Ẩn Đế

Chương 102: Hạt sen



Mộ Thanh Thần cùng Mộ Thanh Dạ hai người ghé vào nhau, nói liên miên, hàn huyên hồi lâu, đơn giản là một ít chuyện tình liên quan đến Thần Y cốc.

Mộ Thanh Dạ đem toàn bộ chuyện xảy ra gần đây của mình nói cho Mộ Thanh Thần, bao gồm chuyện lớn nhỏ của Thần Y cốc, chuyện gì cũng nói hết, trong đó có đề cập đến chuyện bí pháp mà chỉ có một ít cốc chủ Thần Y cốc mới có khả năng biết, hắn rất thẳng thắn, ngay cả Cung Trường Nguyệt một bên cũng không phòng bị.

Mộ Thanh Dạ không có tâm nhãn sao? Đương nhiên không có khả năng!

Cái gọi là bí pháp mà chỉ cốc chủ Thần Y cốc mới biết, cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của Thần Y cốc, nên dù bị Cung Trường Nguyệt nghe thấy, cũng không làm được gì cả.

Huống hồ, Cung Trường Nguyệt cũng không có tâm tư nghe sư huynh đệ bọn họ nói chuyện không dứt.

Bất quá, Mộ Thanh Dạ vẫn che giấu một việc, chính là ngày ấy ở phía sau núi gặp người kia, đại tông sư trong truyền thuyết.

Trước kia Mộ Thanh Dạ tuy rằng không cao ngạo đến tự cao tự đại, nhưng hắn biết, mình rất xuất sắc. Có thể tại tuổi này được hồi báo thành tựu như thế, trong đó mặc dù một nửa không phải là cố gắng của hắn, nhưng một người cố gắng, cũng là vốn riêng của hắn, cho nên hắn - Mộ Thanh Dạ hoàn toàn có tư cách kiêu ngạo.

Nhưng, khi hắn bước vào cảnh giới tông sư, hắn mới phát hiện, nguyên lai thế giới to lớn đến thế, nguyên lai thật sự có câu nói sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân* này, mà con đường hắn trưởng thành, còn rất xa.

*núi cao còn có núi cao hơn, là người thì còn có người giỏi hơn

Nói đến vị đại tông sư thần bí, Mộ Thanh Dạ nhịn không được nhớ tới vị kia bảo hắn tìm Lung Ngọc.

Trước đó hắn tuy rằng biết Lung Ngọc rất quan trọng, là chí bảo trấn cốc của Thần Y cốc, nhưng hắn thật không ngờ, nhãn giới cao như vị đại tông sư phía sau núi kia, thế nhưng cũng coi trọng Lung Ngọc như thế. Đáng tiếc, hắn phái người ở trong Mặc quốc hỏi thăm hồi lâu, cũng không nghe được tin tức liên quan đến Lung Ngọc, mà hiện tại, hắn đang chuẩn bị điều tra sang hai quốc gia khác.

Làm một y giả vĩ đại, cứu sống vô số, tự nhiên có rất nhiều mối liên hệ được che giấu.

Mà người Thần Y cốc tuy không nhiều lắm, cũng là đứng đầu y giả trong thiên hạ, mối liên hệ rất rộng lớn, tự nhiên khó có thể làm người ta tưởng tượng nổi, cho nên về điểm hỏi thăm tin tức tìm này nọ, thập phần dễ dàng .

Đương nhiên, sau khi Mộ Thanh Dạ trở thành cốc chủ Thần Y cốc, liền cố ý phái người điều tra vị thiên hạ đệ nhất Ngọc công tử này, cũng chính là người đứng đầu Thần lâu trong truyền thuyết. Đáng tiếc, cái gì cũng không điều tra được, trước khi tên hắn nổi tiếng trên giang hồ, hoàn toàn không có dấu vết, giống như tự nhiên xuất hiện, thật sự thần bí.

Mộ Thanh Dạ bên cạnh loạn thất bát tao nghĩ, lại hoàn toàn không lường được, Lung Ngọc mình khổ sở tìm kiếm nhiều ngày, ở ngay bên cạnh hắn, còn được người ta đeo trên cổ nữa!

Lúc này, trước mắt Mộ Thanh Dạ đột nhiên mơ hồ, bộ dáng sư đệ Mộ Thanh Thần vốn rõ ràng, bắt đầu từ từ trở nên hư vô mờ mịt, giống như tùy thời đều có thể biến mất.

Mộ Thanh Dạ rõ ràng, đại khái là dược hiệu thuốc đã hết.

Ở một khắc cuối cùng, Mộ Thanh Dạ vươn tay, dừng trên vai mơ hồ hư ảo của Mộ Thanh Thần, tuy rằng không chạm vào được, nhưng hắn vẫn cảm giác được vài phần kiên định.

Mộ Thanh Dạ nhìn ánh mắt Mộ Thanh Thần, trong đôi mắt màu lam lóe ra ánh sáng trịnh trọng, sau đó nói một câu --

“Sư đệ, ngươi nhất định phải bảo trọng.”

Cuối cùng, Mộ Thanh Thần ở trong ánh mắt Mộ Thanh Dạ, tiêu thất.

Mộ Thanh Dạ nhìn chỗ Mộ Thanh Thần vừa đứng, âm thầm thở dài -- hắn biết, sư đệ vẫn như cũ ngồi ở kia, chính là hắn không thể nhìn thấy được.

Mộ Thanh Dạ quay đầu cùng Cung Trường Nguyệt hàn huyên vài câu, mới đứng dậy rời đi, thức ăn trên bàn, hắn thế nhưng động cũng không động một chút.

Bất quá, vừa rồi thấy được sư đệ vốn đã chết, trong lòng hắn khiếp sợ, không biết dùng từ gì để hình dung, sao có thể nuốt trôi cơm được đây.

Sau khi Mộ Thanh Dạ rời đi, Mộ Thanh Thần ủ rũ ghé vào trên bàn, sau một hồi mới khôi phục được tính tình hoạt bát ngày thường.

Lúc này, người Thất Tinh lâu, hướng Cung Trường Nguyệt đưa tới một tin tức đủ làm người ta khiếp sợ --

Thiên Thanh Ngọc Liên, đã tìm ra tung tích!

