Ẩn Đế

Chương 36: Chất vấn



Thanh Sở vừa đi ra ngoài không bao lâu, một tiểu cung nữ hoảng hốt từ cửa chạy vào, vừa thở hổn hển vừa sợ hãi nói, “Công… công chúa, Đức phi nương nương mang theo người… mang theo người đi về phía này?”

Cung Trường Nguyệt vẫn như trước nằm trên nhuyễn tháp, vô cùng tập trung xem sách trên tay, đối với việc cung nữ vừa nói hoàn toàn không có chút phản ứng.

Lưu Thấm từng bước đi lên, trầm thanh quát lớn, “Đây là Thanh Nhã các! Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì? Ngươi vừa nói gì? Đức phi nương nương đến đây? Bây giờ nàng mang theo người đi đến đâu rồi?”

Tiểu cung nữ thiếu chút nữa là quỳ xuống, cuối cùng vẫn sợ sệt đứng đáp, “Đã… đã đứng bên ngoài.”

Lưu Thấm nhướng mày, trong lòng vô cùng bất mãn, “Vì sao đi tới bên ngoài mới thông truyền? Các ngươi đang làm cái gì?”

Tiểu cung nữ bắt đầu xoắn ngón tay, ấp úng nói không ra lời, chỉ có thể hổ thẹn cúi đầu – thực ra, là do Đức phi nương nương quá lợi hại, không cho phép bất kỳ ai thông báo, cho dù thị vệ đi tới ngăn nàng, cũng vì một câu “Bản cung chịu hoàng mệnh phụ giúp công việc lục cung” của Đức phi nương nương chặn trở lại. Lẽ ra nàng muốn lén đến truyền tin, kết quả lại bị Đức phi nương nương phát hiện, răn dạy một chút rồi trực tiếp mang theo nàng đi tới đây.

Lưu Thấm thấy chuyện này tựa hồ cũng không đến lượt mình làm chủ, liền quay đầu lại hỏi Cung Trường Nguyệt, “Công chúa?”

Cung Trường Nguyệt không chút quan tâm lại lật qua một trang sách, thản nhiên ném ra hai chữ, “Không gặp.”

Lưu Thấm dĩ nhiên không có ý kiến với mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, trong mắt nàng, chủ tử nói đúng là đúng, cho dù chủ tử nói sai, nó cũng thành đúng! Cho nên nàng cũng không quản nhiều, quay đầu nói với tiểu cung nữ kia, “Không có nghe thấy sao? Công chúa điện hạ nói không gặp! Mời Đức phi nương nương trở về đi!”

Nàng vừa dứt lời, cửa lớn tẩm điện của Cung Trường Nguyệt đột nhiên bị mở ra.

Cung nữ không kiêng nể gì mở cửa kia đứng ở một bên, lộ ra Đức phi nương nương ngạo nghễ đứng phía sau nàng.

Đức phi cau mày, không hề che giấu hờn giận trong lòng mình, thể hiện toàn bộ lên mặt, nàng đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm tẩm điện của Cung Trường Nguyệt đèn đuốc sáng trưng, bóng tối bao phủ trên người nàng, càng giúp vẻ mặt của nàng thêm âm trầm.

Lưu Thấm chầm chậm đi đến cửa tẩm điện, nhưng không bước ra, chỉ hướng về phía Đức phi mà phúc thân, “Đức phi nương nương.” Thanh âm của nàng ôn hòa, dĩ nhiên không có quá nhiều tôn kính đối với Đức phi. Đứng thẳng người dậy, ánh mắt nàng vừa động liền thấy được Cung Mộ Ly đứng bên cạnh Đức phi, đầu cúi xuống, thân hình nho nhỏ còn đang sợ hãi tới phát run.

Thấy Lưu Thấm vô lễ, Đức phi không phẫn nộ hừ một tiếng, cao giọng nói, “Chẳng lẽ công chúa của ngươi dạy bảo ngươi như vậy, gặp hậu phi nương nương trong cung cũng không quỳ xuống hành lễ sao?” Câu nói của nàng, có vài phần chất vấn.

Lưu Thấm nghiêm mặt không nói gì.

Đức phi vung tay áo, giẫm lên cầu thang cẩm thạch đi lên, trong nháy mắt bước vào cửa lớn tẩm điện, biểu tình âm trầm trên mặt ngay lập tức thay bằng tươi cười ôn nhu nhã nhặn trước mặt Thừa Nguyên đế.

Tận mắt nhìn thấy Đức phi nhanh chóng thay đổi sắc mặt như vậy, Lưu Thấm chỉ có thể than một câu – quả nhiên không hổ là Đức phi.

