Ăn Hại Sống Lại

Chương 6



Tô nhị thiếu ăn no rồi, Tô nhị thiếu rất thỏa mãn. Chính là sắc mặt ba người đang ngồi cùng bàn có chút quái dị, chỉ thấy bàn đồ ăn lúc nãy còn ngăn nắp chỉnh tề ngon miệng mê người bây giờ đã trở nên thật thê thảm giống như vừa bị cả đàn châu chấu càn quét qua. Gân xanh trên trán Tô cha nổi lên, cái nắm cú đặt bàn bị nắm chặt không tưởng, Tô phu nhân ở bên nhìn mà tim run mật rẩy, chỉ sợ Tô cha nóng nảy xông lên đem con trai bảo bối của mình tẩn tẩn bụp bụp thành một đống. Về phần Tô Việt Trạch, từ đầu đến cuối đều chưa mở miệng, trên mặt hoàn toàn bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình gì.

Bạch quản gia đứng cạnh bên cạnh yên lặng cọ cọ đi đến bên bàn ăn thấp giọng hỏi: "Lão gia, để tôi nói đầu bếp làm lại đồ ăn nhé?"

"Ợ ~" Tô Thần Dật vuốt vuốt ngực, cầm khăn tay vừa mới chùi miệng xong quăng qua một bên, mẹ nó, sớm biết vầy sẽ không ăn nhiều như vậy, no muốn chết! "Ợ ~"

"..."

Tô cha hung tợn trừng mắt nhìn Tô Thần Dật, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Tô phu nhân yên lặng nhìn cái khăn tay dơ dáy đàng hoàng rơi trên sàn nhà, rồi nhìn về phía Tô cha đang chuẩn bị nổi bão, khóe miệng kéo ra một nụ cười: "Để đầu bếp làm lại đi."

Tô cha từ từ bình ổn cơn giận, lập tức âm trầm cười nói: "Bạch quản gia, bình thường Tiểu Dật ăn cơm như vậy sao?"

"...Không phải." Quản gia sờ sờ mũi, kỳ thật ông muốn nói là gần một năm nay nhị thiếu rất ít ăn tối ở nhà.

Đáy lòng Tô Thần Dật nhất thời hồi hộp, tròng mắt bắt đầu xoay đảo lung tung,đáy lòng cũng không ngừng đập rộn, y vừa rồi thấy thịt, "hơi bị" kích động nên ăn cơm không chú ý nhiều như vậy, không phải là đã bị lộ rồi đi?

Tô Thần Dật vuốt cằm trầm tư đứng lên, kế tiếp có phải là Tô cha sẽ phát hiện ra y kỳ thật không phải là con ông, rồi sau đó mắng to một câu yêu nghiệt, ngay sau đó gọi hết người hầu trong nhà ra trói gô y lại ném ra ngoài sân nhỏ, Bạch quản gia cầm cây đuốc trong tay âm trầm cười: "Yêu nghiệt, coi tao đốt chết mày!", còn Tô cha và Tô phu nhân thờ ơ lạnh nhạt: "Yêu nghiệt, dám chiếm thân thể của con tao, chịu chết đi!", Tô Việt Trạch ôn nhu cười "Thằng trộm chết tiệt, xem lần này mày có chết hay không." Mẹ nó không cần a! Mình thật vất vả với sống lại lần hai, không, là cuộc sống mới, mà lại bị chết cháy sao? Mẹ nó lần sau mình sẽ không tham ăn nữa a a a, hai lần có phải đều là vì cái ăn!

"Tô Thần Dật!" Tô cha tức giận vỗ bàn, chén bát trên bàn nảy lên ầm ầm "Tao hỏi mày còn chưa trả lời!"

"Anh hùng!" Tô Thần Dật một bộ mặt khóc tang vội vã chạy đến trước bàn "Tha mạng a anh hùng! Con không có cố ý mà, con cũng không biết tại sao sau khi tai nạn lại biến thành như vậy, hãy tha thứ cho con đi anh hùng!"

"..."

Khuôn mặt Tô cha vặn vẹo nghiến răng nói: "Tao cũng rất muốn biết tại sao sau khi bị tai nạn mày lại thành thế này."

"Đúng thế đó anh hùng, xin ngài hãy nhìn sự đáng thương của con mà tạm tha cho con đi? Tha con, con thật sự không cố ý a a a."

"Mày câm miệng cho tao!" Tô cha run rẩy chỉ tay vào Tô Thần Dật: "Ở đâu mày học ba cái thứ vớ vẩn này, có tin tao ném mày tới Phong Ái không hả?"

"Huh?" Tô Thần Dật nuốt nước miếng, chớp mắt mấy cái nhìn về phía Tô cha: "Phong Ái?"

"Tao xem không phải mày mất trí nhớ mà là đầu óc giả ngu! Mày, thằng nghịch tử này! Có phải muốn chọc chết tao mày mới vừa lòng!"

