Ăn Gì Để Anh Mua?

Chương 1



Mười tám tuổi bắt đầu yêu, mười chín tuổi chia tay người yêu, giờ xấp xỉ hai tám tuổi vẫn mong muốn được yêu như chưa yêu lần nào! Đại khái, đó là tất cả những gì có thể nói về “lịch sử tình trường” của Diệu Lam trong suốt mười năm qua! Than ôi, tình trường suốt mười năm trời chỉ gói gọn trong một dòng chữ! Quả là niềm đau không thể nào chôn giấu của Diệu Lam, là nỗi canh cánh khôn nguôi của bố mẹ Diệu Lam, nhưng nó lại là niềm vui sướng, hả hê không thèm che giấu của cậu bạn thân Đông Phong.

Đông Phong suốt ngày hỉ hả, mỉa mai cái tội ế không thể nào chống chế của Diệu Lam, chả phải cậu ta thù hận gì cô, mà chẳng qua, cậu ta sướng vì cũng ế…tương đương như thế mà thôi! Diệu Lam biết thừa điều đó nên chẳng bao giờ thấy khó chịu mỗi khi cậu ta mở miệng ra dạy dỗ cô rằng thì mà là phải thế này thế nọ, thế nọ, thế kia… mới tròng được một thằng chịu cưới mình. Thường thì, cô sẽ im lặng lắng nghe như nuốt lấy từng lời, rồi sau đó, nhẹ nhàng nói lại “Ông chém thêm đi, nếu chém bay nhiều nước bọt thế này mà giúp ông cưới được vợ thì tôi cũng cam lòng ngồi nghe ông chém thêm mười năm nữa!”. Ngay lập tức, giọng nói trầm bổng lúc nãy im bặt, thay vào đó là một cái khoát tay, lắc đầu ngán ngẩm “Xì! Bà chả biết cái cóc khô gì về nghệ thuật yêu cả! Chán bỏ đời!”. Diệu Lam chả thèm tiếp lời, cúi xuống ăn nốt phần dang dở, vài phút sau, Đông Phương sẽ lại huếnh lên, chuyển hướng sang “dạy dỗ” một đứa vớ vẩn, linh tinh không hề có mặt ở đấy cho đỡ ngượng mặt.

Đông Phong và Diệu Lam chơi với nhau ngay khi cô bắt đầu yêu Thế. Đơn giản, vì lúc đó Đông Phong là bạn học của Thế, hai người khá thân nhau. Sau này, khi Diệu Lam chia tay người yêu, mà nói trắng ra là bị người yêu chia tay thì Đông Phong ở bên “chịu trận” và họ thực sự trở nên thân thiết kể từ đó. Mà thực ra, Đông Phong “bị ép” phải thân với cô thì đúng hơn. Diệu Lam thất tình, gặp Đông Phong rồi lôi đi uống rượu, trong đêm ấy, cô uống say như chết, để lại tất cả hậu quả ra sàn nhà khiến Đông Phong khổ sở dọn tất. Hôm đó, Đông Phong đã không ngừng trách bản thân mình, tại sao lại dẫn xác đến đây để gặp cô gái này đúng lúc cô ta thất tình thảm hại, khiến bản thân mình phải hứng mấy bãi nôn, cả người như một nồi cám lợn, chua lòm và bẩn thỉu.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao, cậu vẫn chơi với cô gái ấy, cô gái đầu tiên và duy nhất cậu sẵn sàng làm mọi thứ mà chẳng toan tính gì. Có những khi, ngồi nhìn Diệu Lam nước mắt chảy hai hàng, không chịu ăn uống gì, Đông Phong thở ra một câu “Cho chết! Cái tội mê trai đẹp! Trai đẹp là của gái xấu, bà xinh thế này bà cần quái gì trai đẹp để làm nổi mình lên chứ!”. Diệu Lam đột ngột mắt long lanh nhìn bạn “Nói thật đấy hả? Tôi xinh hả?”. Đông Phong liếc sang cô, nuốt ực con ốc hoặc một cái khỉ gì đó khó nuốt hơn là con ốc vào bụng rồi lên tiếng “Ừ, thì cũng được gọi là…hơi…xinh”. Diệu Lam coi như được an ủi phần nào, vì thằng cha này nổi tiếng khó tính, khó tính trong việc thừa nhận người khác xinh! Thế nên, nếu nó nói mình hơi xinh thì có nghĩa là mình…hơi xinh thật! Mà đã thế, thì việc gì phải buồn, mình còn đầy cơ hội, đầy anh giai đẹp chờ phía trước. Thế là, nỗi buồn của Diệu Lam cũng vơi dần theo những con ốc trên bát. Nhưng, khốn thay, năm tháng qua đi, cơ hội chả thấy đâu, mãi chỉ thấy hai đứa ế suốt ngày há mồm ra an ủi và chê bai nhau mà thôi.