Thiên Thanh Ngọc Liên trong truyền thuyết, là tiên phẩm trong dao trì ở trên trời, là tiên chu* tuyệt thế thế gian khó được, là linh dược tốt nhất! Bất quá hôm nay Thiên Thanh Ngọc Liên, trong truyền thuyết giống như bảo vật, đã rất nhiều năm chưa xuất hiện trong thiên hạ.

*Gốc cây tiên

Nhưng lần này Hải thành tổ chức hội đấu giá Tì Hưu, thế nhưng xuất ra hạt sen Thiên Thanh Ngọc Liên làm vật phẩm then chốt bán đấu giá!

Cái gọi là hội đấu giá, chính là mới mở ở trong Hải thành gần đây, lấy phương thức cạnh tranh để mua hàng hóa. Xuất hiện ở trong hội đấu giá cũng coi như trân quý, nhưng khi ở hội đấu giá chỉ cần thành giao, thường so với thị trường giá cao hơn rất nhiều, đây chính là làm cho hội đấu giá buôn bán lợi nhuận đầy thau.

Mà đấu giá hội Tì Hưu, chính là hội đấu giá sớm nhất, những hội đấu giá khác bất quá chỉ là học theo, chẳng thể nào lay động đến địa vị cao nhất của hội đấu giá Tì Hưu, có thể tham gia hội đấu giá Tì Hưu, đều là quan to giàu có, mà có thể ngồi vào ghế lô hàng khách quý, là tôn quý trong tôn quý.

Ở đây lấy thân phận quyết định chỗ ngồi, hiển nhiên trong vô ý đã đón hùa được một ít tâm tư quan to quý nhân, mọi người tranh, đơn giản chỉ muốn mặt mũi mà thôi!

Bất quá hội đấu giá Tì Hưu với hội đấu giá thường có một chút không giống nhau, thương phẩm mà nó có, trước buổi bán đấu giá, đều phi thường thần bí, tuyệt không để lộ ra một chút tin tức! Việc này trong vô hình đã gợi lên quan tâm của một số người, hấp dẫn càng nhiều người đến tham gia hội đấu giá Tì Hưu.

Đương nhiên, cái gọi là thương phẩm cơ mật tuyệt đối thần bí của hội đấu giá, bị Thất Tinh lâu dễ dàng tra xét đến rõ ràng, tự nhiên cũng biết vật phẩm then chốt của hội đấu giá Tì Hưu lần này, chính là Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen!

Căn cứ vào chữ tín của hội đấu giá Tì Hưu cho tới nay, hôm nay có can đảm đem Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen đưa lên vị trí áp trục, có thể chứng minh -- hôm nay Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen, tám chín phần mười là thật .

Nhìn tay Cung Trường Nguyệt đột nhiên nắm chặt tờ giấy viết có Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen, thuộc hạ Thất Tinh lâu liền nhắc nhở --

“Chủ tử, Thần lâu đã nhận được thiệp mời khách quý đến từ hội đấu giá lần này, ngài...... có tham dự không ạ?”

Cung Trường Nguyệt chậm rãi thu tay, đem tờ giấy vo lại, sau đó trong tay dùng một chút lực, viên giấy liền nhanh chóng hóa thành bột mịn, từ trên tay Cung Trường Nguyệt rơi xuống.

“Thời gian?” Nàng tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt hơi nheo lại, nhẹ giọng hỏi.

Thuộc hạ Thất Tinh kia lập tức cúi thắt lưng: “Hội đấu giá Tì Hưu năm ngày sau cử hành!”

“Hảo.” Trong con ngươi đen của Cung Trường Nguyệt, hiện lên một chút ánh sáng --

Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen, nàng là nhất định phải có!

Thời gian năm ngày, rất nhanh liền trôi qua, ở trong Hải thành có thể nói càng thêm náo nhiệt vì hội đấu giá Tì Hưu, cũng sắp sửa mở màn.

Hải thành tuy nói là một trong rất nhiều thành thị ven biển của Mặc quốc, nhưng bởi vì nó có vị trí địa lý và cửa cảng tuyệt vời, khiến nó bộc lộ hết cái lợi của một thành thị ven biển, trở thành một trong những nơi giàu có và phồn hoa nhất. Thương thuyền thương nhân ở trong và ngoài trước đều đi qua nơi này, vô hình chung đã khiến kinh tế Hải thành phát triển.

Ngã tư đường Hải thành, có thể nói là mỗi ngày đều phi thường náo nhiệt phồn hoa, mấy thành thị khác thì kém hơn nhiều, phải chờ tới ngày tụ tập nào đó, trên ngã tư đường mới có thể chật ních người, nơi này mỗi một ngày, đều giống như tụ tập, náo nhiệt vô cùng.

Mà ngày hôm nay, là ngày cử hành hội đấu giá Tì Hưu, thân là người Hải thành, vốn không biết vật hội đấu giá Tì Hưu, cho nên mọi người ngày hôm nay, cũng không rủ nhau mà cùng tán gẫu về hội đấu giá Tì Hưu.

“Ôi, hội đấu giá Tì Hưu lần trước thật náo nhiệt nha! Cũng nhiều người không thể vào, đều nguyện ý đứng ở cửa, ngửi linh khí của bảo vật a!” Vị thím bán đồ ăn, thổi phồng đến ba hoa chích choè.

“Nào có khoa trương như ngươi nói?” Một người bán hàng rong son bột nước tiểu nhịn không được nghi ngờ nói.

Thím bán đồ ăn kia lập tức liếc trắng mắt: “Ngươi thì biết cái gì? Ngày đó trên hội đấu giá Tì Hưu, không biết xuất hiện bao nhiêu bảo vật, nhìn xem ánh mắt quan to quý nhân đều lóa hết rồi! Một đám kêu giá giống như không cần tiền!” Nàng nói giống như chính mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Vì thế có người nhịn không được trêu ghẹo: “A, nói y như thật vậy, chẳng lẽ thím đi vào rồi sao?”

Thím bán đồ ăn kia thế mà mặt không đỏ tâm không loạn: “Ta chưa vào! Nhưng bằng hữu con ta làm việc bên trong! Lời hắn nói chẳng lẽ giả?”

