Ẩn Đế

Chương 13: Quái vật



Cung Trường Nguyệt nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, cung nữ phía sau nàng dừng một chút rồi cũng đi theo. Bất quá mới đi được một chút, Cung Trường Nguyệt liền nhìn đến đình nhỏ cách đó không xa, trong đó một đám oanh oanh yến yến, dẫn đầu rõ ràng là mẫu thân của nhị hoàng tử Cung Chí Dương, Đức phi, mà ngồi phía dưới dưới nàng, chính là một vài sở tần hoặc quý nhân.

Nhìn Đức phi cùng nhị hoàng tử kiêu ngạo ương ngạnh kia, Cung Trường Nguyệt bỗng dung nhớ đến người tính cách bình tĩnh, nói năng trầm ổn tam công chúa Cung Nhạc Kỳ, mẫu thân của nàng cũng là Đức phi, nhưng vì lớn lên cùng Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu nên tính tình hoàn toàn không giống với Đức phi hay nhị hoàng tử.

Kỳ thật Cung Trường Nguyệt có thể nhớ kỹ Cung Nhạc Kỳ là vì vào lúc nàng sáu tuổi, cũng là khi Cung Nhạc Kỳ năm tuổi, mẫu thân Cung Trường Nguyệt là Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu bị bệnh qua đời, trong cung tất cả mọi người đều vì hoàng hậu qua đời mà khóc sướt mướt, ngay cả hoàng thượng cũng ôm linh cửu hoàng hậu mà lớn tiếng khóc, phi tần tuy rằng trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt muốn thể hiện mình tốt đẹp, cũng khóc thực thương tâm.

Chỉ có duy nhất một người không rơi lệ, là Cung Trường Nguyệt, nàng đứng trong linh đường, mắt lạnh đánh giá hết thảy, những người xung quanh cảm xúc dâng trào hoàn toàn không tác động tới nàng. Đây là mẫu thân thân sinh của nàng đã mất, nàng thế nhưng lại không có một chút cảm giác, con ngươi đen kia giống như vạn năm không gợn sóng, nhìn những người này đang khóc từ góc nhìn của người ngoài cuộc.

Vì cái gì mẫu thân của nàng đã mất, thế nhưng bản thân lại không có một tí nào cảm giác thương tâm? Trên thực tế, ngay từ thời khắc nàng sinh ra, nàng đã coi bản thân là người ngoài cuộc của thế giới này, nàng thờ ơ nhìn những cuộc đời chìm nổi trong hoàng cung phồn hoa này, cũng đem thiện ý của mọi người đối với mình cự tuyệt. Mẫu thân Thụy Mẫn Hiếu hoàng hậu của nàng, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một người bạn trong thời gian nàng trưởng thành mà thôi. Từ kiếp trước, nàng đã quên thương tâm là gì rồi, làm sao có thể vì một vị khách qua đường mà khóc đây?

Nhưng lúc đó có một thân hình gầy yếu nho nhỏ vọt đến trước mặt nàng, kia là người trước mặt mẫu thân luôn thật cẩn thận, không dám lớn tiếng, kia là người phụ hoàng cố ý đưa đến làm bạn với mẫu thân, ánh mắt của nàng tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng, nàng gằn từng tiếng, “Ngươi là nữ nhi của mẫu hậu, vì sao ngươi không khóc?”

Vì sao không khóc? Cung Trường Nguyệt nhíu mày, “Vì sao phải khóc.” Ngữ khí của nàng lạnh nhạt, không chút bi thương.

Ánh mắt của nàng kia lập tức đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, nhưng dáng ngời của nàng vẫn như cũ thẳng tắp, hướng Cung Trường Nguyệt nổi giận, “Người nuôi ngươi đến lớn, luôn vì ngươi mà hao hết tâm tư, ngươi không có một chút cảm giác nào sao?” Âm thanh của nàng ngày càng cao, khiến cho rất nhiều người xung quanh chú ý đến. Các cung nữ và ma ma vừa khóc vừa vụng trộm đánh giá những chuyện xảy ra ở góc này.

“Không.” Cung Trường Nguyệt mở miệng, rất thản nhiên nói. Nàng không nói dối, cũng không nghĩ sẽ nói dối.

Người kia nghẹn nửa ngày, mới gằn từng tiếng, “Ngươi là quái vật lãnh huyết vô tình!”

Cung Trường Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng một cái rồi phất tay áo rời đi. Nhưng đôi mắt của người kia cũng khắc sau trong trí nhớ của Cung Trường Nguyệt, từ đó về sau, Cung Trường Nguyệt cũng nhớ kỹ tên nàng – Cung Nhạc Kỳ.

Năm đó, Cung Trường Nguyệt có thể cảm thấy được Cung Nhạc Kỳ rất ỷ lại mẫu hậu, cũng rất hâm mộ chính mình, nàng cũng hiểu rõ tính tình của Cung Nhạc Kỳ, một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa, chính trực và kiên cường.

Cung Nhạc Kỳ tính tình như vậy, tiểu hài tử kiêu ngạo ương ngạnh, không kiêng nể gì đánh mắng đệ đệ cùng cha khác mẹ này hiển nhiên kém xa.