Nói thế thôi, chứ Diệu Lam không thể quên được Thế, người yêu đầu đời của mình. Một vài năm đầu, cô thường khóc khi nghĩ về anh ta, một vài năm sau, chỉ nhoi nhói khi nhớ đến hình bóng cũ, và mười năm sau, vẫn thảng thốt giật mình khi nhìn thấy điều gì đó quen thuộc. Tất nhiên, cô giữ kín mọi thứ trong lòng, không dám nói với ai, mà cũng chả có ai để nói, càng không dại gì để nói với Đông Phong, cậu ta sẽ mắng cô ngày này qua ngày khác vì tội yêu một cách ngoan cố!!!

Mười năm trôi như chớp mắt, Diệu Lam chia tay người yêu đầu đời tròn mười năm và thân với Đông Phong cũng mười năm chẵn! Mười năm ấy, hai người bạn, một trai, một gái, vui buồn có nhau, đói no theo nghĩa đen lẫn nghĩa trắng cũng có nhau, và thất tình lại càng có nhau nhiều hơn! Mà thực ra, mười năm qua chỉ có Đông Phong thất tình khoảng…vài chục lần chứ Diệu Lam nhất định không…có diễm phúc thất tình thêm lần nào nữa. Thế nên, thật may mắn cho cô, cô luôn được cậu ta xách cổ ra khỏi nhà, mời ăn một món gì đó thật ngon để kể lể về mối tình chưa kịp nở đã vội tàn của mình. Diệu Lam rất sẵn lòng, vì cô được quyền ăn ngon mà không phải lăn tăn với giá tiền, còn “nỗi lòng chất chứa” của cậu bạn thì cứ để tai phải nghe, tai trái đẩy ra ngoài! Chẳng phiền hà đến ai!

Diệu Lam nhớ, lần gần đây nhất, giữa lúc mùa đông lạnh xuống dưới mười độ, Đông Phong lao đến, kéo cô đi ăn kem. Khỏi phải nói, Diệu Lam có sở thích khác người, chỉ thích ăn kem vào mua đông nên cô không mở mồm từ chối bạn một lời nào. Khi vừa nhâm nhi đến cốc kem thứ ba, Đông Phong chúi người về phía trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Này, có lạnh không?”

“Có chứ sao không! Ông cứ thử ăn như tôi rồi biết”

“Có thấy tê tái không?”

“Ông buồn cười nhở? Ăn kem mùa lạnh thì không tê tái mới lạ!”

“Thế giờ bà hiểu cảm giác của tôi rồi đấy! Vừa chia tay người yêu, lạnh tê tái lòng luôn!”

Diệu Lam ngẩng đầu lên, trời ạ, chia tay mười mấy lần rồi, lần nào cũng lâm ly y như truyện diễm tình vậy, có gì đáng ngạc nhiên đâu nhỉ?. Cô vẫn điềm nhiên ăn.

“Em tóc đỏ ấy hả?”

“Bà nhớ dai thế! Em ấy đá từ hôm tôi đưa bà đi ăn chân gà nướng rồi còn gì! Giờ là em tóc xù, xinh và chất lắm!”

“Chả quan trọng, điều quan trọng cuối cùng là em ấy đã đá ông!”

Đông Phong im bặt, nhìn trước ngó sau rồi thì thầm với Diệu Lam.

“Tôi sẽ đãi bà mười cốc kem nữa, với điều kiện, nếu ai hỏi thì bà nói là tôi đá em ấy! Nghe chưa? Tôi phải giữ gìn sĩ diện đàn ông của mình!”