“Có phải hay không a......”

“......”

Nói về hội hội đấu giá Tì Hưu cũng không vì mất thời gian mà mệt mỏi, xem bộ dáng mọi người, là càng nói càng hăng say.

Một cô nương toàn thân mặc y phục màu thủy lam hoa văn móc câu chỉ bạc khoác theo tơ lựa trắng thuần có hoa văn thanh lịch lạnh nhạt , giống như thần nữ tinh khiết, xinh đẹp thướt tha đi qua trên đường, tấm lưng kia, không biết giết chết bao nhiêu ánh mắt người nhìn.

Bất quá có một chút đáng tiếc, trên mặt thiếu nữ kia hé ra một cái khăn che mặt trong suốt một nửa, ở trên có thêu hoa văn tinh xảo, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời lại trong suốt như làn thu thủy, lông mi run nhè nhẹ, vẽ nên một độ cong duyên dáng. Mà nàng lộ ra cái trán tinh tế, cũng bởi vậy có thể tưởng tượng được, khuôn mặt bị che khuất hơn phân nửa của nàng, phải xinh đẹp kinh người.

Thời điểm nàng đi trên đường, nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến hội đấu giá Tì Hưu, mỗi khi nghe được, đều nhịn không được cúi đầu cười, trong mắt khó có thể che dấu đắc ý.

“Hắc hắc! Tiểu thư! Những người đó đều đang nói về hội đấu giá Tì Hưu đó!” nha hoàn khuôn mặt thanh tú mặc một thân vàng nhạt ở phía sau thiếu nữ cười hì hì đi lên, trừng lớn hai mắt nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ kia xoay người, bàn tay tinh tế như ngọc điểm tại mũi nha hoàn kia, giống như sinh khí trừng mắt nàng: “Nói nhiều!”

Nha hoàn thanh tú y phục vàng nhạt như trước cười hì hì, cũng không phải lơ đễnh, ngược lại bày ra một bộ đắc ý nói: “Tiểu thư người thật sự là quá thông minh, cư nhiên có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, ha ha! Những người đó nếu biết cách tốt như vậy là do một cô nương chỉ mới mười ba tuổi nghĩ ra, có lẽ kinh sợ tới rụng răng mất !”

“Ngươi nhỏ giọng thôi!” Một tay thiếu nữ kia đập vào trên trán nha hoàn, nhịn không được quát lớn nàng một tiếng, “Đây là ở trên đường cái, không nên tùy tiện nói những lời này!”

Nhìn mắt ánh mắt tiểu thư nhà nàng, nha hoàn gật đầu, vội vàng hồi đáp: “Đã biết, đã biết! Ta về sau sẽ không nói lung tung nữa!”

“Tốt lắm, nhanh đi thôi, bằng không sẽ không đuổi kịp!” thiếu nữ kia xoay người, nhấc chân tiếp tục hướng phía trước đi đến.Nha hoàn thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

Thiếu nữ này, chính là danh môn vọng tộc Lạc Dương, Tô gia nhị tiểu thư -- Tô Như Mộng.

Tô Như Mộng một lòng muốn nhanh tới địa phương kia, nên nhất thời không phát hiện phía sau có xe ngựa chạy nhanh đến --

“A!” Tô Như Mộng vừa quay đầu liền nhìn thấy khoảng cách mình rất gần vó ngựa, ngay cả võ công của mình đều quên hết, một tiếng thét kinh hãi liền té ngã trên đất!

“Tiểu thư!” nha hoàn Tô Như Mộng ở một bên cũng bị dọa ngây người!

May mắn xa phu đánh xe này rất có kinh nghiệm, giữ chặt dây cương, làm cho ngựa bị kinh hách dừng ở một bên, không dẫm lên Tô Như Mộng ngã sấp xuống.

Nhưng hiển nhiên con ngựa có cái gì cổ quái, sau khi dừng lại, còn phát ra thanh âm kỳ quái, tựa hồ muốn dẫm lên hai cái.

Xa phu xe ngựa kia quyết định thật nhanh, lấy thanh đao được bọc vải ở bên cạnh, rút ra một trường đao sáng như tuyết, sau đó chém vào dây thừng cố định trên ngựa, đánh một quyền lên con ngựa cổ quái kia, lại dùng ba con ngựa khác để chống đỡ xe ngựa.

Con ngựa kia thoát khỏi dây buộc, càng điên cuồng thêm vài phần, va chạm trong đám người, thiếu chút nữa làm bị thương người đi đường vô tội!

Lúc này, không biết từ đâu có hai hắc y nhân phi thân xuất hiện, hai người theo hai nơi phi thân lên, một người một cước đạp ngã con ngựa điên cuồng kia, một người một đao chém ngay cổ, trực tiếp làm cho con ngựa chết tại chỗ.

Đến đây, sự tình vẫn chưa kết thúc.

Âm thầm lại nhảy ra vài hắc y nhân, từ trong đám người đi đường thoạt nhìn rất bình thường, trường kiếm rút ra, trực tiếp một đao mất mạng, chỉ để lại một người sống.

Người nọ nhìn thấy chuyện bại lộ, lúc này quyết định cắn nát túi độc giấu kín trong miệng --

“Răng rắc!”

Vài hắc y nhân há có thể không biết ý định của bọn họ, một tay nâng lên, không lưu tình chút nào bóp lệch cằm hắn, đánh tan ý muốn tự sát của hắn.

Quần chúng chung quanh ngã tư đường, lập tức vang lên vài tiếng thét chói tai, mọi người đều chạy đi, tránh không kịp.

Thi thể mấy người để bên cạnh thi thể con ngựa kia, một người đi lên tìm tòi một phen, quả nhiên trên cổ con ngựa kia phát hiện một cây ngân châm nhỏ như lông trâu. Sau đó, bọn họ lại từ trên người mấy người kia, tìm được một cái lệnh bài đen nhánh.

Hắc y nhân nhìn chữ trên lệnh bài, nhịn không được ánh mắt lạnh xuống, xoay người đi đến xe ngựa phía trước, quì một gối giương giọng nói --

“Lâu chủ! Là người Ma tông!”

