Ẩn Đế Rất nhanh, “cự thú” kia dần dần hiện rõ trong sương mù, mọi người trên thuyền đều kinh ngạc nhìn toàn cảnh kiêu ngạo bày ra trước mắt mình – Chiếc thuyền đó lớn ngang ngửa với thuyền của Cung Trường Nguyệt, toàn thân được sơn đen khiến người ta vừa nhìn vào liền cảm thấy nặng nề âm trầm. Mép thuyền trang bị một loạt nỏ tiễn, trên nỏ đã chuẩn bị sẵn tên lóe lên hàn quang lạnh lẽo. Mà ở trên bong thuyền kia có rất nhiều người đứng, ai cũng đeo khăn che mặt màu đen, không nhìn thấy mặt nhưng ánh mắt của bọn họ thì giống như sói như hổ! Mà mấy chuyện đó cũng không quan trọng, thật sự khiến người ta chú ý chính là lá cờ có hình mặt quỷ vô cùng kỳ quái bay cao ở phía trên, vừa như khóc lại như cười, cực kỳ xấu xí. Lão thuyền trưởng nhìn thấy lá cờ này, hai mắt nhịn không được co lại – là hắn! Đối với những người quanh năm sinh sống trên cạn, hải tặc là một từ rất xa lạ, nhưng với những thuyền trưởng thủy thủ hằng năm sống trên biển thì hải tặc thật là ác mộng. Chỉ cần gặp hải tặc, mặc kệ có thể thoát hay không thì đều bị một ít tổn thất, vì thế người có thể trở thành hải tặc một phương, cướp tới cướp lui thuyền của người ta tuyệt đối không phải là kẻ đơn giản! Đó chính là cường giả được luyện ra từ máu và nước mắt! Mấy thương thuyền mặc dù hận hải tặc đến tận xương tủy, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận hải tặc đó hoàn toàn xứng đáng là cường giả. Vừa có thực lực lại vừa quyết đoán. Đương nhiên, hải tặc cũng chia ra người mạnh kẻ yếu, mà hải tặc xứng đáng với cái danh mạnh nhất, là hải tặc trong hải tặc, là ác mộng trong ác mộng, đó chính là “Quỷ Diện Hải Vương” thủ lĩnh của thuyền hải tặc mặt quỷ! Quỷ Diện Hải Vương là một người có nhiều truyền kỳ, cái tên của hắn chính là vì quanh năm hắn đều mang một mặt nạ ác quỷ, chỉ có một ít người thân cận mới biết mặt thật của hắn. Nghe nói hắn là một cô nhi, vì kiếm sống mà làm rất nhiều việc, xem như cuộc sống của một người rất bình thường. Nhưng ai ngờ có một ngày, hắn gặp đại vận, được một tiền bối tông sư bị điên dạy bảo, hơn nữa vì có thiên phú dị bẩm nên hắn tiến bộ rất nhanh, lúc tiền bối tông sư kia hấp hối đã đem một thân công lực truyền cho hắn! Sau khi sư phó của hắn chết, hắn bước lên một thương thuyền, chuẩn bị đi quốc gia khác lập ra một mảnh trời mới, ai biết được thương thuyền kia đang đi thì gặp hải tặc, toàn quân bị diệt, không ít người trở thành tù binh, hắn là một người trong số đó. Lúc ấy công lực của thủ lĩnh hải tặc kia còn cao hơn hắn vài phần, cho nên hắn không thể ngăn cản, chỉ có thể bó tay bị bắt, cuối cùng được thủ lĩnh kia thưởng thức, trở thành một thành viên hải tặc. Thủ lĩnh thấy hắn trời sinh có tố chất, liền bắt đầu đối xử với hắn như đệ tử, đem toàn bộ võ công dạy hết cho hắn. Ai biết, thủ lĩnh cũng không ngờ mình đang nuôi hổ bên người, hơn nữa con hổ này còn có dã tâm bừng bừng, trong quá trình trưởng thành, nó mơ ước địa vị của hắn. Quỷ Diện Hải Vương khi đó cũng là một người tâm cơ thâm trầm, cuộc sống cô nhi nhiều năm khiến hắn vô cùng kiên nhẫn, nhiều năm trước đã bắt đầu bày kế muốn đoạt đi vị trí thủ lĩnh, cho nên hắn liền tạo quan hệ tốt với những người ở tầng dưới cùng, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã khiến phần lớn mọi người giao tâm cho hắn, đây cũng là bước cuối giúp hắn đoạt vị thành công. Quỷ Diện Hải Dương tàn nhẫn độc ác, vốn