Ăn Hại Sống Lại

Chương 18



Trân Vị lâu* là nhà hàng nổi tiếng nhất B thị (*ở đây có nghĩa là nhà hàng có nhiều tầng), cho dù là cách thiết kế nội thất hay món ăn hoặc cung cách phục vụ cũng làm cho khách hàng cảm thấy trước giờ chưa từng được thoả mãn như thế. Ở nhà lên mạng nửa ngày cho đến chạng vạng, Tô Thần Dật liền bị anh trai nhà mình dẫn ra ngoài, khi hai người chạy xe tới bãi đỗ xe của nhà hàng Trân Vị thì ở đó đã có không ít xe cộ ngừng đậu, và trên màn hìn LCD đen thui hiện ra rành rành bốn chữ đỏ chót: "Hết chỗ đỗ xe."

"Đừng có xúi quẩy như vậy chứ!" Tô Thần Dật rũ vai, bàn mỹ thực phía trước lại bởi vì vấn đề đậu xe mà không thể thưởng thức, cảm giác này thật vô cùng khó chịu.

Tô Việt Trạch lơ đãng cười cười: "Bây giờ là giờ cơm nên rất nhiều người đến đây ăn." Nói xong liền bóp còi hai cái, và rồi, chiếc Lamborghini đen cóng đi nghênh ngang đi vào bãi đõ xe dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tô Thần Dật.

Kết quả là ngoài bãi đỗ xe nhất thời nổ tung:

"Cái chó gì, không phải là đã đầy chỗ sao? Tại sao xe kia có thế vào?"

"Mẹ nó, chúng tôi chờ cả một tiếng đồng hồ, các người có muốn buôn bán hay không vậy?"

"Người ta nói khách hàng là thượng đế, mấy người có thể đối đãi với thượng đế như vậy sao? Có tin thượng đế bổ sấm lên người mấy người không hả?"

"Mẹ, chúng tôi tới là vì món mới của mấy người, món mới của mấy người liệu có còn đến lượt của chúng tôi hay không hả!"

Những chủ xe đang kiên nhẫn chờ đợi sau khi nhìn thấy xe của Tô Việt Trạch tiến vào đều nổi điên trong chớp mắt, người ta nói "Trân Vị lâu một vị khó cầu", nếu muốn ăn một bữa thì phải đặt trước, không thì có chờ cả ngày cả đêm cũng không có chỗ. Đây là xã hội coi trong vật chất, yêu cầu của mọi người với món ăn cũng ngày càng kén chọn, mà may thay mỗi món ăn của nhà hàng Trân Vị đều độc đáo thơm ngon, dư vị khó quên. Hơn nữa, cứ hai tháng Trân Vị lâu sẽ làm ra một món mới, số lượng cung ứng mỗi tháng có hạn, cho dù có người đặt được bàn nhưng cũng không nhất định có thể nếm được món ăn mới này. Hơn nữa có thể tới nhà hàng Trân vị ăn cơm đều là người có của ăn của để, thế nên người trong giới (giàu có) liền hình thành một xu hướng, một khi trân vị lâu giới thiệu món ăn mới, thì nhất định phải bay tới, (không phải là đi nhé), để thưởng thức, nếu không lỡ như có một ngày nào đó có người đang nói chuyện phím với bạn đột nhiên hỏi:

"Ha! Ăn món mới ra của Trân Vị chưa? Mùi vị đó, chậc chậc..."

Nếu như bạn phun ra một chữ "chưa", phỏng chừng sẽ bị gã nhìn bằng nửa con mắt. Là người tất sẽ có xu hướng đua đòi, mà nhà hàng Trân vị chính là bắt được thị hiếu của đa số đám đông, cho nên mới có thể khiến cho chuyện làm ăn của mình ngày càng đỏ lửa*. (*phát đạt)

Người ta nói, có thể đến Trân Vị lâu ăn cơm thì đều là người có tiền có thế, cho nên người đến đó không phải ông chủ xí nghiệp nhỏ thì cũng là ông chủ tập đoàn cao tầng. Trước mặt một đám người đang chờ đợi chỗ trong thì, Tô Việt Trạch chình ình lòi ra, còn nghênh ngang chui tọt vào cánh cửa kia dưới trước mắt bọn họ, bọn họ không tức sao đựơc. Chẳng lẽ Trân Vị lâu ra quy định mới, xe không đáng mấy triệu không thì không có cửa tiến vào hầm đỗ xe của bọn họ sao? Thực sự là nhảm ruồi!