Dứt lời, hắn cầm lệnh bài trong tay đưa cho người ngồi phía trước xe ngựa, xa phu mặc một thân áo tang. Xa phu tiếp nhận lệnh bài, xoay người đưa tới màn xe ngựa phía trước, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đi ra, tiếp lấy lệnh bài.

“Còn người sống không?” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

“Còn một người, là đầu lĩnh lần hành động này.” Hắc y nhân không chút do dự nói.

Chỉ có thể nói hắc y nhân này ánh mắt thật sự rất độc, mấy người kia thoạt nhìn đều bình thường không có gì đặc biệt, lại cố tình từ trong vài người chuẩn xác bắt được đầu lĩnh lần hành động này.

“Ân, hảo.” giọng nữ nhẹ nhàng kia lại vang lên, “Chủ tử nói, trước đem hắn mang đi.”

“Vâng!” Hắc y nhân kia nhận được mệnh lệnh, nhìn vài cấp dưới phía sau liếc mắt một cái, sau đó thu thập hiện trường, lôi tù binh kia, liền phi thân ly khai.

Mà lúc này, Tô Như Mộng một bên bị người quên mất, nàng té trên mặt đất, có chút chật vật được nha hoàn của mình giúp đỡ đứng lên.

Nàng đứng lên, chợt nghe tiếng chung quanh từng đợt hút không khí --

Tô Như Mộng nâng tay sờ mặt mình -- một mảnh bóng loáng.

Nàng biết, cái khăn che mặt của mình rớt, dung mạo mình, cũng bị bại lộ trong ánh mắt mọi người.

Nàng nhíu mày, tiếp nhận cái khăn che mặt nha hoàn nhặt lên, một lần nữa mang lại trên mặt, đem che đi dung nhan xinh đẹp có thể nói là khuynh quốc khuynh thành. Lần này tất cả mọi người thấy dung mạo của nàng, lại đeo cái khăn che mặt, ngược lại có một loại mỹ cảm mông lung tựa như mỹ nhân che nửa mặt ôm đàn tỳ bà, khiến người ta không thể rời mắt.

Cảm thụ được người chung quanh nhìn chăm chú, trong lòng Tô Như Mộng nổi lên vài phần vừa lòng, sau đó, nàng nâng mắt lên, một đôi con ngươi xinh đẹp giống như thủy quang nhàn nhạt, nhìn xe ngựa phía bên kia. Đáng tiếc, trên xe ngựa không chút động tĩnh, cũng không thấy người trên xe ngựa xuống dưới hướng nàng giải thích.

Bất quá, xa phu vẫn im lặng ngồi chỗ kia nhẹ nhàng bước xuống, lập tức hướng chủ tớ hai người Tô Như Mộng đi tới.

Trong lòng Tô Như Mộng đối với chuyện xe ngựa thiếu chút nữa đụng mình có chút bất mãn, bất quá nàng cũng không đem loại bất mãn này trực tiếp biểu lộ trên mặt, mà cố gắng nặn ra một loại tươi cười nhu nhược, ngửa đầu nhìn về phía xa phu thân hình cao lớn kia --

“Ách?” Tô Như Mộng mở to hai mắt nhìn, có chút kinh ngạc nhìn xa phu kia thế nhưng liếc cũng chưa liếc nàng một cái, chính cầm lấy dây thừng chỗ ba con ngựa, hết sức chuyên chú mệt nhọc buộc lại một lần, xác định dây thừng đã cố định, mới vỗ vỗ lưng ba con ngựa đã dịu ngoan lại, vòng qua bọn họ, về lại vị trí của mình.

Đương nhiên, trước khi hắn trở về, nhịn không được quay đầu nói với Tô Như Mộng một tiếng: “Cô nương, phiền toái ngươi xê ra một chút.”

Mặt Tô Như Mộng nhất thời đỏ bừng!

Người này, thế nhưng đối với dung mạo của mình nhìn như không thấy!

Tay Tô Như Mộng gắt gao nắm khăn, trong mắt tuôn ra quang mang phẫn hận.

Mà tiểu nha hoàn bên người nàng đã tức giận bất bình mở miệng, lời nói có chút mạnh mẽ: “Ai! Ngươi sao lại như thế chứ! Ngươi có biết xe ngựa các ngươi thiếu chút nữa đụng phải tiểu thư nhà chúng ta? Tiểu thư nhà chúng ta là kim chi ngọc diệp, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, các ngươi đảm đương nổi sao?”

Lúc này, trong xe bay ra một thỏi bạc, vừa vặn dừng ở trên tay tiểu nha hoàn kia, khiến bàn tay nàng cảm nhận đau đớn.

“Tránh ra.”

Lần này vang lên, cũng chính là giọng nữ nhẹ nhàng vừa rồi.

Chủ nhân thanh âm này, nghe không ra được đến tột cùng là nam hay nữ, nhưng nghe vào trong tai người nghe, lại cố tình làm người ta có chút sợ hãi. Tuy chỉ là câu nói vô cùng đơn giản, Tô Như Mộng cùng tiểu nha hoàn của nàng, đều rõ ràng cảm giác được, một cỗ uy áp bức người, trực tiếp đánh tới, làm cho hai người các nàng nhịn không được lui ra phía sau vài bước.

Tô Như Mộng dù sao vẫn có một chút võ công trụ cột, cho nên lúc này phản ứng hoàn hảo, nhưng tiểu nha hoàn tay trói gà không chặt của nàng lại không được may mắn như vậy , khi uy áp hạ xuống, tiểu nha hoàn kia nhịn không được sắc mặt trắng lại, trán chảy mồ hôi lạnh, chỉ còn kém không đặt mông xuống đất.

Tô Như Mộng nghe thanh âm đó, trừng mắt nhìn, cảm thấy quen thuộc vô cùng.

Rất nhanh, nàng đã nhớ ra chủ nhân thanh âm này, vì thế nàng nâng tay tháo khăn che mặt của mình xuống , nụ cười bên miệng một chút thanh nhã rụt rè, chầm chậm đi ra phía trước.

Ánh mắt xa phu phát lạnh, chỉ chớp mắt một cái, thanh đao sáng như tuyết vừa rồi đã được lấy ra khỏi vỏ, đầu đao nhắm ngay cổ Tô Như Mộng, cảnh cáo trong mắt hàm xúc rất rõ ràng.

