Bạn Cùng Bàn Tôi Khả Năng Là Một Tên Ngốc

Chương 54: Giấc mộng của người đàn ông



Mùng năm, cách thời gian tổ chức hội đèn lồng còn mấy ngày nữa.


Trần nhiều tiền vẫn tiếp tục sửa mấy bức tượng, nhưng hôm nay nhà Trần Tử Tinh lại đột nhiên có một vị khách đến chơi.


Lúc Trần Tử Tinh mở cửa ra cũng bị choáng váng.


"Cô Quan Thần. . . . . ." Cậu nhường ra một lối cho cô.


Quan Tuyết đột nhiên đến, không chỉ mình Trần Tử Tinh mà ngay cả Quan Thần cũng hoang mang. Sự xuất hiện của cô nằm ngoài dự liệu của Quan Thần.


"Năm mới vui vẻ nha, bạn nhỏ Tử Tinh." Quan Tuyết nở nụ cười tao nhã, vén lọn tóc ra sau tai.


". . . . . . Năm mới vui vẻ." Trần Tử Tinh hơi kinh ngạc, không nghĩ đến cô vẫn còn nhớ tên mình.


"Cô nhỏ?" Quan Thần nghe thấy âm thanh thì vội chạy ra, giọng nói vì kinh ngạc mà cao lên, "Sao cô lại tới đây?"


"Cháu còn hỏi cô sao lại đến à?" Quan Tuyết trừng mắt với hắn, trong lòng phải niệm đi niệm lại đây là nhà của người khác để kiềm chế bản thân không ra tay, "Vừa mới sang năm mới, sáng mùng hai cháu đã đi rồi, cháu còn hỏi cô sao lại đến đây à?"


Quan Thần bật cười nói: "Năm mới vui vẻ năm mới vui vẻ, cháu xin chúc cô năm mới vui vẻ."


"Chỉ được cái mồm." Quan Tuyết lườm hắn một cái rồi quay đầu sang cười với Trần Tử Tinh, "Thần nhi lại làm phiền nhà cháu phải chăm sóc nó."


Đúng lúc này,Vương Phượng Mai và Trần nhiều tiền cũng nghe thấy động tĩnh, từ trên lầu đi xuống, hai người cảm thấy lạ mới mùng năm thôi lại có ai đến nhà, vừa nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đứng ngay dưới cửa nhà, Vương Phượng Mai cũng hơi giật mình.


"Đây là cô của Quan Thần." Trần Tử Tinh đơn giản giới thiệu với ba mẹ mình.  wattpad-camduongquymat


Người nhà của Quan Thần--


Đây là lần đầu tiên Vương Phượng Mai và Trần nhiều tiền gặp cô, nhưng ấn tượng của Vương Phượng Mai về người nhà của Quan Thần không tốt, sao lại để một đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy, lúc bình thường cũng chẳng thấy quan tâm cũng chẳng thấy nhìn đến.


Bởi vậy, Vương Phượng Mai lúc vừa nhìn thấy Quan Tuyết thì trong lòng cũng mang theo một chút địch ý, cũng không nhiệt tình lắm, "Xin chào, tôi là mẹ của Trần Tử Tinh."


Trần Tử Tinh nhìn một vòng, thái độ của mẹ cậu hình như không đúng lắm!


Quan Thần cũng phát hiện ra Vương Phượng Mai không đúng lắm. Bọn họ có thể nhìn ra thì đương nhiên Quan Tuyết cũng có thể nhìn ra.


Đối phương ngay cả tay cũng không đưa ra, thái độ rất rõ ràng.


"Dì ơi, đây là cô nhỏ của cháu." Quan Thần vội vàng giải vây, "Cực kỳ tốt với cháu, mấy năm trước một mình cháu chạy ra ngoài, chính cô nhỏ là người luôn giúp đỡ cháu, cô cực kỳ quan tâm cháu, đúng không cô nhỏ?"


Quan Tuyết cười nói: "Cái tên nhóc nhà cháu còn nhớ rõ thế cơ à?"


Thấy thế, Vương Phượng Mai cũng giật mình. Vừa nãy bà cũng vì quan tâm quá mà loạn lên, nên mới theo bản năng che trở cho Quan Thần, bà nghĩ người nhà hắn đến gây sự, lúc đó Vương Phượng Mai đã nghĩ đến làm sao để đấu lại nhà giàu, rồi mang theo hai tên nhóc này bỏ chạy nữa cơ đấy.


