Diệu Lam trở về nhà trọ lúc chín giờ tối, nhẹ nhàng mở cửa để tránh gây sự chú ý với ông bà chủ nhà “siêu lắm chuyện” ở phía đối diện. Đặc biệt, là ông chủ nhà U60 mà vẫn ăn mặc nói năng như trẻ hai mươi vậy, kệch cỡm ghê gớm! Khổ quá, người ta bảo ở đời phải biết mình là ai, nhưng có những người, thừa biết mình là ai, mình đứng ở đâu nhưng vẫn cố tình gồng lên để sống một cuộc đời khác nhằm để thỏa mãn sĩ diện hão của bản thân mà thôi.
May mắn thay, có vẻ như hôm nay ông bà chủ đi vắng, cô không thấy động tĩnh gì, Diệu Lam thở phào nhẹ nhõm bước vào nhà. Việc đầu tiên, cô muốn cởi bới đống quần áo đang lèn chặt người khiến cô trông như một tạ vải đang di chuyển nặng nhọc ra ngoài, cô vứt từng thứ một, áo choàng, áo khoác, khăn len, áo len… ngổn ngang khắp giường, cô lục tủ, chọn bộ đồ ở nhà bằng vải bông, màu hồng với rất nhiều hình chuột Mickey chạy dọc thân áo. Đó là món quà mà Đông Phong tặng cô nhân dịp sinh nhật, dù nó chỉ đáng để cho một đứa trẻ lớp năm mặc nhưng cô chẳng thấy vấn đề gì to tát. Cô thích nó, đơn giản vì đó là món quà duy nhất cô được tặng từ người khác giới, ngoại trừ bố cô và anh chàng người yêu cũ xa tít tắp mù khơi thời đó.
Khi Diệu Lam trút bỏ chiếc áo cuối cùng trên người thì đột ngột nghe có tiếng động bên ngoài cửa. Cô vội vàng mặc áo, rồi run rẩy tiến về phía cửa, Diệu Lam không bao giờ mở cửa khi chưa biết ai ở bên ngoài, kinh nghiệm sống một mình lâu năm dạy cô điều đó. Cô nép mình, nhìn qua khe hở rất bé trên cánh cửa, bất giác cô nhìn thấy mắt của ai đó cũng nhìn vào khe từ phía ngoài. Diệu Lam hét lên kinh hoàng, ngay lập tức có tiếng chân người chạy rất nhanh. Sau đó là tiếng gõ cửa kèm tiếng gọi vô cùng hoảng loạn của bà chủ nhà. Diệu Lam lấy hết bình tĩnh mở cửa, bà chủ nhà hỏi chuyện dồn dập, Du Lam dù sợ hãi nhưng vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra không có ông chủ chạy ra như bình thường. Với một “chuyện gia hóng hớt” như ông mà không có mặt trong thời khắc “gay cấn” này, chắc chắn là có chuyện gì ám muội.
Diệu Lam từ chỗ không biết nên nghĩ mình không sợ cái gì thì chuyển sang quá sợ hãi mà không dám đặt lưng xuống giường. Ngồi quay ngược, quay xuôi mãi, cô quyết định gom hết đồ đạc quần áo và gọi cho Đông Phong. Diệu Lam muốn rời khỏi đây ngay trong đêm, cô không muốn dính líu gì đến căn phòng này nữa! Giời ạ, càng nghĩ càng sôi hết cả máu, cái thân hình còm cõi của mình, mình giấu kín như bưng, đã có ai có được “diễm phúc” ngắm tường tận nó đâu mà lão già U60 kia dám nhìn trộm chứ! Giả sử, hôm nay, thủ phạm là một thanh niên trai tráng, đẹp trai, thì mình còn đỡ thất uất ức và…dễ dàng tha thứ hơn! Đằng này…giời ơi là giời…!
Giữa cái lạnh tê buốt của đêm đông Hà Nội, Đông Phong lếch thếch xách một đống đồ còn Diệu Lam lẽo đẽo kéo chiếc valy to đùng đi theo sau. Đông Phong đặt túi đồ xuống đất, xoa hai tay vào nhau vì lạnh.
“Vậy là bà nghĩ chính ông già chủ nhà nhìn trộm bà thay quần áo?”|
“Không phải là nghĩ, mà là chắc chắn!”
Đông Phương thở dài, lắc đầu.
“Ông già biến thái này, chẳng hiểu ông ta nghĩ gì mà lại nhìn trộm bà nữa”
“Nghĩ gì, mê gái thì nghĩ được cái gì chứ!”
Diệu Lam tỏ vẻ bực tức khi nhắc đến ông già ấy. Đông Phong cười nhăn nhở.
“Mê gái thì cũng phải biết chọn lọc chứ! Bà thì có gì mà phải nhìn trộm, người như que củi khô với hai cái ốc vít lép kẹp vắt trên ngực thì nhìn làm gì cho phí công rình mò”
Diệu Lam đá Đông Phong một phát vào chân, Đông Phong rú lên ôm chỗ đau.
“Tôi chỉ nói sự thật thôi, sao lại đá tôi?”
“Tôi sẽ còn đá nữa nếu ông mở mồm ra mỉa mai tôi, hiểu chưa?”
“Rồi!”
Đông Phong làu bàu câu gì chẳng rõ, cậu ta cúi xuống, xách cái túi to đùng lên.
“Giờ thì bà định đi đâu đây bà?”
“Không biết nữa!”|
Đông Phong trợn mắt, ngạc nhiên tột độ.
“Cái gì? Bà gọi tôi đến chuyển nhà cho bà ngay lập tức, rồi bà hối hả xách đồ đi rất hoành tráng, giờ ra đến đây bà nói bà không biết đi đâu là sao?”
“Quyết định đột ngột nên tôi không kịp tìm phòng trọ”
“Giờ thế nào? Tôi không thể đứng đây suốt đêm với bà đâu, sáng mai người ta mất công khiêng mình như khiêng hai cái tượng đá ra nghĩa địa đấy! Bà có biết buổi tối, nhiệt độ ngoài trời có thể xuống âm độ không?”
“Vớ vẩn, đừng lòe nhau, đây là Hà Nội chứ không phải Paris đâu mà xuống đến âm độ!”
“Ờ, thì cứ cho là thế đi, nhưng 10 độ cũng đủ đông đá rồi…”
Diệu Lam mím môi, ngồi phịch lên chiếc va ly, vẻ giận dỗi.
“Nếu ông thấy giúp tôi mà vất vả, khó khăn như thế thì ông về đi, để tôi ở đây một mình!”
Đông Phong liếc sắc mặt Diệu Lam, rồi đột ngột đổi giọng, ngọt như mía lùi, ấy là cậu ta nghĩ thế, nhưng nếu ai nghe cái giọng trầm trầm, đều đều của cậu ta thì không bao giờ nghĩ rằng nó…ngọt cả!
“Thôi được rồi, đi thuê nhà nghỉ tạm đêm nay, mai tính tiếp! Okie?”
Đông Phong đẩy Diệu Lam sang một bên, kéo chiếc valy to uỵch đi thẳng, Diệu Lam ngẩng đầu lên, lật đật chạy theo cậu bạn mình.
Không khó để tìm nhà nghỉ giữa thành phố tấp nập này, Diệu Lam và Đông Phong chỉ phải đi bộ chưa đầy ba trăm mét đã thấy ngay một cái nhà nghỉ có tên rất lãng mạn là Sợi Nhớ, trông nó chẳng ăn nhập gì với cái tên cả, nó cũ kỹ, nhờ nhờ, xâu xấu sao sao đó. Cô dù không thích nhưng vẫn phải cắn răng bước vào, có nhiều lúc, cuộc đời đâu có cho ta quyền lựa chọn, mà nếu có thì giữa việc chết cóng ngoài trời và việc yên vị trong căn phòng xa lạ thì đương nhiên ta sẽ chọn cách thứ hai rồi, làm gì cũng được, miễn giữ được tính mạng là tốt lắm rồi.