“Đứng ở đó, lại gần một bước, nhất định sẽ lấy tính mệnh của ngươi.” xa phu kia mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn.

Tô Như Mộng cúi đầu nhìn thoáng qua trường đao sáng như tuyết, ý cười trên mặt cũng không phai màu nửa phần, tựa hồ một chút cũng không sợ. Chính là trong mắt của nàng, vẫn rất nhanh hiện một tia bất mãn.

Có một thanh trường đao tùy thời uy hiếp tánh mạng mình, Tô Như Mộng mở miệng, thanh âm lại chẳng hề run chút nào.

“Bên trong xe, là Ngọc công tử phải không?” Nàng mở miệng hỏi, trên mặt lộ ra ý cười trong suốt, dung mạo vốn xinh đẹp kinh người, lúc này lại như tản ra hào quang, cả người đều giống như hóa thành một dòng nước, “Tiểu nữ Tô Như Mộng, từng cùng Ngọc công tử gặp mặt qua ở Lạc Dương.”

Bên trong xe vẫn không truyền ra thanh âm gì.

Tô Như Mộng cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại che miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt chớp chớp giống như trăng sáng: “Xem ra tiểu nữ tư sắc bình thường, không thể làm Ngọc công tử coi trọng được.”

Nàng tự giễu lại giống như nói giỡn, nhưng thật dễ dàng hóa giải xấu hổ việc người trong xe căn bản không để ý tới nàng.

Phía sau, mọi người vừa rồi bị người chết cùng ngựa điên dọa sợ tới mức trốn sang một bên, cũng bị khăn che mặt Tô Như Mộng rớt xuống trong nháy mắt tất cả là kinh diễm, đều tiến lên, cũng muốn nhìn xem bên trong chiếc xe xa hoa đại khí như vậy, đến tột cùng là người tôn quý cỡ nào ngồi.

Bất quá khi bọn họ nghe được Tô Như Mộng tự xưng là tư sắc bình thường, đều nhịn không được muốn bênh vực kẻ yếu -- loại này mà gọi là tư sắc bình thường, vậy cái gì mới là tuyệt sắc mỹ nhân a! Cũng không biết thân phận người bên trong xe đến tột cùng là gì, thấy nữ tử xinh đẹp cỡ nào, mới cho rằng nữ tử như vậy là tư sắc bình thường.

Chung quanh nhất thời đều nghị luận, các ý kiến đều khác nhau, vẻ mặt của mọi người đều rất bát quái.

Đột nhiên, màn xe ngựa bị một bàn tay trắng nõn tinh tế đẩy ra, lập tức hé ra khuân mặt yêu mị xinh đẹp, một ánh mắt, một động tác, hàm chứa sức quyến rũ vô hình, mọi người nhìn đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, đặc biệt làn da trắng nõn nhẵn nhụi kia, trơn mịn sáng bóng, hết sức hấp dẫn người khác.

Khóe miệng nữ tử một chút tươi cười, tư thái tao nhã từ bên trong xe đi ra, vòng eo mềm mại kia giống như rắn nước, xinh đẹp thướt tha, đều là phong tình.

Nữ tử như vậy mặc dù dung mạo kém Tô Như Mộng vài phần, nhưng phong tình kia, sức quyến rũ kia, cố tình đem vài phần kém cỏi không còn, hai người, đúng là cân sức ngang tài.

Nhìn đến một nữ tử mỹ mạo như vậy xuất hiện, trong lòng Tô Như Mộng nhịn không được xuất hiện vài phần nguy cơ.

Mà sau khi nàng ấy xuất hiện, lúc trước vẫn còn cầm trường đao, xa phu một thân sát khí sắc bén liền đem đao thu về, một lần nữa trở lại chỗ của mình, một thân hơi thở lạnh nhạt cũng hạ xuống, không còn khí thế bức người như trước.

Bất quá nữ tử đột nhiên xuất hiện này vẫn chưa trực tiếp đi xuống, mà đứng ở đó, trên cao nhìn xuống Tô Như Mộng, ánh mắt kia, thấy thế nào cũng mang theo vài phần khinh miệt cùng cười nhạo --

“Vị cô nương này, công tử nhà ta nói, ngươi đã biết chính ngươi tư sắc bình thường, không cần đứng ở chỗ này chặn đường người khác, miễn cho xe ngựa chúng ta chốc lát sẽ va phải ngươi, cái tiểu nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng kia của ngươi lại lên cơn.”

Nói xong, nàng che miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, trên người nàng mặc sa y màu đỏ, tay áo theo da thịt trắng mịn của nàng rũ xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn, người xem chói mắt!

Không biết nàng cố ý hay vô tình, động tác nàng che miệng cười khẽ, cùng động tác Tô Như Mộng vừa rồi rất giống nhau, nhưng nàng giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa sức quyến rũ vô cùng dụ hoặc, động tác Tô Như Mộng che miệng cười khẽ trước đó, dĩ nhiên có chút kém cỏi !

Tươi cười trên mặt Tô Như Mộng có chút cứng lại , sắc mặt cũng xanh mét vài phần --

Nữ nhân này, rất vô lễ! Bên người Ngọc công tử, như thế nào có thể có nữ nhân như vậy! Quả thực chính là lỗ mãng!

Người ngồi bên trong xe, chính là Ngọc công tử Cung Trường Nguyệt, mà nữ nhân đi ra này, chính là Nhược Tư. Nàng đi ra, tự nhiên đã được chủ tử Cung Trường Nguyệt cho phép .

Vừa rồi nàng nói một phen, cũng là Cung Trường Nguyệt nói ra, chỉ là cách nói Cung Trường Nguyệt, so với nàng còn trực tiếp rõ ràng hơn nhiều, trực tiếp bỏ lại một câu --

“Biết bộ dạng mình xấu, vậy để cho nàng ta đứng qua một bên đi.” Ngữ khí không có ác độc, nhưng nói ra, cũng có thể làm người khác tức chết!

Mà thời điểm Cung Trường Nguyệt nói những lời này, chính là cau mày, như có bao nhiêu chán ghét Tô Như Mộng.