Xem tiểu thuyết nhà giàu nhiều năm như vậy đúng là vô dụng.


"À, à, vậy sao." Vương Phượng Mai vội thu hiểu lầm của bản thân lúc nãy lại, cười nói, "Thật ngại quá, tôi họ Vương, năm mới vui vẻ."


"Chào chị Vương, năm mới vui vẻ." Quan Tuyết cười hiền lành, cũng không để chuyện lúc nãy vào trong lòng, "Không sao, như thế này lại càng khiến tôi yên tâm hơn, Thần nhi hai năm nay ngốc ở nơi chẳng ai thân quen, bây giờ có người chăm sóc cho nó, tôi cũng yên tâm hơn."


Cô nói xong móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, cười nói, "Chị Vương, hôm nay tôi đến đây là muốn cảm ơn mọi người, đây là một món quà nho nhỏ không thể tỏ hết được lòng thành."


Vương Phượng Mai cười, nên nói thế nào đây, không hổ là người nhà của Quan Thần, lời nói cũng y như nhau.  wattpad-camduongquytmat


"Cái này tôi không thể nhận, thật sự không thể nhận, đắt quá." Vương Phượng Mai đẩy hộp nhẫn lại nói, "Tôi thật lòng thích Thần nhi mới chăm sóc nó, món quà này, tôi không thể nhận được."


"Chuyện này. . . . . ."


Hai người bắt đầu đẩy qua đẩy lại, tôi đẩy bạn bạn đẩy tôi, thắng bại khó phân, Trần Tử Tinh và Quan Thần không muốn nghe hai người đấu trí đấu dũng nữa nên đã chạy lên nhà từ lâu.


"Cô nhỏ của cậu sao lại biết cậu đang ở nhà tôi?" Leo lên đến tầng trên, Trần Tử Tinh hỏi.


"Tôi cũng không biết. . . . . ." Không đúng, Quan Thần đột nhiên ý thức được, có lẽ là Quan Tuyết đoán ra.


Quan Thần ở Diêm Thành chỉ có một nơi duy nhất có thể đi là cái phòng trọ kia. Nhưng phòng trọ lại không có ai, hắn muốn đi đâu, hắn sẽ đi đâu, đáp án rất rõ ràng.


Quan Tuyết biết hắn thích Trần Tử Tinh, cho nên tìm đến đây cũng rất bình thường, mà cô còn chuẩn bị quà cáp cho ba mẹ Trần Tử Tinh. . . . . . ? !


Quan Thần đột nhiên hiểu ra được dụng tâm lương khổ của cô nhỏ nhà hắn.


Thật là nhọc lòng nha.


Lần này Quan Tuyết đến Diêm Thành chủ yếu là tới gặp đứa cháu không khiến cô bớt lo kia.


Sau khi Quan Tuyết lên nhà, cả nhà Trần Tử Tinh liền để cho hai cô cháu chút thời gian nói chuyện riêng, Quan Thần và Quan Tuyết vào trong phòng nói chuyện, Trần Tử Tinh ở bên ngoài cũng không biết họ đang nói gì, chỉ biết là Quan Thần vào phòng một lúc lâu rồi.


Vương Phượng Mai ấn đầu Trần Tử Tinh xuống, "Cô cháu nhà người ta nói chuyện, con ra đây nghe lén cái gì hả."


Trần Tử Tinh tỉnh ra, trong lòng nói: "Đúng vậy, mình sao lại phải quan tâm Quan Thần như vậy chứ!"


Cậu gật gật đầu, "Không nhìn nữa."


Trần có tiền vẫn đang làm việc của ông, chuyên tâm sửa chữa đồ thủ công mỹ nghệ, ông ngồi đó còn có một loại khi thế độc đáo, ai cũng không thể làm phiền.


Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Quan Tuyết và Quan Thần cùng đi ra ngoài.


"Ở đây phải ngoan đấy, đừng có mà tìm việc cho cô." Quan Tuyết tức giận nói với Quan Thần, sau đó cười với Vương Phượng Mai, lòng mang ý tứ cảm ơn nói, "Chị Vương, đứa nhỏ này thật sự phải làm phiền chị."