Mọi người nhao nhao ầm ĩ còn không quên bóp còi, nhất thời, tiếng cãi vã, kèn xe vang liên tiếp bên tai không dứt. Bấy giờ có một người mặc đồng phục nam của Trân Vị lâu ra khỏi phòng trực ban, dáng vẻ tươi cười mà đứng trước cổng, mọi người thấy người phụ trách đã đi ra, liền im lặng, đều trừng mắt chờ người phụ trách giải thích.

Người đàn ông đưa tay che miệng tằng hắng hai tiếng rồi nói: "Xin mọi người bình tĩnh chớ nóng vội, hôm nay khách đến đây ăn quả thực rất đông, bất quá mọi ngươi yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp cho mọi người, xin mọi người hãy chú ý thẻ mã số trên tay*, mong mọi người bỏ qua sơ suất này." (chắc là đi ăn cũng phải lấy số xếp hàng:o)

"Bỏ qua cái lông! Tại sao xe kia có thể vào? Anh sao không giải thích cho chúng tôi?"

"Đúng, đều là khách hàng, sao đãi ngộ lại kém xa như vậy chứ!"

Người đàn ông không hề nao núng trước sự phẫn nộ của mọi người, vẫn bình tĩnh giải đáp: "Vị khách vừa rồi đã đặt trước bàn." Ý là: muốn vào thì dễ lắm à, anh cần phải đặt bàn trước mới được."

"Tôi đã đặt trước ba ngày rồi, bây giờ chỗ đó đâu rồi, chuyện này cậu giải thích thế nào!"

Người đàn ông dừng một chút, tiếp tục bình tĩnh đáp: "Bởi vì anh ta là cổ đông của chúng tôi."

Ngay lập tức mọi người đều im bặt, người ta là cổ đông đó, ai như nhà mình, ăn cơm mà còn phải xếp hàng. Nhưng mà vẫn có người không chịu bỏ qua: "Là cổ đông thì càng phải nên nhường chỗ cho khách hàng, không hiểu cái gì gọi là "Khách hàng là thượng đế" à?"

Người đàn ông liếc một gã kêu la hung hăng nhất trong đám một cái rồi (tỏ vẻ) u sầu mà nói: "Vấn đề này ngày nên cùng thương lượng với Tô thiếu một chút, nếu anh ta đồng ý, chúng tôi sẽ lập tức sắp chỗ cho ngài."

Lời vừa thốt ra, người nọ nhất thời á khẩu không trả lời được, họ Tô ở B thị không ít, nhưng có thể được người của Trân vị lâu tôn kính xưng một tiếng Tô thiếu trừ bỏ Tô Việt Trạch thì nào có còn ai, mà Tô Việt Trạch cũng đâu phải là người mà ông chủ của một xí nghiệp nhỏ như gã có thể chống lại được, vì thế gã ra chỉ đành rầu rĩ lui vào trong xe, chờ, đến, lượt.

Thấy thế người đàn ông vừa lòng mà xoay người chuẩn bị trở về phòng trực ban, tiếng còi lại lần nữa vang lên, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe thể thao xa hoa xuất hiện trước mắt, cánh cửa kéo của bãi đỗ xe lại lần nữa chậm rãi mở ra dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, mọi người còn chưa kịp phẫn nộ, người đàn ông nọ kia đã tươi cười chạy đến: "Cố thiếu, ngài đã tới."

Kính xe màu đen hạ xuống, Cố Thiệu Kiệt mặt không đổi sắc mà nhìn lướt qua một vòng: "Hôm nay làm ăn không tồi."

"Đều nhờ phúc của ngài, vị trí đỗ xe của ngài đã sắp xếp xong rồi, vẫn là vị trí cũ."

"Vất vả rồi." Cố Thiệu Kiệt gật đầu rồi ngồi ngay ngắn lại trong xe.

"Không sao." người đàn ông vẻ mặt nịnh bợ: "À đúng rồi, Tô thiếu cũng tới, mới vừa vào không lâu."

"A?" Cố Thiệu Kiệt nhướng mày. "Đặt phòng nào?"

"Tô thiếu không đặt phòng, ngồi ở tầng trệt."