Cho nên, cách nói của Nhược Tư, uyển chuyển mềm nhẹ hơn rất nhiều.

Bất quá Tô Như Mộng coi như tâm tính kiên cường, sắc mặt của nàng rất nhanh liền khôi phục lại, ngẩng đầu hướng Nhược Tư cười, tươi cười kia rất vô tội, làm người ta nhịn không được tâm sinh trìu mến: “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi ngươi là gì của Ngọc công tử?”

Nhược Tư cười đến sáng lạn, mặt mày đều là phong tình, không chút nào sợ hãi bỏ lại hai chữ -- “Nữ nhân!”

Dứt lời, nàng như rắn nước mảnh mai nhẹ nhàng uốn éo, sau đó cúi người vào xe ngựa.

Nhược Tư tiến xe ngựa liền cuồng tiếu cười, bởi vì xe ngựa cách âm hiệu quả không tính cao, mà nữ nhân kia đứng bên cạnh xe ngựa nên không dám cười quá mức, mọi người nghe xong, chỉ có thể dùng tay mình gắt gao che miệng lại, thập phần vất vả.

Thanh Sở ngồi ở một bên cười khanh khách nhìn Nhược Tư, vẻ mặt bội phục giơ ngón tay cái: “Nhược Tư tỷ ngươi thật giỏi cự nhiên dám nói mình là nữ nhân của chủ tử!”

“Thị nữ của chủ tử thôi...... Không phải nữ nhân của chủ tử thì là gì?” Nhược Tư ngồi thẳng thân mình, liếc trắng Thanh Sở một cái.

Thanh Sở nhịn không được run run: “Ai ai! Ngươi trăm ngàn không cần đối với ta phóng mị nhãn, ta chịu không nổi!”

“Nha đầu chết tiệt kia!” Nhược Tư xông lên, cùng Thanh Sở nháo thành một trận.

Tề Nhã mỉm cười nhìn hai người, không nói gì. Lưu Thấm bộ dạng nghe lời, cúi mắt ngồi ở bên người Cung Trường Nguyệt, tư thế nghiêm cẩn, cẩn thận tỉ mỉ.

Mà Cung Trường Nguyệt, ngồi ở chính giữa, dựa vào một miếng da bạch hổ vừa to vừa dày, buồn ngủ.

Lư hương trong xe, khói nhẹ lượn lờ, mùi thơm thanh nhã, tràn ngập toàn bộ bên trong xe.

Không giống với sự hài hòa bên trong xe, Tô Như Mộng đứng ở một bên, cố gắng cười không nổi, nàng hung tợn trừng mắt xe ngựa, giống như có thể đem xe ngựa trừng thành một cái động, sau đó đem nữ nhân vừa rồi bắt đến hung hăng mắng nàng một chút.

Đang lúc nàng ở bên cạnh nổi giận đùng đùng, một đạo bóng đen đột nhiên từ trên đầu nàng đến.

Lúc này Tô Như Mộng cuối cùng cũng phản ứng lại, không giống trước đó quên mình có võ công, trực tiếp té ngã trên đất, thiếu chút nữa đã bị vó ngựa giẫm lên mà chết. Trước lúc bóng đen từ trên đỉnh đầu mình xuống, nàng vận khởi khinh công, nhanh chóng lui về sau vài bước, tránh thoát một roi.

Nhưng người xuất thủ hiển nhiên không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa, cho nên sau khi đẩy Tô Như Mộng ra, cũng không tiếp tục nữa.

Tô Như Mộng ngẩng đầu, mới phát hiện người vừa rồi ra roi, là xa phu đánh xe! Mà roi kia, lại là roi dùng để thúc ngựa!

Nhất thời Tô Như Mộng có một loại cảm giác bị vũ nhục, phẫn nộ nhìn xa phu kia.

Xa phu kia thế nhưng không liếc mắt nhìn nàng một cái, giống như dung mạo xinh đẹp kinh người của Tô Như Mộng với hắn mà nói không có một chút lực hấp dẫn, thả dây cương, vung roi lên, xe ngựa liền từ từ đi xa.

Đợi cho xe ngựa rời đi, nha hoàn Tô Như Mộng mới tiến lên, sợ hãi hỏi: “Tiểu thư, người không sao chứ?”

“Không có việc gì!” Tô Như Mộng căm giận bỏ lại hai chữ, sau đó hung hăng đưa tay lấy khăn ném xuống đất.

“Tiểu thư......” Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở.

Tô Như Mộng lúc này mới phát giác nơi mình đứng chính là một ngã tư đường phồn hoa, mà lúc này người chung quanh đều đứng xem náo nhiệt, hành vi thất lễ vừa rồi của nàng, đều bị mọi người thấy hết.

Bất quá nàng cũng không có một chút kích động, thần thái tự nhiên đem khăn che mặt ở tay kia lên, sau khi che mặt lại, tự nhiên hào phóng ly khai.

Mọi người chung quanh, sau một hồi mới hồi phục lại tinh thần, đối với chuyện này, đều có cái nhìn bất đồng.

Nha hoàn Tô Như Mộng chạy chậm theo bên người Tô Như Mộng, thoạt nhìn bộ dáng có chút nịnh nọt, một bên oán hận nói: “Vừa rồi cái nữ nhân kia, thật không biết thẹn, dưới ban ngày, nói ra lời dâm tà xấu xa, đúng là làm người khinh thường!” Nói xong, mặt nàng lại oán hận, giống như muốn thông qua phương thức này để biểu đạt tâm tình của mình.

Tô Như Mộng không có tiếp lời, có chút đăm chiêu nhìn phía trước, phương hướng xe ngựa Cung Trường Nguyệt vừa rồi ly khai --

Cũng chính là phương hướng của hội đấu giá Tì Hưu.

Miệng Tô Như Mộng dưới khăn che mặt nhịn không được gợi lên một nụ cười -- Ngọc công tử, xem ra chúng ta lại gặp mặt rồi.

Nàng nghĩ như vậy, bộ pháp dưới chân, cũng nhịn không được nhanh hơn một ít.