"Việc nhỏ." Vương Phượng Mai nhìn Quan Thần, thở dài nói: "Chuyện của đứa nhỏ này. . . . . . tôi cũng không tiện can thiệp vào. Nhưng tôi hy vọng nó có thể vui vẻ, cô Thần nhi à, tôi có câu này muốn nói có thể không thích hợp lắm, có lẽ cô không thích nghe nhưng tôi vẫn cứ phải nói."


Vương Phượng Mai nghiêm túc nói: "Trần gia nhà chúng tôi mãi mãi là gia đình thứ hai của Quan Thần. Nếu đứa trẻ này ở nhà mấy người phải chịu tủi thân vô cớ, bất luận thế nào, tôi đều sẽ mang nó về đây. Nhà tôi tuy không nhiều tiền, nhưng cũng không kém, chí ít thì vẫn bảo vệ được một đứa trẻ."


Lời này của bà, nếu vào tai người thân ruột thịt của Quan Thần thì quả thật là rất khó nghe. Nhưng thật may, người đang đứng trước mặt bà lại là Quan Tuyết.


Toàn tâm toàn ý yêu thương Quan Thần, suy nghĩ phòng vệ trước cô nhỏ của Quan Thần.


Cô nheo mắt lại cười nói: "Chị Vương. . . . . . chị nói như vậy làm tôi rất vui. Tôi yên tâm rồi, Quan Thần có thể quen biết mọi người chính là phúc phần của nó. Nhưng mà chị Vương tiền sinh hoạt phí của Quan Thần ở đây tôi không thể không để ý đến."


Cô móc mất tờ màu hồng ra, hai người lại bắt đầu đẩy qua đẩy lại, bạn đẩy tôi tôi đẩy bạn, ai cũng không nhường ai.


Cuối cùng, Vương Phượng Mai vẫn phải nhận một ít tiền coi như là tâm ý. Quan Tuyết trước khi đi thì vỗ vai đứa cháu của mình, nhỏ giọng nói, "Thần nhi, cháu đã lớn rồi, bản thân cháu tự có suy nghĩ của chính mình, cô sẽ luôn ủng hộ cháu. Nhưng mà nhà người ta rất tốt, cháu không được phụ lòng bọn họ."


"Cháu phải tự mình xem thế nào rồi đi thôi, cô cũng không thể giúp cháu được quá nhiều, tự dựa vào mình là chính." Quan Tuyết nói xong thì nhìn Trần Tử Tinh nói: "Còn người cháu thích. Nếu đã lựa chọn con đường này vậy hai đứa nhất định phải đi cùng nhau, hai người thiếu một thì không thể."


Tất cả mọi thứ Quan Tuyết đều đứng trên lập trường của Quan Thần mà suy nghĩ.


Quan Thần gật gật đầu, nói: "Chúc cô năm mới vui. Cháu xin lỗi."


Quan Tuyết cười, hào phóng nói: "Năm mới vui vẻ, Thần nhi. Cô mãi mãi yêu cháu."


Quan Tuyết nói xong, chuẩn bị rời đi. wattpad-camduongquytmat


Vương Phượng Mai tiễn cô, Trần nhiều tiền cũng đứng dậy, lúc này Quan Tuyết chú ý đến mấy món đồ ông điêu khắc để ở trên bàn. Cô có nghe Quan Thần nói qua nhưng lúc ấy cũng không để trong lòng.


"Chị Vương. . . . . . Cái này là?"


"À, cái này ấy à, chồng tôi đang muốn mang chúng đi bán, tết nguyên tiêu chỗ bọn tôi có ngày hội đèn lồng, " Vương Phượng Mai nói, "Cũng không biết có bán được hay không. . . . . . Ha ha ha."


Quan Tuyết cũng cảm kích bọn họ thấy vậy liền hỏi rõ ràng, sau khi cô hiểu được cơ bản tình hình thì cầm món đồ Trần nhiều tiền đã làm lên cân nhắc một lúc.


"Tôi có mấy lời thật lòng muốn nói." Quan Tuyết nhìn Trần có tiền.


Trần nhiều tiền khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng.


Quan Tuyết nói: "Bây giờ trong thành phố nghệ nhân làm đồ thủ công quả thật rất ít, kế hoạch của mọi người khá ổn, nhưng vẫn còn thiếu một chút. Thời đại ngày nay, làm gì cũng phải dựa vào vận may, cứ mãi ở chỗ nhỏ hẹp này làm một mình rất nhanh sẽ đạt đến mức giới hạn. Thế này đi, chồng tôi có một chỗ có thể làm việc này, mọi người nếu như đồng ý chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau làm."