Cung Trường Nguyệt vừa mới đi đến cách Cung Chí Dương không xa, Cung Chí Dương liền cảm giác được có người ở gần, hắn ngẩng đầu lên, hung ác trong mắt vẫn chưa biến mất, liền thấy được ánh mắt hờ hững của Cung Trường Nguyệt.

Cẩm khăn trong tay Cung Chí Dương nhất thời rơi xuống, run rẩy hô, “Đại hoàng tỷ…”

Nếu nói trong cung này, người có thể ngăn hỗn thế tiểu ma vương Cung Chí Dương, không phải hoàng đế, cũng không phải Đức phi mẫu thân hắn, mà là đại hoàng tỷ ít khi gặp mặt Cung Trường Nguyệt.

Lúc Cung Chí Dương gặp Cung Trường Nguyệt, trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi nói không nên lời, nghĩ chính mình đánh mắng người khác lại bị đại hoàng tỷ thấy, sợ hãi trong lòng dâng lên, sợ Cung Trường Nguyệt làm khó dễ mình, ánh mắt khi nãy còn tràn ngập hung ác giờ chỉ còn lại sợ hãi, động tác kiêu ngạo cũng trở nên lúng túng.

Mà Cung Mộ Ly té ngã trên mặt đất thấy Cung Chí Dương đột nhiên dừng tay, trong lòng còn chút nghi hoặc, không ngờ lại nghe hắn (Cung Chí Dương) run rẩy hô “Đại hoàng tỷ”, trong lòng hắn (Cung Mộ Ly) bỗng xuất hiện một cảm giác khác lạ, không nhịn được vụng trộm nhìn về phía người mà tất cả mọi người trong cung đều e ngại, đại hoàng tỷ được phụ hoàng sủng ái nhất.

Hắn tuy là tam hoàng tử điện hạ, nhưng vì mẫu thân chỉ làm một cung nữ, cho nên thân phận ti tiện, căn bản không thể tham gia yến hội trong cung, dĩ nhiên cũng không thấy qua vị Lãm Nguyệt trưởng công chúa thanh danh hiển hách này, bây giờ thấy nàng, trong lòng nhất thời chỉ có cảm thán. Giờ đây thấy nàng chỉ mặc một thân huyền y, y phục kia tựa như cặp mắt luôn thâm trầm của nàng, bộ dáng nàng mỹ lệ, lại cùng các nương nương thiên kiều bá mị trong cung bất đồng, vẻ đẹp của nàng là một vẻ đẹp thanh tao lạnh nhạt. Vẻ đẹp này, dung mạo nàng cùng khí chất hòa lại, khiến cho nữ nhân nào ở trước mặt nàng cũng đều ảm đạm thất sắc.

Cung Trường Nguyệt đi qua Cung Chí Dương, ngừng lại trước mặt Cung Mộ Ly, nàng cúi đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của người té trên mặt đất, mở miệng nói, “Đứng lên, té trên đất còn ra bộ dáng gì.”

Cung Trường Nguyệt vừa lên tiếng, Cung Chí Dương thân mình liền run rẩy, nhưng nghe ra đại hoàng tử lại nói chuyện cùng tiểu tiện nhân kia, trong lòng nhất thời có chút bất mãn cùng ghen tị - đại hoàng tỷ nói chuyện với hắn không quá ba câu, hiện tại lại chủ động nói chuyện với tiểu tiện nhân Cung Mộ Ly, thật sự làm hắn cảm thấy khó chịu.

Bất quá tuy trong lòng bất mãn nhưng ngoài mặt cũng không dám nói gì, còn vội vàng kéo Cung Mộ Ly đứng lên, không được tự nhiên nói, “Thực xin lỗi.”

Cung Mộ Ly có chút kinh ngạc, trong thời gian ngắn cũng không hiểu ca ca luôn đánh mắng mình như cơm bữa này vị sao đột nhiên vẻ mặt ôn hòa, còn chủ động hướng hắn xin lỗi. Đương nhiên, trong lòng hắn đối với “ca ca” này oán hận tích lũy đã lâu, tự nhiên sẽ không vì hắn đột nhiên đổi sắc mặt cùng một câu xin lỗi mà xóa bỏ phẫn nộ.

Bất quá Cung Mộ Ly rất nhanh nhớ đến cẩm khăn màu trắng vừa rồi bị Cung Chí Dương cướp, vội vàng ngồi xuống nhặt nó lên, phủi bụi ở trên khăn, sau đó cất vào trong người – đây là mẫu thân thêu riêng cho hắn, cũng là di vật duy nhất của mẫu thân, hắn nhất định phải hảo hảo bảo quan tốt, không thể lại bị người khác cướp đi.

Mà ngồi bên kia tiểu đình, Đức phi theo bản năng nhìn qua chỗ hài tử của mình, cũng thấy được một bóng dáng mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới – Kia không phải là Cung Trường Nguyệt không biết trên dưới sao? Nàng thế nào lại ở đây?

Nghĩ như vậy, nàng buông ly trà trong tay, đứng dậy hướng đến nơi có hài tử của mình cùng Cung Trường Nguyệt, nhóm phi tần vốn đang ngồi tốt tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng là hai mặt nhìn nhau rồi cũng đứng dậy đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.