Đông Phong kéo valy vào phòng, đi một vòng kiểm tra các kiểu rồi ném chìa khóa phòng xuống giường, quay sang nói với Diệu Lam.
“Ổn đấy! Bà ngủ đi, tôi về đây!”
Diệu Lam ngó nghiêng phòng nghỉ, nói chung, nhìn cũng được, nội thất không đến nỗi cũ kỹ như bề ngoài của nó! Khi Đông Phương vừa lách người qua cánh cửa để đi ra, Du Lam vội lao đến.
“Này, đừng về!”
“Ý là sao?”
“Ở lại với tôi!”
Đông Phương liếc sang Diệu Lam với điệu cười hết sức tinh ranh và ma mãnh.
“Sao? Không có cửa đấy đâu, thân hình cá mắm đeo hai cái ốc vít không phải là gu của tôi”
Du Lam túm tai Đông Phương kéo vào phòng trong cơn tức giận ngùn ngụt…
“Vứt ngay cái suy nghĩ đen như mực của ông ra khỏi đầu đi nhé, muốn chết không hả?”
“Bỏ tôi ra, nếu chết, tôi nhất định phải chết trong tay một em hotgirl cơ!”
Hây dà! Diệu Lam hiểu ngay, trò bạo lực này không thể lay chuyển nổi cậu bạn dở người của mình rồi! Cô đột ngột chuyển sang bài khác, bài này, lần nào cô cũng dùng và lần nào cô cũng thắng.
Diệu Lam nước mắt lưng tròng, bắt đầu với chất giọng lâm ly chưa từng thấy, ánh mắt hướng về phía Đông Phong như thể cầu xin. Vừa thể hiện tâm trạng bi đát trên, trong đầu Diệu Lam vừa chửi rủa bản thân sao ngày xưa không biết đường mà thi vào khoa Diễn viên của trường Sân Khấu điện ảnh cho rồi, cô diễn sâu, diễn thực, diễn ngon lành thế này cơ mà!!!
Quả không ngoài dự đoán của Diệu Lam,đàn ông dù có cứng rắn đến mấy cũng rất dễ tan chảy trước nước mắt của phụ nữ, bất chấp, đó có phải là nước mắt cá sấu hay không! Đông Phong từ chỗ nham nhở chuyển sang vẻ mặt nhăn nhở, ngồi phịch xuống giường thở dài.
“Sợ chứ gì? Ở đây không có ma đâu! Bà không phải sợ!”
“Tôi không sợ ma!Tôi sợ người!”
“Người nào? Bà chốt cửa chắc vào, ngủ một giấc đến sáng là xong, ai vào được đây đâu, bà lo lắng thái quá đấy”
“Nhưng…nhỡ người ta phá cửa, lao vào bắt…cóc tôi thì sao?”
Đông Phong mỉm cười, đứng dậy lượn thêm một vòng nữa, ngó nghiêng chốt cửa các kiểu rồi quay sang nói với Diệu Lam.
“Bà yên tâm đi, bọn bắt cóc, bắt người nó cũng có chọn lọc đấy! Người tiền chỉ đủ xài, giai không ai ngó tới như bà thì bắt làm gì cho phí công!”
Diệu Lam ngước lên nhìn cậu bạn của mình với anh mắt…căm hờn, định bụng sẽ lao đến đạp cho cái tên “phũ” mồm kia một trận, nhưng chợt nghĩ… mình đang ở trong tình thế…cần đến hắn, mình phải nhẫn nhịn…phải giở trò nước mắt thêm một lần nữa vậy! Và thế là, cô bắt đầu thổn thức, Đông Phong ngay lập tức xoay người, ngồi xuống giường.
“Thôi khỏi, bà thôi cái trò vắt nước mắt ra nữa đi, tôi sẽ ngủ lại đây, canh gác cho bà, với điều kiệu tôi được nằm trên giường!”
Diệu Lam há hốc mồm,
“Ông nằm giường thì tôi nằm ở đâu? Tôi không nằm chung giường với ông đâu đấy!”
“Tất nhiên! Bà người mỏng như lá lúa, bà đậu ở đâu mà chẳng được! Tôi to cao, đẹp trai, lắm tài nên chỉ hợp ngủ trên giường thôi! Thế nhé! Tôi ngủ đây!”
Đông Phong leo lên giường, trùm chăn kín mít! Diệu Lam bừng bừng lửa giận, giật chăn ra, miệng sa sả mắng mỏ y như một bà hàng buôn gặp khách nặng vía.
“Đồ tiểu nhân…đồ ích kỷ, đồ hẹp hòi, đồ không đáng mặt đàn ông! Chả nhẽ, ông không còn sót lại một phần trăm sự ga lăng nào dành cho phụ nữ hả?”
“Không! Tôi nổi tiếng ga lăng với phụ nữ đấy, cả thành phố này biết điều đó chứ tôi không nói điêu đâu!”
“Vậy sao ông giành chỗ của tôi?”
“Vì với tôi, bà không phải là phụ nữ, nhìn xem, phụ nữ gì mà phẳng lì như thế kia?”
Trời ơi! Sao giời sinh ra con là phụ nữ, lại để con xẹp những chỗ cần phồng và phồng những chỗ cần xẹp vậy trời? Để bây giờ, con cay đắng nghe thằng bạn mỉa mai mà nghẹn đắng không biết nói lời nào thế hả trời?. Diệu Lam cuối cùng cũng gạt qua “nỗi đau” vì bị “sỉ nhục”, cô thản nhiên kéo chăn của Đông Phong ôm đến chỗ ghế và trùm kín người. Đông Phong ngồi bật dậy, bối rối.
Diệu Lam cuộn chiếc chăn lên người rồi ngả lưng vào ghế, sự mệt mỏi của cả một ngày lê lết từ công việc đến chuyển nhà khiến cô không còn thời gian để nghĩ ngợi gì nữa, giấc ngủ kéo đến rất nhanh, phút chốc, căn phòng trở nên im ắng quá đỗi.
Đông Phong tiến lại gần, ghé mắt nhìn Diệu Lam ngủ, rồi quay lại chiếc giường của mình, cởi áo khoác ra đắp lên người. Con heo suy dinh dưỡng của Đông Phong say sưa ngủ suốt đêm mà không biết rằng, có một người, cứ ba mươi phút lại trở dậy, loanh quanh một vòng quanh phòng rồi đứng lại, nhìn cô ngủ. Cứ như thể, Đông Phong bị một ma lực nào đó cứ kéo cậu về phía cô ấy vậy, trong đêm tĩnh mịch, cậu nhìn Diệu Lam nghiêng đầu sang một bên, đôi môi hé mở, tiếng thở nhè nhẹ của cô khiến cậu cảm thấy ấm áp một cách…bất bình thường. Đông Phong nhủ thầm trong đầu “Con heo suy dinh dưỡng này, ngủ nhìn cũng đáng yêu vãi!”
Ngày hôm sau, khi Diệu Lam đang ngủ, Đông Phong định nhẹ nhàng chuồn
đi, nhưng xui cho cậu là vừa mới chạm tay vào nắm cửa đã bị “con heo suy dinh dưỡng” tóm sống. Diệu Lam túm áo Đông Phong kéo lại, đòi cậu phải có “trách nhiệm” với hoàn cảnh “bơ vơ không nơi nương tựa” của cô. Đông Phong dù đã cố gắng hết sức để rũ bỏ trách nhiệm nhưng không thể nào thắng nổi cô bạn “mồm loa mép giải” như Diệu Lam nên đành cúi đầu “nhận lệnh” mà lòng ấm ức khôn nguôi.