Khi Quan Tuyết nói đến việc làm ăn thì giống như biến thành một người khác, Trần nhiều tiền hơi giật mình, hợp tác? Ít nhất là bây giờ ông không dám nghĩ đến, ông nói, "Nhưng mà, cô à, đồ tôi làm thế này, có thể không quá. . . . . ."


Quan Tuyết lắc lắc đầu, nói: "Ông anh à, tôi dùng ánh mắt này nói với anh, chỉ cần anh làm ra, đồ của anh nhất định sẽ bán được, thời đại bây giờ mọi người đều theo đuổi hoài cổ, tìm kiếm kỷ niệm xưa, tìm những đồ vật đã có chút cũ kỹ này, những thứ mà họ đã bỏ lại phía sau. Cho nên những thứ anh làm ra, nhất định sẽ đắt hàng."


"Hơn nữa, nếu chúng ta làm mấy cái ghế, cái bàn, những thứ sử dụng ngay trong cuộc sống hằng ngày, có tính thiết thực, chúng ta thậm chí không cần lo lắng vấn đề có thể bán được hay không. Bởi vì những thứ này nhất định sẽ bán được, thực dụng, tinh xảo, hoài cổ, những thứ mà thợ thủ công làm ra so với máy móc gia công thực sự rất khác nhau. Đây chính là ưu thế của anh."


Quan Tuyết nói một chàng, có đầu có đuôi khiến cho Trần nhiều tiền mơ màng. Quan Tuyết chút nữa vẫn còn việc cần phải làm, cô quyết định cho Trần nhiều tiền một chút thời gian để suy nghĩ, cô đứng dậy, lục túi của mình một lúc rồi cười nói: "Anh Trần, đây là danh thiếp của chồng tôi, nếu anh có ý gì có thể liên lạc với anh ấy."


Quan Tuyết đưa danh thiếp sang, sợ Trần nhiều tiền vẫn đang băn khoăn, cô nói: "Anh Trần, anh yên tâm, bọn tôi là người làm ăn, sẽ không để bản thân lỗ đâu. Giá trị tác phẩm của anh còn vượt qua cả tưởng tượng của anh đấy, đầu tiên anh nên khẳng định bản thân đã."


Quan Tuyết nói xong thì rời đi. Wattpad-camduongquytmat


Trần nhiều tiền cầm tấm danh thiếp kia mà đầu óc vẫn còn mơ màng, Trần Tử Tinh nhìn ba của cậu, trong lòng cũng vui mừng.


Ước mơ mười mấy năm nay của ông, cuối cùng cũng có ngày được thực hiện.


Cậu tận mắt nhìn thấy một người ba trầm mặc an tĩnh có lúc còn hơi tự ti, ánh mắt dần dần sáng lên, Trần Tử Tinh có thể cảm nhận được rõ ràng ý chí chiến đấu cùng với ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong tim ông.


Vì một đêm nọ, Trần nhiều tiền bận đến ba giờ sáng, không thể chống lại được cơn buồn ngủ nữa mới nặng nề đi vào giấc ngủ.


Mới vừa sáng ra, lúc Trần Tử Tinh dậy liền nhìn thấy Trần nhiều tiền đang gục đầu xuống bàn ngủ. Trên lưng ông còn đắp một cái chăn nhỏ, chắc là do Vương Phượng Mai đắp lên.


Trong lòng Trần Tử Tinh xúc động, nhẹ giọng nói với ông: "Ba, ngủ ngon."


Mặt trời dần nhô lên cao.


Quan Thần đi từ trong phòng ra, ngáp một cái, nói: "Tử Tinh, chút nữa vào thành phố với tôi một chuyến."


"Quan Thần, đừng có nâng tay....mặc áo tử tế vào!" Cái tên này không biết có biết ngại là gì không nữa, Trần Tử Tinh hỏi, "Sao tự nhiên lại muốn vào thành phố?"


Quan Thần đi vào phòng tìm ra một cái áo, dựa lưng vào cửa nhếch môi cười, nói với Trần Tử Tinh: "Tôi mới liên lạc với người tổ chức lễ hộ đèn lồng, đi với tôi đến đó thuê gian hàng."


01/08/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.