Tầng trệt? Cố Thiệu Kiệt nghiền ngẫm rồi cười cười không nói gì. Trân Vị lâu tổng cộng có 4 tầng, tầng trệt là đại sảnh, được bài trí bàn bốn ngươi hoặc hai người; lầu hai, lầu ba là phòng riêng, lầu bốn là phòng vip, thường được dùng để mở tiệc chiêu đãi. Mà Tô Việt Trạch chọn ngồi ở tầng trệt thì chắc là hắn có dẫn Tô Thần Dật theo, thứ nhất là Tô Thần Dật không thích ngồi phòng riêng, thứ hai là, Tô Việt Trạch sẽ không bỏ qua cơ hội để show cho mọi người thấy hắn yêu thương chăm chút cho thằng em mình "nhiều" chừng nào. Nghĩ vậy, nết trầm ngâm trên mặt Cố Thiệu Kiệt càng hiện rõ, âm thầm tính toán một chút liền khởi động xe tiến vào bãi đỗ xe.

Cho nên, mọi người lại tiếp tục mở mắt trừng trừng mà nhìn Cố Thiệu Kiệt nghênh ngang tiến vào cái bãi đỗ xe mà bọn họ không thể vào phi vào được, nhưng lần này lại không có ai dám hó hé gì. Phàm cho dù là một thằng lưu manh nào ở B thị cũng biết, ở B thị, người nhất định không thể đắc đội đó chính là Cố Thiệu Kiệt, nếu không thì sẽ có ngày nào đó mình đột tử ở trên đường mà không biết nguyên nhân tại sao.

Đượng nhiên, chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe này Tô Thần Dật không biết, tuy rằng y rất kinh ngạc đối với hành vi nghênh nganh đi vào này của anh hai mình nhưng y lại nghĩ, không chừng Tô Việt Trạch đã đặt bàn trước rồi cũng nên, vì thế y cũng bình thường trở lại.

Một đường theo đuôi Tô Việt Trạch đi vào chính sảnh của Trân Vị lâu, chỉ thấy sàn đá cẩm thạch của đại sảnh sáng choang in hình người, chính giữa là một cái đèn chùm pha lê hoa lệ sáng dịu, khiến cho toàn bộ đại sảng có vẻ tao nhã mà yên bình. Phân bố ở hai bên đại sảnh chính là các bàn ăn ngay ngắn chỉnh tề, trên bàn có đặt một chiếc đèn lồng cung đình cổ kính, trông vô cùng bắt mắt.

Ngay khi Tô Thần Dật và Tô Việt Trạch mới vừa bước vào đại sảnh, thì một người phục vụ mặc đồng phục màu hồng nhạt lập tức tiến đến: "Chào mừng quý khách, xin hỏi quý khách đã đặt bàn trước chưa?"

Tô Việt Trạch gật đầu, đưa một tấm thẻ ánh kim cho người phục vụ, người phục vụ lễ phếp đưa hai tay cầm lấy, nhìn lướt qua một chút rồi vội vàng cúi đầu: "Thì ra là Tô thiếu, vị trí ngài đã đặt ở ngay bên cạnh, xin mời."

Nhận lại tấm thẻ, Tô Việt Trạch đang muốn đi, nhưng lại thấy thằng em nhà mình ngây ngẩm nhìn chằm chằm cô phục vụ, ánh mắt có chút đáng khinh. Tô Việt Trạch không vui cau mày, vươn hai ngón tay ra nhéo ót Tô Thần Dật: "Không ăn cơm à?"

Hồn phách quay về cơ thể, Tô Thần Dật lập tức thu hồi lại tầm mắt, còn không quên cười thẹn thùng với cô phục vụ, rồi đi theo Tô Việt Trạch, cho đến lúc ngồi xuống bàn ăn, Tô Thần Dật mới mở miệng nói: "Em bây giờ đã biết tại sao lại có nhiều người đến đây ăn cơm như vậy rồi, ngay cả cô phục vụ cũng xinh thế, nếu là em, ngày nào cũng tới."

"..." Tô Việt Trạch nhất thời im lặng, thì ra là thằng em hắn bị sắc đẹp mê hoặc, thật dọa người, thật vô cùng dọa người!

Nhìn trái nhìn phải, Tô Thần Dật ghé xuống sát bàn nhoài người về phía Tô Việt Trạch: "Anh hai, anh thấy cô em vừa rồi thế nào? Lấy giùm em số điện thoại của cổ đi."

"..." Đờ mờ! Có đứa nào đi tán gái mà còn bắt thằng anh mình dẫn mối sao! Từ từ, hình như hắn đã quên mất một vấn đề, Tô Việt Trạch lẳng lẳng nhìn Tô Thần Dật vài giây rồi lên tiếng: "Em đổi gu rồi à?" Đổi xong, cái gu vẫn nặng như thường! (chắc là Tô Việt Trạch nghĩ Tô Thần Dật chuyển từ thích gay sang thích nhân yêu?)

"A?" Tô Thần Dật chớm mắt mấy cái: "Là sao?"