Diệu Lam mặc kệ khuôn mặt chảy như sứa gặp nắng của cậu bạn thân, sau khi đổ hết trách nhiệm cho người khác, cô vui vẻ tuyên bố, nhân dịp mai là ngày cuối tuần, cô sẽ cuốn gói về quê chơi để xả “xì trét” còn Đông Phong, đương nhiên là ở lại với nhiệm vụ cao cả là tìm cho được nhà trọ cho Diệu Lam rồi.
Đông Phong nhìn điệu bộ vui vẻ kiểu rất…ta đây của Diệu Lam, thở ra một câu với cái giọng đầy căm hờn và mai mỉa.
“Bà khôn thế thì bao giờ mới chết được!”
Diệu Lam vốn quá quen với kiểu phản ứng này của cậu bạn, nên chả có gì phải khó chịu cả. Cô nhẹ nhàng buộc chỏm tóc lên cao, xoay người khoác thêm cái áo khoác lên vai.
“Tôi biết ông mong tôi chết lắm! Nhưng thầy bói nói số tôi muộn chồng nên tôi sống rất dai!”
“Phì! Ế chồng thì liên quan gì đến tuổi thọ! Vớ vẩn”
“Sao không? Tôi muộn chồng, có nghĩa là tôi chẳng phải chia sẻ thời gian cho ai khác, chả phải vất vả để phục vụ một thằng đàn ông nào cả, tôi chỉ phục vụ mình tôi thôi! Thế chả sướng, chả sống dai thì sao?”
“Lý sự cùn! Tóm lại, tôi không chịu được cái kiểu bà thì được ăn chơi nhảy múa còn tôi thì lao động quần quật được đâu! Tôi với bà là bạn, mà bạn thì phải bình đẳng, bà được về quê thì tôi cũng phải được về quê chứ!”
“Cứ cho là thế đi, nhưng ông làm gì có quê mà về?”
“Tôi không có nhưng bà có còn gì! Tôi sẽ về quê bà!”
Diệu Lam trợn mắt nhìn Đông Phong.
“Ông điên à!”
“Có bà điên thì có, tôi chơi với bà mười năm nay, việc gì của bà tôi cũng giúp, thế mà có bao giờ bà há mõm ra mời tôi về nhà bà chơi đâu? Giờ nhân tiện cuối tuần, tôi rảnh, bà cũng nên mời tôi về nhà bà chơi cho biết nhà chứ!”
Diệu Lam thở dài, kể cũng đúng, Diệu Lam dù chơi với cậu ta cả chục năm nay, nhà cậu ta cô cũng từng đến không dưới ba lần, mà nhà cô, cậu ta có biết ở xó xỉnh nào đâu. Dù sao, cũng nên cho cậu ta biết nhà, để nhỡ có việc gì thì còn liên lạc chứ! Ôi! Nhưng không, không được! Diệu Lam đột nhiên nhớ đến hai cụ thân sinh của mình! Nếu cô dẫn một anh giai về nhà, chả cần phải giới thiệu gì cả thì hai cụ cũng ngầm hiểu ngay rằng….đó là người chống ế cho con gái hai cụ. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Hai cụ hi vọng, vun vén, rồi sỗ sàng các kiểu để…ép bằng được người ta lấy con gái mình mà không cần biết, thực ra chúng có mối quan hệ gì. Hơn nữa, nếu cậu ta cũng về quê thì lấy đâu ra người tìm nhà trọ cho cô chứ? Không! Tuyệt đối không!
Đông Phong nhìn vào mặt Diệu Lam, vẻ chờ đợi
“Sao? Bà nghĩ thông suốt chưa?”
“Thông thiếc gì! Ông ở lại tìm nhà trọ cho tôi!”
“Không! Tôi không tìm đâu, bà mà không mời tôi về nhà bà chơi thì miễn đi, đừng bao giờ nhờ cậy tôi việc gì!”
“Ông ép tôi đấy hả? Ông mà không tìm nhà cho tôi thì tôi biết ở đâu hả?”
“Khi nào bà lên, tôi sẽ trả tiền thuê khách sạn cho bà ở tạm trong khi tìm nhà! Được chưa?”
“Năm sao? Okie?”
“Gì mà ác vậy trời? Một con heo suy dinh dưỡng mà yêu cầu ở khách sạn năm sao mới ác chứ! Nhưng không sao! Cùng lắm, mất một đêm là hết cỡ! Okie luôn”
Thực ra, Diệu Lam không nghĩ Đông Phong sẽ đồng ý một cách dễ dàng như thế, nếu biết trước được điều này, cô sẽ yêu cầu cao hơn nhiều cơ. Diệu Lam nghĩ đi nghĩ lại, dù thế nào, khi đưa cậu ta về, người “thiệt thòi” nhất vẫn là mình, nên dù có cám dỗ thế nào thì cô vẫn đành từ chối thôi.
“Vẫn không được, đưa ông về, tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ tôi? Ông bà lại tưởng…bở thì tội nghiệp”
“Tưởng gì… tôi thề, tôi sẽ giải thích ngay từ đầu luôn! Bà cho tôi về đi mà, tôi chán thành phố lắm rồi!”
“Kệ ông! Tôi không đồng ý đâu!Tôi về đây!”
Diệu Lam quả quyết xách valy lên và bước ra khỏi phòng, Đông Phong bám theo, túm lấy áo Diệu Lam.
“Ông làm cái gì thế hả? Bỏ áo tôi ra?”
Đông Phong vẻ nũng nịu, tay vẫn nắm chặt vạt áo cô bạn gái.
“Kệ đấy! Cho tôi về cùng đi mà!”
“Giời ạ! Ông bỏ ngay cái giọng nũng nịu ấy đi, nổi cả da gà! Ai mà nhìn thấy lại tưởng tôi o ép gì ông!”
Cậu ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờn dỗi.
“Không đâu, cho tôi đi mà! Đi mà”
Một vài người đi qua hành lang, liếc nhìn Đông Phong và Diệu Lam rồi thì thầm to nhỏ với nhau. Diệu Lam đỏ bừng mặt, chỉ muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ, còn Đông Phong vẫn dày mặt, miệng liên tục nũng nịu “Cho tôi đi mà! Cho tôi đi mà”. Diệu Lam đập mạnh vào tay Đông Phong.
“Ông thôi cái trò này đi! Ở chỗ nhạy cảm mà ông cứ lảm nhảm câu đó, người ta cười cho đấy!”
“Kệ chứ! Bà chưa đồng ý thì tôi vẫn cứ phải xin! Diệu Lam, cho tôi đi mà, cho tôi đi mà!”
Đông Phong cất giọng cao hơn, to hơn, rõ hơn và cũng….nũng nịu hơn, khiến nhân viên nhà nghỉ cũng thập thò theo dõi. Diệu Lam xuống nước, năn nỉ kiểu gì cậu ta cũng không thay đổi. Cuối cùng, để tránh mất mặt trước đám người lố nhố, tò mò sau mấy cánh cửa kia, Diệu Lam gật đầu cho Đông Phong toại nguyện.
Khỏi phải nói, mặt cậu ta rạng rỡ hẳn lên, giằng chiếc valy trên tay Diệu Lam rồi chạy như bay ra cầu thang, không quên ngoái cổ lại dặn dò cô bạn.
“Bà xuống trả tiền phòng đi nhé! Tôi đi gọi taxi!!!”
Diệu Lam chưa kịp đáp lời thì Đông Phong đã khuất bóng sau chiếc cầu thang nhỏ hẹp của nhà nghỉ Sợi Nhớ! Diệu Lam chậc lưỡi, thôi cũng đành liều nhắm mắt đưa chân vậy! Hi vọng, hai cụ thân sinh đừng ảo tưởng quá rồi đâm ra thất vọng nhiều, mà thất vọng nhiều thì lại ốm yếu đi! Đấy, chơi thân với một thằng con trai cũng khổ lắm chứ tưởng à!
