Người ta nói, cãi nhau cả đời không sao, nhưng chiến tranh lạnh chính là hao tổn tinh thần, tổn thương thân thể…!
Bên trong phòng, mọi người bật cười vui vẻ. An An làm bộ ra vẻ đáng thương, rút vào lòng của Uông Thanh Mạch. Đột nhiên cửa phòng bật mở, tất cả mọi người nhìn ra cửa rồi im bặt. Cô thầm nghĩ, là ai đến vậy?
Từ trong lòng Uông Thanh Mạch, cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa. Vốn là đang mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy người con gái đứng phía sau thì An An cũng như mọi người, sửng sốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, An An đi đến bên cạnh người kia, cười ha hả: “Anh, anh đến rồi.”
Trương Ninh Giản cười cười: “Mấy người bạn thân ở Nam Kinh đến chơi, rủ nhau đi ăn cơm. Vừa lúc nhìn thấy Phương Mạc và Kiều Vũ ở ngoài hành lang.”
Những người khác bắt đầu chào hỏi. Uông Thanh Mạch ngồi ở vị trí chủ tọa, mĩm cười không nói.
Dương Tử kéo người đẹp sau lưng của Trương Ninh Giản vào trong, trêu ghẹo nói: “Con bé này nhìn thấy anh trai mà không thèm chào hỏi.”
Sắc mặt Trình Tiêu cũng không khá lắm. Cô không nghĩ tới có thể gặp được Uông Thanh Mạch ở đây. Nhưng chỉ cần liếc mắt thì cô đã biết người phụ nữ trước mặt này là ai. Những lời này của Dương Tử coi như là phá vỡ không khí ngượng ngùng, mắt đẹp khẽ cong lên, gật gật đầu: “Anh Dương Tử!”
Những người khác không quen nhiều với Trình Tiêu bởi vì phần lớn người ở đây là từ quân khu Thẩm Dương ra. Mấy năm nay Trình Tiêu vẫn ở bên ngoài. Nguồn gốc gia đình Dương Tử bắt nguồn từ Bắc Kinh, cho nên cũng coi như là cùng nhau chơi đùa từ nhỏ tới lớn.
An An lượn qua mặt Dương Tử, trở về ngồi xuống bên cạnh Uông Thanh Mạch. Uông Thanh Mạch nắm lấy bàn tay nhỏ đặt trên đùi của mình, nhìn Trương Ninh Giản nói: “Anh vừa mới tới hay là ra về?”
“Chuẩn bị về.”
“Nếu không thì ngồi xuống nói chuyện chơi. Chúng em vừa mới tới.”
“Không thể! Cha anh ngày nào cũng nhắc tới các em. Kiếm ngày nào đó qua chơi. Gần đây tài nghệ làm tương thịt bò của chị Trương rất có tiến bộ.” Trương Ninh Giản cười, kéo tay Trình Tiêu đang có vẻ buồn buồn ở bên cạnh.
Uông Thanh Mạch gật đầu, xem như đồng ý. An An lập tức giơ tay lên, em muốn ăn, em muốn ăn. Mọi người cười ầm lên, Trình Tiêu cũng đưa mắt nhìn An An, sau đó vẫy tay chào mọi người cười cười: “Đi nhé! Bái bai”
Nói tới quan hệ của bọn họ thì có chút phức tạp. An An là con gái nuôi của tư lệnh Trương, Trương Văn Trung. Cho nên tính ra cô là em gái của Trương Ninh Giản. Mà Trình Tiêu lại là con gái của gia đình dì Hai của Trương Ninh Giản, cho nên cũng là em họ của cô.
An An và Trình Tiêu không quen biết nhau là bởi vì An An chỉ mới tới Bắc Kinh hai năm nay, còn Trình Tiêu thì vẫn luôn học đại học ở Trịnh Châu, Hà Nam. Cho nên hai năm qua, bọn họ chỉ nghe tên của đối phương nhưng chưa từng gặp mặt.
Tuấn nam mỹ nữ vừa đi khỏi, An An giống như bao cao xu xì hơi, dựa lên người của Phương Mạc, cách xa Uông Thanh Mạch khoảng mười mấy cm. Phương Mạc đẩy đẩy cái đầu đang dựa lên mình: “Em muốn tôi chết phải không? Em không sợ người bên cạnh, nhưng tôi sợ.”