Tuy rằng mất một con ngựa, nhưng tốc độ xe ngựa cũng không giảm nhiều, ba con tuấn mã đem xe ngựa đi nhanh lại ổn định, không bao lâu, đi tới cửa hội đấu giá Tì Hưu.

Cung Trường Nguyệt từ trên xe xuống, liền nhìn đến hai bên đạo môn cao cao, một trái một phảo là hai bức tượng thạch điêu tì hưu, tư thế động tác không giống nhau, nhưng đồng dạng đều trông rất sống động.

Từ trước đến nay Tì Hưu chưởng quản lương thực và tiền tài bốn phương, hội đấu giá này không chỉ lấy Tì Hưu làm tên, trước cửa lại sắp xếp hai bức thạch điêu Tì Hưu sống động như vậy, đại khái là muốn chiêu tài tiến bảo.

“Khách nhân, là tới tham gia hội đấu giá hôm nay sao?” Nhìn thấy đoàn người Cung Trường Nguyệt xuống xe, một gã sai vặt nhanh chóng đi lên đón, tươi cười trên mặt phi thường nhiệt tình, lại không đến mức nhiệt tình đến bộ nịnh nọt, xem ra hẳn đã trải qua huấn luyện đặc thù.

“Đúng vậy.” Lưu Thấm tiến lên, chắn trước người gã sai vặt kia, sau đó từ trong tay áo lấy ra thiệp mời, “Đây là thiệp mời chủ tử nhà ta.”

Gã sai vặt kia tiếp nhận, vừa thấy, hai tay nhịn không được run lên, vội vàng cười nói: “Nguyên lai là khách quý đến, bên này thỉnh, bên này thỉnh! ”

Dứt lời, hắn liền đem đoàn người Cung Trường Nguyệt tiến vào đại môn, sau đó đi theo một thông đạo, tới ghế lô giành cho khách quý, vì Cung Trường Nguyệt, mở ra một căn phòng trong đó.

“Khách quý, bên trong thỉnh!” gã sai vặt kia ân cần hạ thắt lưng, “Đợi lát nữa sẽ có người phụ trách đến tiếp đón khách quý, tiểu nhân trước hết lui xuống.”

Sau khi mấy người Cung Trường Nguyệt đi vào, hắn liền xoay người ly khai.

Vào trong gian phòng, đầu tiên Nhược Tư đi vài vòng trong phòng, mới gật gật đầu: “Không có sơ suất, nơi này phi thường an toàn.”

Lời nàng rơi xuống, ba người còn lại mới mở – hương, pha trà, chuẩn bị thức ăn, theo thứ tự, đâu vào đấy.

Lúc này, cửa phòng ghế lô đột nhiên có người gõ, nói vậy, chính là “người phụ trách” trong miệng gã sai vặt kia đến.

Một mình rãnh rỗi, Nhược Tư tự nhiên đi ra mở cửa, quả nhiên thấy bên ngoài một nữ tử thanh tú duyên dáng yêu kiều, trong tay bưng một ít điểm tâm tinh xảo.

“Ta là......”

Nàng kia còn chưa nói xong, đã bị Nhược Tư nâng tay đánh gãy --

“Ngươi lui ra đi, chủ tử nhà ta đã có chúng ta hầu hạ.”

Nàng kia sửng sốt, nhưng rất nhanh khôi phục, hiển nhiên không phải lần đầu gặp loại chuyện này, nàng cúi thấp người, đi lên giơ khay điểm tâm trong tay hỏi: “Vậy còn điểm tâm......”

“Thưởng cho ngươi!” Nhược Tư khoát tay, lập tức “Đông” một tiếng, đóng cửa lại.

Rất nhanh, trong phòng đã chuẩn bị xong, Cung Trường Nguyệt liền tựa vào trên ghế mềm, cầm một ly trà xanh, uống từng chút.

Mấy người Cung Trường Nguyệt tới xem như trễ, người đến tham hội đấu giá hội Tì Hưu, đã sớm an vị hết, cho dù không thể lập tức thấy kỳ trân dị bảo, nhưng cùng người chung quanh nói chuyện với nhau một chút, cũng có lợi cho việc gầy dựng mối quan hệ của mình, sao lại không vui vẻ mà làm chứ?

Từ trên ghế lô nhìn xuống, phía dưới đã sớm đông nghìn nghịt một mảnh.

May mà mấy người Cung Trường Nguyệt đến không bao lâu, toàn bộ hội trường liền đột nhiên tối lại, hội đấu giá Tì Hưu, cũng theo đó mở màn.

Trong đấu giá hội rất có không khí, chỉ chiếu sáng bàn dài ở trên, còn những người tham gia đều mờ ảo trong ánh đèn.

Một thân cẩm bào, thoạt nhìn là một trung niên khôn khéo, đứng ở phía trên, đầu tiên là bài diễn văn cảm tạ. Bất quá hắn cũng biết mọi người tới nơi này là đối với vật phẩm bán đấu giá cảm thấy hứng thú, nên cũng không dong dài nhiều, nâng tay, liền có hai thị nữ bộ dáng ôn nhu, đưa vật phẩm bán đấu giá thứ nhất ra--

Dưới bài diễn văn khéo léo như lưỡi gà của người trung niên, không khí hội đấu giá rất cao, giá càng cao càng náo nhiệt, mọi người đều đỏ mắt, liều mạng kêu giá, đem giá trị của vật phẩm bán đấu giá nâng lên một bậc thang mới.

Mà Cung Trường Nguyệt ngồi trong ghế lô, xem diễn nhìn những người đó, ngay cả mặt mũi sắc mặt cũng không động một chút, càng không nói đến kêu giá.

Hội đấu giá Tì Hưu cũng rất thú vị, để mọi người trong hội trường nghỉ ngơi, cho vũ nương nổi danh trong thành đi lên nhảy một khúc, giảm bớt một chút cảm xúc mọi người, cũng làm cho cảm xúc kịch liệt của hội trường trước đó, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Đáng tiếc bình tĩnh này, chính là bình tĩnh trước bão táp.

Sau khi hội trường nghỉ ngơi, chính thức đưa ra vật phẩm then chốt bán đấu giá, cũng là vật duy nhất trong hội đấu giá lần này làm cho Cung Trường Nguyệt chú ý.