Suốt quãng đường về quê Diệu Lam, Đông Phong vui như đứa trẻ, cậu ta lải nhải đủ thứ chuyện trên đời. Thi thoảng, Diệu Lam chỉ ậm ừ góp chuyện, nhưng điều đó không hề làm giảm đi sự hưng phấn trong cậu ta. Đôi khi, Diệu Lam cảm thấy cậu bạn thân của mình giống y xì những cậu trai mới dậy thì, thất thường, cố giả vờ mình là người lớn, là đàn ông nhưng mãi không thể che giấu được bản chất trẻ con trong mình. Và rủi thay, cô là người duy nhất phải chịu đựng cái sự thất thường ấy của cậu ta! Nhiều lần, cô cầu mong cho cậu ta có người yêu để “san sẻ” bớt “gánh nặng” cho mình, nhưng mười lần như một, không mối tình nào vượt qua mốc một tháng, và vì thế, cô cũng chả bao giờ có được “diễm phúc” chạm mặt người yêu của Đông Phong, cùng lắm, chỉ được “gặp” trong tưởng tượng qua lời kể có phần khuếch trương thanh thế của cậu bạn thân mà thôi.
Đông Phong từng tuyên bố hùng hồn với Diệu Lam rằng “Nếu bà ế cho đến già và bà chết trước tôi, tôi sẽ lập miếu thờ bà, phong bà là thánh diệt mồi”. Trời ạ, chơi với nhau mười năm trời, trong mắt cậu bạn thân, hình ảnh của cô không hề thay đổi vẫn ham ăn và ế ẩm như ngày nào mới đắng lòng chứ. Nhưng, Đông Phong thì có kém gì? Mười năm qua, cậu ta cũng có khác tí gì đâu! Thôi thì, trời sinh ra chúng ta để chơi với nhau nên cứ cố mà chơi cho “trọn tình, vẹn nghĩa” vậy chứ biết làm sao?
Không biết vì vui quá hay vì điều gì đó khác mà Đông Phong thấy “vèo” một cái đã về đến nhà Diệu Lam rồi! Hóa ra, quê Diệu Lam đâu có gì xa xôi kia chứ! Thế mà cô ta cứ kêu ca là nhà xa, quê xa này nọ, thật là biết cách làm màu quá đi!!! Diệu Lam không để ý gì đến cậu bạn thân đang ngơ ngác nhìn qua cửa kính xe, cô nhảy xuống vuốt lại mớ tóc rối lòa xòa trên trán rồi thò đầu vào gọi Đông Phong.
“Ê! trả tiền taxi rồi xuống đi!”
Đông Phong giật mình gật đầu, móc ví ra, rồi đột nhiên đút ví vào túi, mặt thản nhiên.
“Sao tôi lại phải trả tiền? Bà mời tôi về quê bà cơ mà!”
“Nhưng tôi đâu có gọi taxi! Tôi định đi xe khách nhưng ông đòi đi taxi còn gì? Trả tiền đi, đừng có tỏ ra ki bo như vậy nữa!”
Thôi được rồi, Đông Phong nghĩ cũng chả nên ki bo đôi co dăm ba đồng bạc lẻ với cô bạn thân làm gì, nhỡ ai đi qua nhìn thấy lại đánh giá tư cách đàn ông của mình, dù gì, khi đến một nơi xa lạ thì giữ gìn thể diện là việc nên làm. Đông Phong lại moi ví ra.
“Hết bao tiền hả anh ơi?”
Anh lái taxi liếc cậu qua gương chiếu hậu, rồi liếc sang chiếc đồng hồ đếm tiền bên cạnh.
“Một triệu ba trăm năm mươi nghìn anh ạ!”
“Cái gì?”
Đông Phong chồm lên, nhìn đồng hồ đếm tiền, rồi quay sang nhìn Diệu Lam.
“Này, này, tôi tưởng quê bà gần lắm cơ mà?”
“Ông mơ à? ”
“Sao tôi thấy đi nhanh thế nhỉ? Hay đồng hồ tính nhầm?”
“Thôi đi ông, đừng có vờ vịt, trả tiền đi cho người ta còn về!”
Đông Phong chép miệng, đưa tiền cho lái xe taxi rồi bước xuống chỉ thẳng vào cánh cổng có giàn hoa giấy rợp mắt phía trước.
“Nhà bà đây hả? Đẹp đấy! Lãng mạn phết!”
Đông Phong vừa nói vừa “hiên ngang” đi vào cổng bỏ mặc Diệu Lam khệ nệ với cái valy to đùng và một chiếc túi du lịch cũng to không kém phía sau. Lúc này, trông Diệu Lam chẳng khác gì trợ lý xách đồ cho tài tử siêu sao phía trước. Thật, không đành lòng!!! Diệu Lam gào lên.
“Xách hộ tôi một túi, ông tưởng ông là minh tinh điện ảnh chắc?”
Đông Phong không chút xao động, đứng khoanh tay nhìn Diệu Lam.
“Bạn bè phải bình đẳng, mỗi người một việc, tôi trả tiền taxi, bà xách đồ! Okie?”
Diệu Lam méo mồm, chẳng biết nói gì cho phải! Đàn ông kiểu đó, bị người yêu đá lên đá xuống dăm chục lần cũng phải thôi! Cầu cho cậu ta đời đời kiếp kiếp không có lấy một…mụn người yêu cho chừa cái thói tinh tướng đi. Cô nhìn lại đống đồ của mình, thôi vậy, không còn cách nào khác là phải gọi cứu viện vậy, Diệu Lam ghé miệng vào cổng sắt, gọi to.
“Bố mẹ ơi!”
Sau vài phút im ắng, thì có tiếng mẹ cô lanh lảnh từ trong nhà vọng ra.
“Ơi! Con gái về đấy à? Ông ơi, ra mở cửa cho con! Nó về rồi”
Chưa dứt câu, đã thấy hai ông bà lật đật lao ra, cứ như kiểu hai cụ thân sinh chẳng có việc gì ngoài việc chờ đợi con gái cưng về để mở cổng hay sao ấy. Bố cô vừa xỏ dép vừa lầm bầm.
“Về sao không gọi bố ra bến xe đón, lại đi xe ôm cho tốn tiền ra”
Khi bố mẹ Diệu Lam ra đến nơi, cả hai đột nhiên im bặt, mắt lấp lánh…nhìn về phía Đông Phong. Trong mắt hai người, có niềm vui không thể nói bằng lời!!! Sau giây phút “nghẹn ngào”, mẹ cô lao đến, nắm tay Đông Phong.
“Cháu là bạn của Diệu Lam hả? Quý quá! Vào nhà đi cháu! Mà cái con ranh kia, sao không báo trước hả? Làm mẹ mày ăn mặc quê mùa để đón khách quý đây này”
Bố của Diệu Lam đỡ vồ vập hơn, đưa tay sửa lại cổ áo.
“Vào nhà đi cháu! Chắc đi đường xa mệt lắm hả cháu? Bác mà biết cháu về, bác sẽ thuê hẳn cái ô tô con lên bến xe đón luôn cho máu!”
Cứ thế, hai người ra sức hỏi han, vồ vập Đông Phong như thể cậu ta là…Đông trùng hạ thảo quý hiếm vậy! Bố và mẹ cô, mỗi người một tay, kéo mà thực ra là dìu cậu ta vào nhà luôn, để mặc cô con gái vàng ngọc của họ với hai cái túi to đùng bên cạnh! Trời ơi! Bố mẹ ơi! Con mới là con gái của bố mẹ kia mà! Sao vì một thằng con trai xa lạ mà bố mẹ hắt hủi con vậy trời?