“Đồ không có lương tâm! Bộ dựa một chút là chết sao?” An An ngồi thẳng lên, vỗ vỗ bả vai rắn chắc của Phương Mạc.
Dương Tử liếc nhìn Uông Thanh Mạch trầm lặng không nói chuyện, rồi lại nhìn sang An An đang líu lo miệng lưỡi, anh biết chuyện này nhất định đã bị tiết lộ.
“Thế nào, ‘tiểu ma nữ’ của chúng ta lại ra oai rồi.” Dương Tử xoa dịu bầu không khí, nói.
“Cậu ngậm miệng lại cho tôi! Lần trước tôi bỏ quên quần áo ở chỗ của cậu, tại sao không mang đến cho tôi?”
“Chặc, em không nhắc thì tôi cũng quên mất. Hình như vẫn còn ở ghế sau của xe.” Dương Tử rót ly nước, đưa lên miệng uống một hớp rồi nói.
“Lễ phục cho Diệp Tử đó. Làm ơn đừng quên!” An An trợn mắt nhìn Dương Tử, sau đó quay người lại, nhéo thật mạnh lên đùi của Uông Thanh Mạch một cách kín đáo.
Kiều Kiều không biết có chuyện gì xảy ra, nhìn nét mặt biến đổi phong phú của An An, rồi nhìn Lâm Tiếu ở bên cạnh. Người bên cạnh lại làm như không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đồ ăn đưa lên, An An bắt đầu càn quét. Uông Thanh Mạch gắp bao nhiêu cũng không kịp cho cô ăn.
“Em ăn chậm một chút! Có ai giành ăn của em đâu!”
An An vừa mới nuốt xuống một miệng đầy đồ ăn, rồi lại nhét thêm một đống nữa. Quai hàm phình ra hai bên, trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: “Có người giành chứ! Hết giành đàn ông của em, rồi lại giành ăn.”
Đang uống vào vào ngụm bia, thiếu chút nữa là Dương Tử sặc ra ngoài hết. An An tức giận quay đầu liếc anh ta một cái: “Làm bộ! Đáng đời! Sặc chết cậu!”
Bây giờ có thể thấy rỗ, An An đang rất nhạy cảm, đụng người nào đánh người đó.
Bận rộn ai oán được một lúc, rốt cuộc An An ném đũa xuống, giựt đi đôi đũa trên tay của Phương Mạc: “Đi toilet với tôi!”
Phương Mạc đang ăn ngon lành, đột nhiên bị cô nói một câu như vậy: “Khi không bảo người ta đi toilet với em? Chỉ có mấy bước mà cũng cần người giúp sao? Muốn tôi ôm em à?”
“Tôi muốn đi ra ngoài, anh có đi hay không?”
Lời nói này rõ ràng là An An cố tình gây sự. Cô không vui, khiến mọi người xung quanh cũng phải thận trọng dè dặt, sợ nói sai một câu là có thể rước họa vào thân.
Uông Thanhh Mạch kéo tay, ý bảo cô ngồi xuống. An An xoay người, gạt tay người đang lôi kéo mình ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, trừng mắt liếc nhìn Uông Thanh Mạch một cái. Mà người kia thì không nói câu nào, chỉ nghe căn phòng đang yên lặng bỗng dưng ‘rầm’ một tiếng, âm thanh đũa đập lên bàn vang vọng khắp nơi.
Tất cả mọi người ngây ngẩn, tay cầm đũa, miệng há rộng, mắt trừng lớn, tay cầm ly không uống… Tóm lại, mọi cử động đều ngừng lại ngay lập tức.
Sắc mặt Uông Thanh Mạch trầm xuống, khiến mọi người trong phòng cảm giác đầy áp lực. Anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng An An: “Em đủ chưa?”
Nghe đơn giản chỉ vài chữ, nhưng lại ép người ta kia run lên. Đây chính là uy nghiêm của một quân trưởng. Lời nói không chỉ đơn giản là thái độ của đàn ông đối với phụ nữ. Tác phong xử việc cương nghị, giống như một nắm đấm mạnh mẽ, nện vào trong lòng mỗi người.
An An ngây ngẩn cả người, bởi vì Uông Thanh Mạch chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói chuyện với cô cả, mà còn xảy ra trong trường hợp