Đức phi thướt tha xinh đẹp đi tới, muốn vòng qua Lưu Thấm, đi về phía nhuyễn tháp có Cung Trường Nguyệt, mà Cung Mộ Ly lại cùng cung nữ đi theo phía sau nàng, nhìn có vẻ rất có thanh thế. Theo lý mà nói, phẩm cấp của Đức phi chỉ cần bố trí sáu cung nữ, nhưng lúc này bên cạnh nàng lại ước chừng có mười người, có lẽ lý do cũng là vì được Thừa Nguyên đế ban ân.

Tuy rằng mười cung nữ đi theo sau Đức phi đều cúi đầu, nhưng kiêu ngạo trên người lại vô cùng rõ ràng, lý do rõ ràng là vì hàng năm đi theo bên người Đức phi nên vô cùng kiêu ngạo ương ngạnh.

Lưu Thấm thấy Đức phi muốn đi vòng qua mình, liền hướng về phía bên phải bước qua, hơi hơi vuốt cằm, hạ mi nói, “Xin lỗi Đức phi nương nương, công chúa điện hạ đã nghỉ ngơi, thứ cho nô tỳ không thể tiếp đãi nương nương.”

Đức phi tuy rằng tươi cười, nhưng vừa mở miệng, âm thanh lại lạnh tựa hàn băng, “Tránh ra.”

“Nương nương!” Âm thanh Lưu Thấm đột nhiên cất cao, không hề cúi đầu, nhìn thẳng Đức phi, đáy mắt không có chút tôn kính.

Đức phi không giận mà cười, “Hừ, quả nhiên là cung nhân trong Vị Ương cung của Lãm Nguyệt trưởng công chúa, thật đúng là một kẻ ngông nghênh…!” Ánh mắt nàng sắc bén, trừng Lưu Thấm. Nhưng nàng không ngờ Lưu Thấm không hề e sợ ánh mắt của mình, ngược lại còn lạnh nhạt đối diện với nàng, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Cho nàng ta vào.” Thanh âm thờ ơ của Cung Trường Nguyệt chợt truyền ra từ bên trong.

“Vâng.” Lưu Thấm cúi đầu, “Đức phi nương nương, công chúa mời người vào.”

Đức phi trong lòng cũng không cao hứng, ngược lại cảm thấy như trên mặt bị tát một cái, nàng nhập cung làm phi, chưa từng chịu qua loại nhục nhã này. Cung Trường Nguyệt… Lãm Nguyệt trưởng công chúa… Nữ nhi của nữ nhân kia… Thật đúng là gan dạ!

Nàng vung ống tay áo, đi vào bên trong, lập tức đứng bên cạnh nhuyễn tháp mà Cung Trường Nguyệt đang nằm. Nàng từ trên cao nhìn xuống Cung Trường Nguyệt, thanh âm ôn hòa, “Trường Nguyệt, bản cung mặc dù không dám xưng là mẫu hậu của ngươi, nhưng cũng là trưởng bối của ngươi, vừa rồi cung nữ của ngươi bất kính với bản cung còn chưa tính, nhưng mà -!” Đức phi đột nhiên cao giọng, “Cung Mộ Ly! Hắn là tam hoàng tử của phụ hoàng ngươi! Trước đây, phụ hoàng ngươi vì tín nhiệm bản cung, cho nên đưa hắn đến Nhạc Hoa cung cho bản cung nuôi nấng, có thể nói hắn coi như là hoàng tử của bản cung. Nhưng đột nhiên ngươi hồi cung, còn muốn nhận tam hoàng tử về cung của ngươi, nếu phụ hoàng ngươi hỏi đến, bản cung làm sao ăn nói với phụ hoàng ngươi?!”

Cung Trường Nguyệt lười biếng ngáp một cái, từ nhuyễn tháp ngồi dậy, thuận tay đem sách đặt ở một bên. Nàng liếc nhìn Đức phi một chút, sau đó gẩy gẩy tóc, từ trên nhuyễn tháp trượt xuống, không hề nhìn Đức phi mà đi vòng qua nàng ta, đến trước mặt Cung Mộ Ly, nhíu mày, “Bản cung bảo ngươi đọc sách, đọc xong rồi?”

Cung Mộ Ly sợ hãi giương mắt nhìn Cung Trường Nguyệt, “Không… không có…”

“Vậy đứng ở trong này làm gì?” Cung Trường Nguyệt nghiêm khắc nói, “Còn không mau trở về?”

“Ta… ta…” Cung Mộ Ly theo bản năng muốn rời đi, nhưng lại e sợ Đức phi, không dám di chuyển một nước.

“Là bản cung để hắn đi cùng!” Đức phi xoay người đối diện Cung Trường Nguyệt.

Cung Trường Nguyệt lúc này mới đem ánh mắt dừng lại trên người Đức phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.