Nhưng, kêu trời thì trời ở xa quá! Diệu Lam mắm môi mắm lợi lôi được hai cái túi vào trong nhà và bố mẹ cô vẫn coi cô như người…vô hình vậy! Hai người hăng hái rót nước, hỏi han, thiếu nước lau mồ hôi cho Đông Phong thôi! Nhìn cái mặt sung sướng của cậu ta mà Diệu Lam muốn táng cho một phát!
Không phải tự nhiên mà có sự “sủng ái” như thế dành cho Đông Phong, Diệu Lam lường trước được điều đó, nhưng không ngờ nó lại diễn ra quá sức tưởng tượng của cô như thế này. Diệu Lam năm lần bảy lượt định giải thích mà bố mẹ cô không cho cô lấy một cơ hội mở mồm. Thậm chí, Đông Phong cũng không thể “chìa mồm” ra để nói được nửa câu cơ. Khổ quá, ông Đông Phong, ông đã thấy tác hại của việc cố sống cố chết đòi vể nhà tôi chơi chưa?
Sau khi tự biên tự diễn màn chào hỏi đâu vào đấy, bố mẹ Diệu Lam lập tức “biến mất” để hai đứa bơ vơ giữa nhà. Đông Phong, có lẽ, giờ mới hoàn hồn nên thở dốc ra, quay sang hỏi Diệu Lam.
“Bố mẹ bà đi đâu đấy?”
“Chắc đi mua đồ về liên hoan!”
“Thật hả? Bố mẹ bà quý người quá, khác hẳn với bà”
“Quý cái gì! Hai cụ đang tưởng bở đấy!”
“Chắc bà đã ế quá lâu rồi! Mà kệ các cụ đi, miễn là các cụ vui và tôi được đón tiếp trọng vọng là được rồi!”
“Điên à! Không đời nào! Rồi cả xóm kéo đến đây cho mà xem! Hơn nữa, ông không thấy bố mẹ tôi tội nghiệp hay sao mà lừa họ?”
“Tôi có lừa đâu, nãy giờ tôi có hé răng được lời nào đâu”
“Lúc nào có cơ hội, ông phải giải thích cho rõ ngọn ngành vào! Nếu không tôi sẽ tố giác ông xấu xa, biến thái theo tôi về đây, ông nghĩ xem, đương nhiên bố mẹ tôi tin tôi phải không?”
“Được rồi! Khỏi dọa dẫm, tôi tự biết phải làm thế nào!”
Đông Phong lượn một vòng quanh nhà, ngắm cái này, nhấc cái nọ lên xem. Diệu Lam mặc kệ, việc đầu tiên là đi tắm đã, xong đến đâu thì đến.
Diệu Lam vừa bước ra khỏi phòng tắm, đã nghe tiếng cười lanh lảnh của mẹ mình dưới bếp vọng lên. Diệu Lam nghe ngóng, thấy mẹ cô hớn hở kể với Đông Phong về “quá khứ” hào hùng của cô. Nào là “hồi nhỏ nó xấu lắm, đen nhẻm, mặt híp, còi dí dị nhưng mà nghịch như con trai, học lớp một mà bị đuổi mấy lần đấy”. Bố cô đứng cạnh cười vẻ rất hả hê, còn Đông Phong thì khỏi nói, cậu ta chắc sung sướng vì “khai thác” được kha khá thứ để “dìm hàng” cô khi cần. Diệu Lam nghĩ, nếu mình xông vào ngăn cản thì càng khiến “cảm hứng” của bố mẹ cô dâng cao nên tốt nhất, cô sẽ lánh mặt một lúc để giảm lửa nhiệt tình của hai cụ thân sinh xuống tí nào hay tí đó.
Diệu Lam ra cổng, ngồi dưới vòm hoa giấy tím lịm và mát mẻ mà bố cô tỉ mẩn cắt tỉa. Giàn hoa giấy có từ hồi cô còn học cấp ba, hồi đó, tối nào cả nhà cô cũng ngồi dưới cổng, ngắm trăng sao, uống nước chè rồi nằm nghe đủ thứ chuyện trong xóm mà mẹ cô nghe được lúc đi chợ về. Sau này lớn lên, những khoảnh khắc đó hiếm hoi dần, nhưng không bao giờ bị mất đi, bởi mỗi lần cô về, cả nhà lại cùng nhau ngồi cho đến lúc nào buồn ngủ thì thôi. Vì thế, mỗi lần nhớ nhà, cô luôn nhớ đến cánh cổng có vòm hoa giấy tím lịm ấy đầu tiên, và mỗi lần đi đâu, cứ nhìn thấy cổng nhà ai có giàn hoa giấy cô lại có cảm giác gần gũi vô cùng.
Diệu Lam mải mê nghĩ chuyện cũ, không biết Đông Phong đứng phía sau từ bao giờ. Đông Phong nhẹ nhàng ngồi xuống, ngước mắt lên.
“Đẹp đấy nhỉ?”
Diệu Lam liếc sang bạn, vẫn không nguôi vẻ căm hờn vì cậu ta mà mình bị cho ra rìa.
“Tất nhiên, nhà tôi mà! Mà, sao ông ra đây? Bố mẹ tôi cuối cùng cũng tha cho ông à? ”
“À, hai bác bảo tôi đi tắm!”
“Thế sao không đi đi!”
“Vấn đề là tôi vội quá, có mang quần áo đi đâu! Tôi đang định rủ bà đi mua quần áo với tôi!”
“Đầu ông có vấn đề à? Ở quê chứ có phải ở thành phố đâu mà ra khỏi cửa là có shop quần áo! Nói cho ông biết, shop gần nhất cũng cách đây hơn hai mươi cây số”
Đông Phong trợn mắt nhìn Diệu Lam, có vẻ như cậu ta không bao giờ lường trước được việc này.
“Giờ tôi phải làm sao? Hai mươi cây thì cũng phải đi mua chứ”
“Ông tự đi mà mua!”
“Tôi không biết đường!’
“Thế thì thôi, tôi nghĩ, bố tôi có mấy bộ rộng rộng chắc ông mặc vừa đấy”
“Không! Tôi không mặc đồ của ông già…”
“Mặc tạm đi, rồi giặt bộ này, sáng mai là khô ấy mà! Dù sao cũng tối rồi, có ai thấy ông ngoài ba người nhà tôi ra đâu”
Đông Phong cúi xuống thở dài chấp nhận. Diệu Lam hớn hở phi vào nhà, trong đầu cô không khỏi sung sướng khi nghĩ đến việc cậu bạn quái gở của mình mặc đồ bố mình, cô thề, cô sẽ chụp thật nhiều ảnh để sau này còn dùng để uy hiếp cậu ta.
Diệu Lam vào phòng, thì thầm với bố chuyện tế nhị, bố cô ngay lập tức mở tủ, nhấc lên, đặt xuống mãi không chọn được cái nào. Diệu Lam sốt ruột.
“Bố, sao bố lâu thế?”
“Thì cũng phải chọn cho nó bộ tử tế nhất chứ”
Diệu Lam chạy vào, vơ ngay bộ đồ ngủ dưới đáy tủ giơ lên.
“Bố, không phải câu nệ, đừng chọn đồ đẹp, phí lắm! Cho cậu ta mặc bộ xấu nhất đi, bộ này chắc vừa”
Bố cô cười nhăn nhở nhìn con gái.
“Mày ác quá con ạ! Ác y hệt mẹ mày!”
Diệu Lam tủm tỉm ôm bộ đồ chạy biến ra ngoài.
Khỏi phải nói thái độ của Đông Phong khi nhìn thấy bộ đồ, cậu ta chỉ thiếu nước khóc thét lên thôi. Nhưng, còn cách nào khác đâu, dù làm mình làm mẩy, chối đây đẩy đến mấy thì cuối cùng cậu ta cũng phải tròng bộ đồ đó lên người.