không để cho vị thủ lĩnh tương đương với sư phó của hắn một cơ hội nào thì đã âm thầm giết thê tử của hắn, đem thi thể vứt vào biển, còn ở trước mặt người nọ từng đao từng đao cắt rời nhi tử của hắn, cuối cùng chém đứt đầu vị thủ lĩnh không còn hy vọng kia, giết rất nhiều người không phục, lấy thủ đoạn máu tanh để đi lên vị trí thủ lĩnh. Không ai không thừa nhận Quỷ Diện Hải Vương là một cường giả tài ba, dưới sự lãnh đạo của hắn, một con thuyền hải tặc vô cùng bình thường đã trở thành vương giả trong hải tặc, gầy dựng lên cái tên vừa nói ra đã khiến vô số người sợ mất mật! Thuyền hải tặc mặt quỷ Quỷ Diện Hải Dương có tiếng là xuất quỷ nhập thần, mọi người trên thuyền thật không ngờ vị vua hải tặc trong truyền thuyết sẽ xuất hiện trước mặt mình! “Nhanh lên! Phòng thủ! Chuẩn bị cung tiễn!” Lão thuyền trưởng là người đầu tiên phản ứng hại, hắn cũng không bối rối vì uy danh Quỷ Diện Hải Dương, mà rất trấn định ra một loạt mệnh lệnh. Những thủy thủ hộ vệ này đều là người Thần lâu, dĩ nhiên không có chuyện chần chờ hay phản đối, mọi người rất nhanh liền trở về vị trí của mình, vô cùng đề phòng nhìn thuyền hải tặc màu đen đang dần dần lại gần. Trong mắt lão thuyền trưởng chợt lóe tinh quang, giơ cánh tay lên, quát lớn, “Bảo hộ lâu chủ –!” Hai chữ “lâu chủ” giống như có ma lực thần kỳ, những người vừa nghe xong lời này ánh mắt đều sáng lên, khí thế cũng lập tức thay đổi, bất an trong lòng tan thành mây khói. Đúng vậy! Đứng ở sau lưng bọn họ là lâu chủ đại nhân! Là lâu chủ không gì không làm được! Mọi người đều nghĩ như vậy, ánh mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Chiến đấu vì lâu chủ! Tuy rằng mọi người đều im lặng, nhưng đáy lòng bọn họ đang điên cuồng hò hét như vậy! Mà trên thuyền hải tặc mặt quỷ ở đối diện kia, có một hán tử cao lớn có vết sẹo dài trên mặt đi vào khoang thuyền, khuôn mặt lộ ra nụ cười nghênh đón lão đại lúc nào cũng âm trầm của mình. “Có gì mà vui vậy?” vua hải tặc mặc quỷ trong truyền thuyết vẫn đeo mặt nạ quỷ dị, chỉ là cách đeo mặt nạ có chút kỳ quái, kéo từ phía dưới lên, lộ ra một cái miệng đầy mỡ. Mà cả người hắn giống như không xương dựa vào ghế, trong tay đang cầm một cái chân gà, nhấm nháp ăn. Lúc mở miệng cũng là bộ dạng tùy ý, ngay cả đầu cũng không nâng lên chút nào. “Lão đại! Lần này gặp được cá lớn a! Ha ha! Lần này chúng ta không cần lo ăn trong một năm luôn!” Hán tử mở miệng, giọng điệu có chút ngốc ngốc. Lúc này, một cái xương gà đột nhiên nện mạnh lên đầu hắn, đầu hán tử đau xót, nhịn không được vươn tay che chỗ đau, khó hiểu nhìn lão đại nhà mình, căn bản không biết mình đã làm gì sai. Người ở trên ghế từ từ ngồi thẳng lên, hai tay đầy mỡ cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, đây là cách trâu uống nước, thật sự là trâu ăn mẫu đơn! Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, lấy tay áo chùi miệng, sau đó mới lười biếng đứng dậy, duỗi thắt lưng một cái. Làm xong mấy động tác này, hắn mới đeo lại mặt nạ, sau đó xem thường nhìn đại hán, “Thật sự là không có tiền đồ, chỉ nghĩ đến ăn? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ được cái gì khác nữa sao?” Hắn trừng mắt nhìn đại hán. Đại hán vò đầu, “Nhưng mà… nhưng mà đây đều là ta học được từ lão đại… ách…” Nam tử vừa lòng thu hồi ánh mắt uy hiếp, miễn cưỡng bước ra ngoài. “Đi thôi, đi xem con mồi nhỏ đáng yêu của chúng ta!” Ánh mặt trời ở ngoài cửa chiếu lên một cái bóng, trong mắt nam tử hiện lên quang mang lợi hại. Lúc này ở trên thuyền Cung Trường Nguyệt, một hộ vệ bước chân trầm ổn, trong mắt lóe lên tinh quang, từng bước đi đến trước phòng của Cung Trường Nguyệt, nhẹ nhàng gõ cửa. “Ai?” Từ trong phòng truyền ra một giọng nữ lãnh đạm. Hộ vệ biết đây là thị nữ thân cận bên cạnh lâu chủ – Lưu Thấm, trong giọng cũng có vài phần cung kính, “Có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Tuy nói là chuyện quan trọng, nhưng hộ vệ này không hề có chút kích động nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, nhưng điều này là kết quả đã trải qua khóa huấn luyện hung ác khắc nghiệt như địa ngục của Thần lâu. Cửa “chi nha” một tiếng mở ra, lộ ra một nữ tử mặc thanh y, khuôn mặt bình thường nhưng khí chất cả người lại ấm áp nhu hòa như ngọc. “Có chuyện gì?” Lưu Thấm cũng không để hắn đi vào, nâng mắt hỏi hắn một câu. Hộ vệ cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ hướng Lưu Thấm nói sơ về việc này một lần, “Chúng ta gặp hải tặc, nghe nói là người mạnh nhất trong hải tặc – thuyền hải tặc mặt quỷ.” Hắn dùng một giọng điệu bình tĩnh cứ như đang trò chuyện bình thường. “Thuyền hải mặt mặt quỷ?” đột nhiên có một giọng nói truyền ra từ trong phòng. “Lâu chủ đại nhân.” Hộ vệ tuy rằng chưa thấy Cung Trường Nguyệt, nhưng vẫn cung kính cúi người, đôi mắt vốn bình tĩnh nổi lên nhiều gợn sóng – đó là ánh sáng sùng kính và cuồng nhiệt. “Để hắn vào.” Giọng nói Cung Trường Nguyệt lại vang lên. Lưu Thấm nghiêng người, cúi mặt đáp, “Vâng.” Được Lưu Thấm dẫn đường, hộ về đi vào trong phòng lớn, đứng ở trước mặt Cung Trường Nguyệt. “Bái kiến lâu chủ!” Trong nháy mắt nhìn thấy Cung Trường Nguyệt, hộ vệ giống như làm theo bản năng, quỳ một gối xuống, đầu cúi thấp, lấy tư thế này biểu đạt sùng bái và trung thành của mình với Cung Trường Nguyệt. “Lặp lại lần nữa.” Cung Trường Nguyệt theo thói quen nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, nâng cằm với hộ vệ kia. “Vâng.” Hộ vệ hiểu ý Cung Trường Nguyệt, liền kể rõ chuyện vừa nói với Lưu Thấm khi nãy, chẳng qua giọng điệu có thêm vài phần kích động. Trong mắt Cung Trường Nguyệt toát ra vài tia hứng thú, có vẻ tràn đầy hăng hái buông sách trong tay xuống, một tay nâng cằm, tay kia thì đặt trên nhuyễn tháp bên cạnh, nhịp nhàng gõ gõ, vẻ mặt có chút đăm chiêu. “Thuyền hải tặc mặt quỷ là cái gì?” Cung Trường Nguyệt hỏi. Hộ vệ vẫn có vài phần hiểu biết về hải tặc mặt quỷ, cho nên lúc Cung Trường Nguyệt hỏi chuyện này, hắn biết gì đều nói nấy, còn đặt biệt nhắc tới Quỷ Diện Hải Vương. “Quỷ Diện Hải Vương…” Cung Trường Nguyệt hơi nheo mắt. Thanh Sở ở bên cạnh kinh hô một tiếng, “Ta biết người này a, rất nổi tiếng nha!” “Ân?” Cung Trường Nguyệt nhướn mi. Hộ vệ lập tức giải thích, “Chỉ cần làm những việc có liên quan đến ngoài biển thì đều biết Quỷ Diện Hải Vương.” Thanh Sở từng vì nhiệm vụ mà ở vùng duyên hải vài tháng, cũng chính vì vậy mà mới biết được người này từ miệng những người khác, lúc đó còn nổi lên hứng thú rất lớn, hứng trí bừng bừng nói phải đi theo thương thuyền ra biển một lần, xem thử có thể may mắn mà gặp được Quỷ Diện Hải Vương hay không. Đáng tiếc, việc gặp Quỷ Diện Hải Vương chẳng liên quan gì tới may mắn hết. Hắn hoàn toàn xứng đáng là sát thần trên biển.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.