“Điên à! Tôi không muốn đông thành đá nên đừng dụ dỗ tôi ăn mười cốc kem, hơn nữa ông yên tâm, làm gì có ai quan tâm đến tình trường của ông ngoài tôi”

Đông Phong gật gù rồi giật phắt cốc kem trên tay Diệu Lam, ăn nốt phần còn lại, vừa ăn vừa rên rỉ, xuýt xoa vì lạnh. Diệu Lam thấy buồn cười, cậu ta hai tám rồi mà vẫn như mười tám vậy, và dự đoán đến năm tám mươi tuổi cậu ta sẽ phải vào trại tâm thần vì luôn nghĩ rằng mình mười tám, mình đẹp trai và mình có nhiều em xin chết! Thề luôn, Diệu Lam mà nói điêu, Diệu Lam làm con khỉ!!! Tất nhiên, Đông Phong không bao giờ biết những gì Diệu Lam nghĩ, bởi, nếu biết, chắc cậu ta sẽ từ mặt cô đến cuối cuộc đời luôn ấy chứ.

Diệu Lam thuê nhà trọ để ở, nhà trọ của cô bé tí, chỉ tầm mười lăm mét vuông, nhưng sạch sẽ có cửa sổ, có ban công, nơi cô trồng những chậu hoa bé li ti rất đẹp. Mỗi lần, bố mẹ cô từ quê lên chơi thường ra ban công đứng ngắm hoa rồi thở ngắn than dài với nhau rằng, cả nhà cả cửa chỉ có mỗi mụn con gái, nó chả chịu lấy chồng cho cứ suốt ngày hoa với hoét. Diệu Lam giả vờ lờ đi, nhưng kiểu gì, một lúc sau vẫn phải ngoan ngoãn ngồi nghe bố cô giải thích về “quyền được lấy chồng” của những đứa ngót nghét ba mươi và mẹ cô sẽ thổn thức vì “sĩ diện bị hoen ố” khi có một đứa con gái học cao mà lại ế chồng!!! Ở quê họ bảo, học có cao đến mấy mà không có chồng thì cũng coi như vứt!!! Thế có tức không chứ lị.

Vì sự “nhiều lời” và “phức tạp” của hai vị thân sinh, nên Diệu Lam thường không hoan nghênh bố mẹ lên chơi, cô sẽ chủ động về quê thăm “hai vị”, nhưng, trước mỗi lần về, cô lại phải gọi điện làm “công tác” tư tưởng và đề nghị bố mẹ hứa không nhắc nhở, nhắn nhủ gì đến việc chồng con thì mới về. Bố mẹ cô, sau nhiều lần như thế, bèn biết ý, không nhắc gì nữa, nhưng, trong lòng hai ông bà luôn ngự trị một “niềm đau chôn giấu” về cô con gái cưng duy nhất của mình.

Có lần, mẹ cô ở nhà rảnh rỗi đọc báo gì đó, rồi đột nhiên gọi điện cho cô, khóc lóc, nỉ non, hỏi vòng hỏi vo mãi cuối cùng cũng nói toẹt ra rằng “Liệu có phải con không chịu lấy chồng là vì con…chỉ yêu bạn cùng giới không? Kiểu bị less hay gì đó ý”. Diệu Lam nghe xong mà choáng váng, suýt ngất! Chả hiểu mẹ cô đọc ở đâu ra rồi liên tưởng đến cô con gái cưng của mình khiến cô mất cả ba chục phút điện thoại để giải thích về việc mình chỉ thích đàn ông, nhưng đàn ông đẹp và hiền cơ! Cuối cùng, mẹ cô chốt một câu “Ừ, mày được cái giống mẹ!” rồi yên tâm cúp máy.

Ôi cuộc đời, kiếm đâu ra một thằng cha đẹp trai, hiền lành mà nó lại chịu yêu mình kia chứ? Mình không xinh, chân không dài, tiền chỉ đủ xài thì đào đâu ra một tấm chồng ngon nghẻ đây? Mà, nếu không được kết hôn với đúng người mình muốn thì thà ở vậy còn sướng hơn! Người ta chẳng hay nói sợ nhất là chọn nhầm người rồi còn gì! Thế nên, tốt nhất là khi đã “khuấy đảo” cả thế giới lên để tìm anh rồi, mà không biết anh đang ở đâu, thì ta cứ nằm im, án binh bất động, vỗ béo thân xác lẫn tâm tư chờ một ngày động trời nào đó, anh xuất hiện và ta lăn vào lòng anh, coi như xong phim luôn, viên mãn cả đôi đường!