Diệu Lam cười sặc sụa khi nhìn thấy cậu ta từ nhà tắm bước ra, trông không khác gì bệnh nhân ở trại tâm thần về. Còn bố mẹ cô thì ngược lại, khen lấy khen để, còn bảo “cao to đẹp trai nên mặc giẻ rách cũng đẹp chẳng kém gì hàng đắt tiền”. Khổ quá, bố mẹ có nhất thiết phải nịnh thô thế không nhỉ? Mất bao nhiêu công sức để “dìm” cậu ta mà cậu ta vẫn “sáng ngời” thế là sao nhỉ?
Khác với tưởng tượng của Diệu Lam, Đông Phong cười rất tươi, còn tạo dáng cho bố mẹ cô xem nữa. Khỏi phải nói, bố mẹ Diệu Lam cười thả ga luôn! Chắc trong mắt bố mẹ cô thì cậu trai nào chịu rước cô đi cũng đều đáng yêu và đẹp trai hết hay sao đó. Diệu Lam liên tục ghé tai cậu bạn thân nhắc nhở việc giải thích cho bố mẹ cô quan hệ thật sự giữa hai đứa. Đông Phong dường như lờ tịt đi khiến Diệu Lam vô cùng cay cú. Mà, dù có cay cú đến mấy thì cô cũng chả làm được gì! Cô biết thừa, nếu mình lên tiếng thì bố mẹ cô không bao giờ tin, ông bà sẽ nghĩ cô quá “khiêm tốn” hoặc sợ bố mẹ can thiệp quá sâu nên mới thế. Tất cả cũng tại vì một chữ…ế mà ra!!!
Đông Phong nhìn vẻ mặt khó đăm đăm của Diệu Lam là hiểu ngay ra vấn đề. Thật ra, trong thâm tâm, cậu ta không muốn chuyện này đi quá xa nhưng kì
thực, sự hiếu khách của bố mẹ cô bạn khiến cậu không có dịp để mở lời giải thích như thế nào cho phải. Ngay khi bước chân vào cánh cổng hoa giấy kia, cậu đã cảm thấy sự ấm cúng, gần gũi một cách tự nhiên mà bao nhiêu lâu nay, trong ngôi biệt thự năm tầng của mình, cậu chưa từng có. Cái cảm giác ấy, khiến cậu không thể dứt ra khỏi suy nghĩ được trở thành một phần của ngôi nhà này. Nhưng, cậu thừa biết điều đó là không thể, giữa cậu và Diệu Lam có gì đâu, chỉ là bạn thôi mà! Cậu cũng không muốn bố mẹ Diệu Lam buồn và nghĩ mình bị lừa, như thế thì quá phũ phàng cho những hi vọng của họ. Đông Phong âm thầm tìm “cơ hội” để nói ra sự thật một cách nhẹ nhàng, vui vẻ và thân thiết nhất. Cậu không muốn vì sự hiểu nhầm nho nhỏ này mà làm sứt mẻ tình cảm thân thiết của cậu với gia đình Diệu Lam. Nói chung, trong lòng cậu đâm ra ngổn ngang phết, cái gì cũng muốn trọn vẹn nên giờ mới khổ sở thế này đây, biết thế đứng tí tởn theo về đây cho rồi!
Diệu Lam không biết những điều cậu bạn thân của mình đang nghỉ, cô chỉ muốn chấm dứt mọi hiểu nhầm càng sớm càng tốt để tối nay cô sẽ được ngủ ngon mà không bị tra khảo bởi hàng tỉ câu hỏi của mẹ. Cô tự trách mình sao quá dễ dãi, để Đông Phong bám càng về quê làm gì cơ chứ!
Bố mẹ Diệu Lam thì đương nhiên không hề biết “giông bão” trong lòng hai đứa rồi. Hai cụ hớn hở bê cơm lên, mẹ cô vừa xới cơm vừa liến thoắng buôn chuyện, mắt không ngừng liếc sang con rể “hờ” ngồi đối diện. Bố cô lặng lẽ hơn, ngồi nhặt những miếng thịt gà ngon nhất đặt vào bát Đông Phong khiến cậu ta thấy vô cùng khó nghĩ. Khi bố cô vừa nhấc cái đùi gà thứ hai lên, Diệu Lam hí hửng chìa bát ra, vì cô biết, đùi thứ nhất đang ở trong bát Đông Phong, không có lý do gì mà cái đùi còn lại không thuộc về mình cả. Mà, cả nhà cô ai chẳng biết cô thích ăn đùi gà cỡ nào! Nhưng không, bố cô lướt qua cái bát của con gái cưng, rồi đặt chiếc đùi gà còn lại vào bát… con rể “hờ”! Đến nước này thì Diệu Lam không thể thờ ơ thêm nữa, cô buông bát, vùng vằng.
“Bố! Đùi gà của con đâu? Bố có biết như thế là bất công không?”
“Bất! bất cái gì! ngồi yên đấy! hôm nay mày hi sinh hai cái đùi gà, ngày mai mày sẽ được ăn hết cả một con gà đấy! Hiểu chưa?”
“Con không thích ăn cả con, con chỉ thích mỗi đùi….”
Mẹ cô xen vào.
“Giời ơi là giời! Con gái con đứa, gà hết chỗ nói, bố chị nói ý nhị, chơi chữ
thế mà chị không hiểu à? Dẫn người yêu về ra mắt mà còn không biết ý tứ gì, chị mà không nhờ đến bố mẹ chị ở đây á, thì người yêu chị bỏ về lâu rồi!”
Đông Phong bị choáng trước lời nói thẳng của mẹ bạn thân, còn Diệu Lam chỉ biết há hốc mồm, đạp đạp chân ra hiệu cho Đông Phong nói rõ sự tình. Chẳng còn cách nào khác, cậu bỏ đũa xuống, nở nụ cười dễ chịu nhất mà cậu có rồi ấp úng.
“Dạ…thế này… hai bác ạ… Thực ra, cháu và Lam là bạn thôi ạ! Chúng cháu chơi thân với nhau mười năm nay rồi! Vì cháu thích về quê chơi nên cháu
theo Lam về cho biết nhà thôi ạ!”
Đông Phong vừa dứt câu, ngước lên nhìn hai cụ thân sinh của Diệu Lam, hai người như đứng hình, phải mất một phút sau mẹ Diệu Lam mới xoay người thở dài.Bố Diệu Lam vội cầm đũa gắp lại chiếc đùi gà trên bát.
“Vậy thì…cậu thông cảm, hai cái đùi gà là của con gái tôi!”
Tuyệt vời! cuối cùng hai cái đùi gà cũng thuộc về cô! Diệu Lam hớn hở cầm đùi gà lên gặm. Đông Phong mặt ngắn tũn, nhìn hết người này qua người khác, rồi tự rủa thầm mình ngu dại, đang yên đang lành, đang được đối xử như hoàng tử giờ chỉ vì một câu nói thôi mà từ hoàng tử xuống làm người hầu mới nhục chứ.
Đông Phong cứ tưởng từ nay mình sẽ “thất sủng” luôn, nhưng, cậu nhầm! Bố mẹ Diệu Lam không đến nỗi như cậu nghĩ. Dù đã biết cậu chỉ là bạn của con gái nhưng họ vẫn rất tử tế với cậu, chỉ có điều, họ không còn vồ vập như trước nữa mà thôi! Kể ra, điều này cũng tốt, sự dung dị trong các tiếp đãi của họ khiến cậu cảm thấy thoải mái và ít…áp lực hơn! Còn Diệu Lam thì khỏi phải nói, cậu nhìn thấy ánh mắt vui sướng của cô như người vừa trút được gánh nặng ngàn cân ra khỏi người vậy. Đúng là đồ con heo suy dinh dưỡng, chỉ biết ăn thôi, chả biết gì!