Tô Việt Trạch hớp một ngum trà, bình tĩnh trả lời: "Không phải em thích cái-loại-ở dưới-có-treo-thêm-một-cái sao?"

Đờ mờ! Cái gì mà ở-dưới-treo-thêm-một-cái?!! Phía dưới nhân yêu (nam giả nữ)cũng có treo-một-cái, chẳng lẽ trước kia y thích nhân yêu? Không đúng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là y đếch thích cái loại thân thể có cây mà không có hai cục thịt như y a! Y là thích gái! Là gái đẹp!

"Anh, em thích phụ nữ, xin hãy nhìn ánh mắt chân thành của em."

Tô Việt Trạch mặt không đổi sắc mà liếc nhìn Tô Thần Dật vài lần, rồi tiếp tục bình tĩnh uống trà.

"Tôi fuck! Có ông anh nào như anh sao?" Tô Thần Dật nhoải cả người qua bàn nắm lấy bả vai Tô Việt Trạch lắc lắc: "Anh thấy em lầm đường lạc lối mà không ngăn cảm em sao? Em thích phụ nữ màaaaaaaaa, anh phải tin tưởng em, khốn nạn!"

Xoạt, xoạt, xoạt, hơn chục cặp mắt đồng thời bắn về phía Tô Thần Dật, người ở gần là vẻ mặt kinh ngạc, người xa hơn là vẻ mặt bất mãn, ánh mắt hiển rõ ý tứ – ngay cả loại người thiếu giáo dục này cũng có thể cho vào được, phục vụ kia là mới vào làm việc sao!

Người phục vụ cách đó không xa khóc không ra nước mắt, thân ái, tuy rằng tui tới chưa lâu, nhưng mà quy định của Trân Vị lâu tui rất rõ ràng nha, tui cũng muốn tiến lên ngăn lại, nhưng mà tui không thể đắc tội người ta được honey à! T_T

Tô Việt Trạch đưa tay xoa đầu Tô Thần Dật cười vô cùng dịu dàng: "Ngoan, anh biết rồi, bàn là để dùng cơm, không phải để em bò lên, không thấy người ta đang nhìn sao, mau ngồi xuống đi."

Nghe thế Tô Thần Dật vội rụt tay lại chống lên bàn, con ngươi đảo lòng vòng, y hầu như có thể cảm nhận được từng đợt ánh nhìn nóng bỏng kia, trong lòng thầm than không ngớt, xong rồi, hình như mình bị mất hình tượng rồi, có cái gì có thể cứu vớt được hình tượng của mình đây?

Tròng mắt lại đảo mấy vòng, Tô Thần Dật bình tĩnh nâng hai tay lên sửa lại vai áo của Tô Việt Trạch với vẻ mặt ngoan hiền: "Anh hai, áo anh hơi nhăn, em sửa lại cho anh rồi." Sau đó chậm rãi lui người ngồi xuống, bộ dáng muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.

"..." Đừng có không biết xấu hổ như vậy được không?

Rất nhanh, từng đĩa đồ ăn tinh xảo được đặt lên bàn, mùi hương mê người liên tiếp nhào vào cánh mũi của Tô Thần Dật, hít sâu một hơi, Tô Thần Dật nheo nheo hai mắt, mỹ thực gì đó, so với mỹ nhân thì càng hấp dẫn hơn nhiều!

"Đây là điểm tâm của nhà hàng chúng tôi – Bạch tuyết phiêu hương, hy vọng hai vị sẽ thích, nếu có ý kiến gì xin hoan nghênh phản hồi với nhà hàng, mời dùng." Nói xong người phục vụ lễ phép cung kính khom người rời khỏi bàn ăn.

Dưới cái nhìn của Tô Thần Dật, cái gọi là Bạch tuyết phiêu hương đó chỉ là năm viên bánh trôi trắng bóc to bằng nắm tay em bé, trên mặt rưới một lớp nước sốt màu đỏ. Kẹp một miếng bỏ vào miệng, cảm giác mềm mềm dẻo dẻo tan ngay trong miệng, một mùi vị độc đáo thơm mát lập tức tràn đầy khoang miệng, Tô Thần Dật thỏa mãn mà cong cong khóe môi: "Ăn ngon!"

"Ai~, ăn xong rồi?" Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói giễu cợt.

Hai anh em Tô Thần Dật nghiêng đầu nhìn qua, trong lòng không khỏi thầm mắng. Mẹ nó! Sao tên mặt mo xúi quẩy này cũng tới! Hôm nay chắc chắn là ra khỏi nhà quên xem lịch hoàng đạo rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.