Diệu Lam thường tự trào rằng mình xấu một cách…cầu kỳ, nhưng kỳ thực, cô đâu phải xấu, bằng chứng là có lần, Đông Phong còn khuyến khích cô đi thi “Next top model” còn gì! Cậu ta khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng, với một gương mặt hơi…xinh, nhìn lại còn vênh vênh, và thân hình như que củi đeo hai cái ốc vít trên ngực như cô thì cực kỳ phù hợp để làm cái mắc áo cho người ta treo đồ lên ngắm. Diệu Lam chả lấy làm phiền lòng, thậm chí, cô nghĩ Đông Phong nói đúng mọi thứ về mình, cô hơi xinh…nhưng được cái không bị thần kinh là tốt rồi! Đời, sướng nhất là tỉnh táo, tỉnh táo để sống, tỉnh táo để làm việc và tỉnh táo để ăn nữa, thế coi cô đang có một cuộc đời…hiệu quả đi! Sợ gì nào?

Nửa đêm, trong căn nhà năm tầng rộng rãi, Đông Phong nằm nghe nhạc, tiếng nhạc đột ngột ngắt quãng vì âm thanh vỡ nát của đồ đạc và tiếng gào thét của người phụ nữ ở tầng dưới. Đông Phong thở dài, sao họ có đủ sức khỏe để cả ngày đi làm còn tối về lại cãi lộn, chửi bới nhau nhỉ? Tối nào cũng như tối nào, không một phút giây nào yên. Họ, không phải ai xa lạ, chính là bố và mẹ kế của Đông Phong, một người mê kiếm tiền còn người kia mê tiêu tiền, chả ai để ý đến gì khác ngoài tiền và cãi cọ cả. Đông Phong thở một hơi thật dài, mở toang cửa sổ rồi quay lại giường, vớ lấy điện thoại và gọi cho Diệu Lam. Lúc nào cũng vậy, cứ nghe thấy tiếng cãi cọ, đổ vỡ là cậu lại gọi cho “con heo suy dinh dưỡng” đó, nhiều khi, chỉ để thấy vui mà thôi.

Tiếng chuông điện thoại reo một lúc lâu mới thấy Diệu Lam nghe máy, vẫn câu nói quen thuộc.

“Ơi, tôi đây! Việc gì thế?”

Đông Phong giật mình, chết rồi, có việc quái gì mà nói bây giờ nhỉ? Chả nhẽ lại bảo với “Con heo suy dinh dưỡng” kia là mình vừa nghe thấy tiếng cãi nhau, mình buồn lắm thì khác nào đứa trẻ đang tuổi tâm sinh lý bất ổn chứ. Đông Phương cắn răng, nói bâng quơ..

“Tôi hỏi bà cái này…”

“Cái gì? Tôi đang ở trong toilet, nói nhanh lên”

“Tổ sư! Thế mà bà cũng nói với tôi được à?”

“Ai bảo ông gọi tôi làm gì! Có hỏi không?”

“Ờ, hỏi chứ… nếu…nếu bà có người yêu, bà thích người yêu bà nói câu gì nhất!”

“Tôi làm gì có người yêu!”

“Thì tôi đã bảo nếu rồi còn gì! Bà điếc à? Bà thích người yêu bà nói câu gì nhất? Nói đi, anh yêu em, anh thích em, anh nhớ em hay là….”

“Ờ… Ăn gì để anh mua!!!”

Đông Phong cứng hàm, nhìn chiếc điện thoại rồi hét lên.

“Cái gì? Bà thích nó nói với bà là “Ăn gì để anh mua á?” Bà thần kinh rồi!”

“Mặc xác tôi, tôi thích thế đấy! Giờ thì cúp máy đi, tôi đang rất thốn đấy!”

Diệu Lam cúp máy, Đông Phong ngẩn người rồi nằm vật ra cười như bị ma làm, miệng lẩm bẩm “Ăn gì để anh mua? Đúng là đồ thần kinh, cái con heo suy dinh dưỡng này lúc nào cũng làm mình phát ghét! ha ha!”

Và thế là, nỗi buồn tan biến, Đông Phong lăn ra ngủ, trong giấc mơ của mình, Đông Phong chả bao giờ mơ về cái thân hình que củi đeo hai cái ốc vít trên ngực của Diệu Lam cả. Đông Phong thường ngoan cố cho rằng, cô không phải là hình mẫu người yêu lý tưởng của cậu, họ chỉ là bạn thân thôi… bạn rất thân… còn thân đến mức nào nữa thì…mặc kệ cuộc đời!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.