Sống cùng gia đình Diệu Lam hai ngày cuối tuần, Đông Phong mới cảm nhận thấy rõ rệt tình cảm gia đình ấm áp nhường nào. Hóa ra, thứ mà cậu thiếu thì Diệu Lam lại có đầy đủ và tràn trề! Thật đáng ghen tị ghê gớm! Đông Phong mất mẹ từ bé, bố lấy vợ mới, vợ mới của bố chỉ thích tiêu tiền, còn bố thì thích kiếm tiền. Thế nên, cuộc sống của Đông Phong chả có gì ngoài…tiền! Về đến nhà, là ngay lập tức nghe đến “tiền”, ngồi vào bàn ăn cũng bàn luận về…tiền, trước khi ra khỏi nhà cũng…tiền nốt! Đôi khi, cậu tự hỏi, nhiều tiền là hạnh phúc sao? Nhìn gia đình Diệu Lam mà xem, họ đâu cần có nhiều tiền để có được hạnh phúc đâu! Còn cậu, cậu có nhiều tiền nhưng cậu đâu có vui? Đông Phong luôn thấy cô đơn trong ngôi nhà của gia đình mình, dù, ngoài bố và mẹ kế, cậu cũng có một người anh trạc tuổi mình, gọi là anh thôi, nhưng thực ra, anh ta là con riêng của mẹ kế có trước khi lấy bố cậu. Đông Phong chưa từng nói chuyện với anh ta quá năm câu, và cũng không quan tâm lắm đến cuộc sống của anh ta. Trời ạ, đôi khi cậu nghĩ, nếu không có Diệu Lam, chắc cuộc sống của cậu chẳng có gì thú vị nữa! Suy cho cùng, con heo suy dinh dưỡng hay là con cá mắm đeo hai cái ốc vít cũng có ích đấy chứ!
Buổi chiều trước khi rời khỏi nhà Diệu Lam, Đông Phong giúp bố cô sửa lại chuồng gà, bố Diệu Lam có vẻ ngạc nhiên khi cậu đóng đinh, gõ búa một cách thành thục. Cậu kể rằng lúc rảnh rỗi, chả có việc gì làm thì cậu hay gỡ cái này đóng cái nọ, cậu mua gỗ về và tự đóng hết bàn, ghế, hộc tủ trong phòng mình. Bố Diệu Lam nhìn Đông Phong vẻ tiếc rẻ “Một đứa tốt như cháu, mà chẳng hiểu sao con Lam lại chỉ làm bạn thôi nhỉ! Bác nói thật, bác tiếc đứt ruột!”. Đông Phong bật cười vì sự hồn nhiên của bố Diệu Lam. Quả, đời có câu “cha nào con nấy” thật không sai tẹo nào!
Đông Phong nói chuyện với bố Diệu Lam rất hợp nên “khai thác” được nhiều chuyện “truyền kỳ” hồi nhỏ của Diệu Lam. Đông Phong lấy làm thích thú, vì quả thực, tuổi thơ của cô bạn thân quá phong phú so với sức tưởng tượng của cậu. Đông Phong hỏi bác trai về ý nghĩa thực sự của cái tên Diệu Lam, vì thật lòng mà nói, cậu thấy nó chẳng hợp với con gái bác tẹo nào! Diệu Lam, nghe bay bổng, mênh mang, hiền hiền, sang sang kiểu gì đó trong khi con gái bác thì… Bố Diệu Lam chả có tí gì ngạc nhiên, ông ngó trước nhìn sau như để chắc chắn rằng không có ai theo dõi rồi mới kể.
“Thực ra, bác có hiểu cái tên đó ý nghĩa cao sang gì đâu, tất cả là tại hồi mới sinh ra, nó điêu quá mức quy định ấy mà!”
“Là sao hả bác?”
“Khiếp lắm! Cậu biết vì sao vợ chồng tôi đẻ mỗi mình nó không? Vì sợ đến phát khiếp lên được ấy!”
“Sao ạ? cô ấy khó nuôi hả bác?”
“Quá khó luôn, hồi nhỏ, mới từ bệnh viện về nhà, nó khóc suốt, khóc triền miên ngày này qua ngày khác, khóc đến nỗi hàng xóm cách năm nhà thấy xót ruột quá cũng chạy sang, tôi với bà nhà tôi đưa nó đi viện, mà lạ, cứ đến bệnh viện là nó nằm im, ngủ ngon lành, mà về nhà thì lại khóc!”
“Thế rốt cục là bệnh gì hả bác?”
“Bệnh gì đâu! Bệnh điêu đấy! Có mỗi bố mẹ ở nhà thì nó há mồm ra khóc, nhưng cứ khách đến là nó cười! Ai cũng bảo hai vợ chồng bác không biết chăm, lại đổ lỗi cho nó!”
Đông Phong cười chảy cả nước mắt! Đúng là quái tính từ bé, thảo nào đến giờ vẫn ế sưng ế sỉa lên cũng phải thôi! Bố Diệu Lam nói nhỏ.
“Đợt đấy, bác tức quá, lên xã làm giấy khai sinh cho nó, cô hộ tịch hỏi đặt tên nó là gì, bác bảo đặt là Nguyễn Thị Điêu Lắm!”
Đông Phong ôm bụng vật ra cười, bác trai tủm tỉm.
“Cô hộ tịch mắng bác, bảo đặt tên kiểu gì thế, đặt thế sau này nó lấy chồng sao được! rồi cô ấy tự ý bỏ dấu đi, thế là nó thành Nguyễn Thị Diệu Lam”
Đông Phong không ngắt được cơn cười, ngồi bệt xuống cạnh chuồng gà.
“Thế mà cháu cứ tưởng có gì cao siêu lắm cơ!”
“Suỵt! Bác cháu mình biết thôi nhá! Hai mẹ con nó mà biết thì bác tan xác luôn! Mà khổ, sửa tên đẹp như thế rồi cũng có lấy được chồng đâu!”
Đông Phong cảm thấy dây thần kinh cười của mình đang có vấn đề, cậu không dừng lại được! Tưởng sẽ cười đến tối, nhưng may sao, mẹ Diệu Lam ra gọi hai người vào ăn cơm để còn kịp chuyến xe lên Hà Nội. Đông Phong vội vã ngậm miệng đi theo vào nhà, lòng thầm cảm ơn vì đã không bỏ phí bất kỳ điều gì trong chuyến đi này!
Chuyến xe khách với đủ thứ mùi, mùi mồ hôi, mùi nước hoa rẻ tiền, mùi đồ ăn, thậm chí cả mùi…của một ai đó bị viêm cánh cuối cùng cũng bò đến nơi. Đông Phong nhảy xuống xe như thoát khỏi nơi ngục tù, cậu sung sướng vươn vai vẫy một chiếc taxi gần đó. Vừa mở cửa, định chui đầu vào thì một bị một cái chân ngáng lại. Đông Phong quay sang, biết ngay là con heo suy dinh dưỡng định cản mũi mình mà! muốn đi ké taxi thì phải lịch sự, ngọt ngào chứ, ai lại dùng chân ngáng trở nhau như thế.
Diệu Lam vênh mặt lên, chui vào taxi, hất hàm về phía đống hành lý.
“Bê lên đi!”
“Bà nhờ hay bà ra lệnh đấy?”
“Nhờ đấy! Thì sao?”
“Chả sao cả, nhờ thì nói tử tế mới làm”
“Không tử tế đấy! Thì sao?”
“Thì thôi!”
Đông Phong chả vừa, mở cửa ghế trên ung dung chui vào, còn quay sang bảo anh lái xe chạy luôn. Diệu Lam há hốc mồm, rồi mở cửa chồm xuống lao tới đống hành lý đang chơ vơ giữa đống người, nhỡ mà mất thì coi như bao nhiêu của nả đi hết! Cái thằng cha này, ăn no cơm chán gà nhà người ta rồi mà mỗi việc bê giúp túi đồ cũng lười!
