đi bọt dầu gội.
Trần Tử Tinh xoay người lại lấy khăn trong chậu lau tóc, nâng mắt lên nhìn sang nói, "Đến thử xem? Tinh ca thao chết cậu."
Cách vách: "Ai ai, sao đột nhiên lại lái xe* rồi."
*lái xe ở đây chỉ vấn đề liên quan đến mười tám cộng, và từ lái xe còn mang một số nghĩa khác nữa ngoài nghĩa đen là lái xe)
Quan Thần khoanh tay nhìn cậu, bỗng nhiên đi mấy bước vươn tay về phía trước, khí định thần nhàn nói, "Thử thì thử. Tôi dám, còn cậu có dám hay không thôi anh bạn nhỏ?"
Hắn vươn tay, còn Trần Tử Tinh thì lui về phía sau từng bước, tay của Quan Thần chậm dãi đặt lên tấm ngăn, làm động tác chống lên vách tường giam lấy người.
"Đừng có đến lúc đó lại sợ hãi, còn chưa cởi quần ra đã đầu hàng. . . . . ." Quan Thần ghé vào lỗ tai cậu chậm rãi nói, "Như vậy thì rất mất mặt nha."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.