“Tốt lắm, các vị khách nhân, thỉnh mọi người đừng kích động, chào mừng vật phẩm cuối cùng của chúng ta, cũng là vật phẩm then chốt bán đấu giá, trong truyền thuyết......” đến đây,người trung niên này còn thuận tiện kéo dài thanh âm, như một nút thắt, đem tâm mọi người ở đây nói đến căng thẳng --

“Trong truyền thuyết, Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen!”

Chiếc rèm màu đỏ bằng lông thiên nga đột nhiên được vén lên, một nữ tử áo trắng bộ dáng phi thường xinh đẹp, cười khanh khách cầm một đóa hoa sen màu vàng, đi ra.

Hoa sen này, là từ hoàng kim tạo ra mà thành, mặt trên còn được khảm bảo thạch, thoạt nhìn phi thường hoa lệ. Nhưng khiến người ta chú ý chính là hạt set nhìn giống như ngọc thạch ở chính giữa, khiến cho hoa sen hoàng kim xinh đẹp kia cũng trở nên thất sắc. Hạt sen kia, như tản ra ngân mang ôn hòa ấm áp, ở trong vô hình, có thể hấp dẫn lực chú ý người khác, mọi người căn bản như đui mù!

Mọi người ở đây đều trầm mê trong Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen xinh đẹp, thanh âm trung niên nam tử kia cũng đúng lúc vang lên --

“Rất nhiều sách ghi lại truyền thuyết liên quan đến Thiên Thanh Ngọc Liên......” Trung niên nam tử cố ý đè thấp thanh âm, trong trầm thấp, lại dẫn theo vài phần thần bí, làm cho người khác đều hướng tới Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen hôm nay. Trung niên nam tử cũng thuận tiện kể rõ có được hạt sen này không phải dễ, nói đến vô cùng kì diệu, giống như chính là lên trời ban thưởng xuống.

Đợi cho nói hết một đoạn dài, dục vọng trong lòng mọi người, tự nhiên cũng bốc lên đến cao điểm!

“Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen, giá khởi điểm --” Trung niên nam tử dừng một chút, sau đó mới trong ánh mắt nóng cháy của mọi người, nói ra một cái giá làm người ta khiếp sợ giá, “Một lượng, bạc.”

Một lượng?

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, trong một lúc tinh thần không khôi phục được.

Bất quá cũng có một ít người sáng suốt, đối với thủ đoạn của trung niên nam tử có vài phần hiểu biết -- từ một lượng bạc này, có thể dễ dàng đẩy cao không khí, thật sự là cao thủ!

Mọi người rất nhanh phục hồi tinh thần lại, một phen khí thế ngất trời liền bắt đầu kêu giá --

“Mười lượng!”

“Một trăm lượng!”

“Hai trăm lượng!”

“......”

Mọi người đều kêu giá, mà trung niên nam tử kia vẫn mỉm cười đứng ở trên đó, nhìn khí thế ngất trời phía dưới.

Đề giá rất nhanh, cuộc đua Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen, cũng tiến nhập giai đoạn cuối cùng, lúc này tranh đoạt hạt sen, chính là một số đại môn phái trên giang hồ, hoặc đại thế gia, thế lực linh tinh.

Trên thực tế, Thiên Thanh Ngọc Liên tuy rằng thập phần trân quý, ngay cả đại tông sư cũng nhịn không được đỏ mắt, nhưng dù sao vẫn là hạt sen, hạt sen cũng có một phần công hiệu của Thiên Thanh Ngọc Liên, cũng có khả năng tạo ra Thiên Thanh Ngọc Liên, nhưng dù sao vẫn là cùng Thiên Thanh Ngọc Liên chân chính kém hơn rất nhiều! Ai biết được hạt sen này, có thể hay không tạo ra Thiên Thanh Ngọc Liên?

Người kêu giá tự nhiên không phải ngốc tử, bọn họ đương nhiên biết điểm này, nay điên cuồng kêu giá, bên trong trừ bỏ có ý muốn đối với Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen, cũng muốn cùng lão đối thủ của mình tại đây hảo hảo tranh giành một phen.

Ngay tại thời điểm Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen tập trung ở giá cuối cùng, bên cạnh đột nhiên xen vào một con hắc mã*

*Hắc mã: ý chỉ nổi bật hoặc giỏi giang, có thể dùng cho 1 người hoặc 1 tập thể.

“Tám ngàn lượng.” thanh âm lạnh nhạt kia, trực tiếp đem bảy ngàn lượng trước trước đó, cao hơn một ngàn lượng!

Người chung quanh đều nhịn không được rít một hơi!

Phải biết rằng, một trăm lượng bạc, cũng đủ người bình thường dùng một năm, thậm chí còn dư tiền thuê vài nha hoàn người hầu, tám ngàn lượng này, thật là giá trên trời đáng sợ cỡ nào!

Đương nhiên, tám ngàn lượng này ở trước mặt Cung Trường Nguyệt, bất quá chỉ là một chút tiền mà thôi. Thủ hạ Thần lâu của nàng, có thể nói là lũng đoạn một nửa kinh tế Mặc quốc, thậm chí còn xuyên qua hai quốc gia khác.

Không khí hiện trường bị kiềm hãm, mấy người tranh đoạt trước đó lại có một người mở miệng, giống với Cung Trường Nguyệt, đều người ghế lô khách quý.

“Tám ngàn...... Một trăm lượng!” thanh âm này, nghe thế nào cũng có vài phần nghiến răng nghiến lợi hàm xúc ý tứ bên trong.

“Tám ngàn hai trăm lượng!” thanh âm này tuy rằng rõ ràng, nhưng có vài phần run run.

Đương nhiên không phải gia tộc môn phái không thể chấp nhận giá này, mà là giá này, đã vượt xa giá Thiên Thanh Ngọc Liên hạt sen. Có lẽ Thiên Thanh Ngọc Liên là vô giá , nhưng dù sao vẫn là hạt sen, cho nên giá trị cũng giảm rất nhiều.

“Chín ngàn lượng.” thanh âm lạnh nhạt lại lần nữa vang lên.

“Một vạn lượng.”

Lần này mở miệng, cư nhiên vẫn là hắc mã?!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc -- đây là chính mình cùng mình nâng giá?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.