Ngồi trên xe, Đông Phong tủm tỉm nhìn Diệu Lam xách cái này đổ cái nọ, trông bộ dạng cuống quýt của cô bạn mà tự nhiên cậu lại thấy vui mới chết chứ. Chắc con heo suy dinh dưỡng ấy đang chửi thầm mình, mà không, không chửi thầm đâu, chửi thật đấy, môi mấp máy kia kìa! Chết nhá, cho chừa cái thói coi thường người khác đi, dần dần bà cũng nên biết giá trị của tôi lớn đến cỡ nào chứ.
Đông Phong đang hoan hỉ tưởng tượng đến cảnh con heo suy dinh dưỡng kia sẽ phải cầu xin mình giúp đỡ, lúc đó, mình thấy mình thật…cao giá biết bao nhiêu. Nhưng, ở đời chẳng ai lường trước được chữ ngờ! Trong lúc, Đông Phong nhắm mắt lại tưởng tượng thì anh tài xế taxi cất tiếng.
“Sao anh lại để cho cô ấy khệ nệ một mình như thế? Tôi chả hiểu anh làm đàn ông kiểu gì!”
Sau câu nói đó, cửa xe bật mở, anh tài xế “hiên ngang” bước xuống xách đồ giúp Diệu Lam. Trời ạ! Kế hoạch sắp thành công thì bị anh tài xế phá đám, thật là xui quá đi mất! Có phải lúc nào Đông Phong cũng có cơ hội tốt thế này đâu! Lỗi tất cả là tại anh tài xế!!!
bộ dạng cuống quýt của cô bạn mà tự nhiên cậu lại thấy vui mới chết chứ. Chắc con heo suy dinh dưỡng ấy đang chửi thầm mình, mà không, không chửi thầm đâu, chửi thật đấy, môi mấp máy kia kìa! Chết nhá, cho chừa cái thói coi thường người khác đi, dần dần bà cũng nên biết giá trị của tôi lớn đến cỡ nào chứ.
Đông Phong đang hoan hỉ tưởng tượng đến cảnh con heo suy dinh dưỡng kia sẽ phải cầu xin mình giúp đỡ, lúc đó, mình thấy mình thật…cao giá biết bao nhiêu. Nhưng, ở đời chẳng ai lường trước được chữ ngờ! Trong lúc, Đông Phong nhắm mắt lại tưởng tượng thì anh tài xế taxi cất tiếng.
“Sao anh lại để cho cô ấy khệ nệ một mình như thế? Tôi chả hiểu anh làm đàn ông kiểu gì!”
Sau câu nói đó, cửa xe bật mở, anh tài xế “hiên ngang” bước xuống xách đồ giúp Diệu Lam. Trời ạ! Kế hoạch sắp thành công thì bị anh tài xế phá đám, thật là xui quá đi mất! Có phải lúc nào Đông Phong cũng có cơ hội tốt thế này đâu! Lỗi tất cả là tại anh tài xế!!!
Khi đã yên vị trong xe, Đông Phong quay lại nhìn Diệu Lam cười nham nhở, cô không thèm nở lại một nụ cười, dù chỉ là cái nhếch môi méo mó. Tất nhiên, trong lòng Đông Phong trào lên cảm giác…có lỗi, nhưng mà, thực ra, cậu vẫn khăng khăng khẳng định rằng, lỗi tất cả, lỗi to nhất thuộc về anh tài xế lắm chuyện kia, chứ cậu đâu đến nỗi …ác độc đến thế!
Anh tài xế quay sang hỏi họ đi đâu, Đông Phong chưa kịp nói gì, Diệu Lam đã cất tiếng “Khách sạn Sao Xanh!”. Đông Phong kinh ngạc nhìn Diệu Lam.
“Điên à! bà làm gì ở đó?”
“Tôi ở tạm trong lúc tìm nhà trọ”
“Sang quá nhỉ? Ở hẳn khách sạn 5 sao cơ đấy”
“Tất nhiên, ông trả tiền mà!”
Thôi xong, bây giờ Đông Phong mới nhớ ra lời hứa hôm trước, trời ạ, sao lại đi hứa với con heo suy dinh dưỡng này chứ! Diệu Lam nói là làm, mà đã làm thì còn làm kinh hơn cả nói cơ! Chả lẽ, không còn cách nào thoái thác được sao? Đông Phong quay sang, bắt đầu giở “cùn binh pháp” ra.
“Tôi không trả đấy! Bà làm gì được tôi? Lăn ra ăn vạ chắc?”
“Thế cũng tốt! Tôi sẽ xách đồ đến nhà ông ở cho đến khi tìm được nhà mới, ông thấy sao? Tôi sẽ ở phòng ông hay phòng dành cho khách?”
Thôi, lại xong! chả dại gì mà lôi con heo suy dinh dưỡng này về nhà, nhưng mà… ở khách sạn năm sao thì…thật bất công với mình! Đông Phong lâm vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, cậu biết chẳng có cách gì thuyết phục được Diệu Lam từ bỏ ý định sang chảnh đó. Thôi thì… ví ơi ở lại tiền đi nhé! Hôm nay cắn răng cho con heo suy dinh dưỡng ấy ngủ khách sạn năm sao một đêm, ngày mai lo mà kiếm nhà trọ ngay, không thì tiền khô cháy túi mất! Trong lòng xót tiền không biết để đâu cho hết, nhưng Đông Phong cao giọng ra vẻ…không vấn đề gì.
“Được thôi! Ở thì ở, sợ gì”
Tất nhiên, Diệu Lam thì có gì phải sợ, cô ung dung cắm tai nghe dựa lưng vào ghế nghe nhạc, mặc cho Đông Phong đứng ngồi không yên, thi thoảng ngó xuống ghế dưới, định há mồm nói gì đó rồi lại thôi. Diệu Lam cười thầm, chắc tiếc tiền quá nên hóa rồ ấy mà! Kệ thôi, người khác khó chịu cũng được, miễn mình vui là được rồi!
Khi taxi vừa đỗ vào sảnh, trong lúc giúp Diệu Lam bê hành lý xuống, anh tài xế taxi nhỏ nhẹ khuyên nhủ cô nếu có ý định kết hôn với “cái anh kia” thì nên nghĩ lại, vì với một người vừa lười, vừa keo kiệt như “anh ta” cô sẽ khổ. Diệu Lam cảm ơn lia lịa, còn Đông Phong nghe lỏm được, cậu tức điên lên khi anh ta dám vu cho mình keo kiệt, keo kiệt mà bỏ tiền ra cho cô ta ở khách sạn năm sao à? Còn ối thằng chẳng hào phóng bằng ấy chứ! Ơ, nhưng mà, tại sao cậu lại tức giận như thế nhỉ? Có liên quan gì đâu, cậu và Diệu Lam có bao giờ cưới nhau đâu mà sợ! Người như con heo suy dinh dưỡng ấy, có khi ế cả đời ấy chứ!
Chả hiểu sao, cứ nghĩ đến việc cô bạn thân bị…ế cả đời mà Đông Phong lại thấy vui mới hài chứ! Nếu Diệu Lam ế, có nghĩa là cô ấy vẫn cần đến cậu, cậu sẽ không bị cô đơn như trước đây nữa! Nhưng, nếu cô ấy không…ế thì sao? Chả sao cả, tóm lại, chả có gì liên quan đến cậu hết, nghĩ làm gì cho mệt. Nhiệm vụ quan trọng bây giờ là tống được con heo suy dinh dưỡng lên phòng khách sạn đã, rồi cậu sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhờ cậy các mối quan hệ tìm nhà cho Diệu Lam càng sớm càng tốt, nếu không muốn tháng này bị… “viêm màng túi” nặng hơn.