Tô Thần Dật nhướng mày, lần thứ hai trầm tư đứng lên, chẳng lẽ ổng kỳ thực không phát hiện ra mình không phải con ổng? Đúng, việc này nói ra cũng hổng ai tin, chỉ cần mình không nói, không ai có thể biết. Như vậy ổng vừa rồi hỏi Bạch quản gia câu kia ý là...

"Mày nói đi, mày làm chuyện mất dạy này là cố y chọc tức tao đúng không!" Tô cha quát lên: "Mày ăn của ông, mặc của ông, xài của ông, ông trừ mày chút tiền tiêu vặt mà mày còn không vừa lòng đúng không!"

Tô Thần Dật co rút khóe miệng, y đột nhiên nhớ tới lúc trước xuất viện Tô cha nói muốn từ tiền tiêu vặt của y. Mẹ nó, ông sớm nói rõ ràng một chút đi! Làm hại người ta tưởng ông đã phát hiện ra cái gì, đúng là hù chết người không đền mạng a, khốn!

"Nào có chứ." Tô Thần Dật vẻ mặt tươi cười: "Phụ thân đại nhân sinh con nuôi con không dễ dàng, con làm sao có thể vì chút tiền này mà giận người chứ, con vừa rồi là hơi bị "kích động" chút xíu thôi, xin người bớt giận."

"Kích động?" Tô cha run rẩy đưa tay chỉ vào đống hỗn loạn trên bàn: "Ông không cho mày ăn cơm thì làm sao, mày "kích động" thành như vậy, lỡ hôm nay có khách tới còn tưởng rằng ông ngược đãi mày, lễ nghi mày học lúc trước đã vứt đi đâu rồi!"

"Được rồi Lập Danh." Tô phu nhân tiến lên vỗ về: "Anh bớt giận chút, đừng giận mà sinh bệnh."

"Cha, cha đừng giận nữa, Tiểu Dật là quá đói cho nên mới vậy." Tô Việt Trạch ở bên cạnh cũng lên tiếng trấn an.

"Đều là do mấy người quá chiều nó!" Tô cha hung tợn mà trợn mắt nhìn hai người một cái: "Một ngày nào đó thể diện của Tô gia sẽ bị hủy trên tay thằng nghịch tử này!"

"Đâu đến nỗi như vậy" Tô Thần Dật bĩu môi "Nếu không phải mọi người cho con ăn nhiều cháo như vậy con cũng sẽ không như thế, còn trách con..."

"Mày đây là đang trách tao?" Tô cha cười lạnh hỏi.

"Không dám, he he, con nào dám."

"Cút đi quỳ cho tao!" Tô cha chỉ vào góc tường phòng khách nói: "Tao không cho phép không được đứng lên, ông không tin là không thể uốn nắn được mày."

"Cha..."

"Câm miệng!" Tô cha trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch: "Nếu con dám xin tha cho nó con cũng quỳ theo đi!"

Tô phu nhân đứng bên nháy nhát mắt với Tô Thần Dật rồi nói với Tô cha: "Được rồi được rồi, không tức giận, mình ăn chút gì đi."

"Ăn cái gì mà ăn! Tức muốn no rồi!" Tô cha hừ lạnh một tiếng xoay người bước đi, cuối cùng còn không quên trừng Tô Thần Dật đang quỳ ở góc tường một cái: "Thành thật một chút cho tao!"

"Đều là do con chọc giận" Tô phu nhân đổ lỗi trừng mắt nhìn Tô Thần Dật rồi vội vã đuổi theo Tô cha.

Mẹ nó, tôi mặc kệ! Tô Thần Dật mạnh mẽ đứng lên đi về phía cửa lớn.

"Tiểu Dật, em muốn làm gì!" Tô Việt Trạch quát.

"Ông đây muốn bỏ nhà đi bụi!" Tô Thần Dật chân không ngừng bước, vẻ mặt tức giận, tui cũng đâu phải con thật của các người, dựa vào cái gì mà bị mấy người quát đến quát đi! Tui muốn tìm sự phụ, tui còn muốn trở thành đệ nhất thần trộm!

"Nhị thiếu, mời cậu trở về." Hai tên đàn ông to con mặc đồ đen thui một trái một phải đứng che cánh cửa lại.

Tô Thần Dật yên lặng mà nhìn lối đi bị hai gã chặn lại, sau đó hít hít cái mũi yên lặng trở về, mẹ nó, tại sao lại quên mất đời trước Tô gia là hắc đạo.

Tô Việt Trạch bật cười mà nhìn vẻ mặt uể oải của Tô Thần Dật: "Không đi?"

Đi con em anh! Tô Thần Dật trừng mắt nhìn Tô Việt Trạch rồi đến bên góc tường quỳ xuống, tự do cái chó, vẫn là mạng nhỏ này quan trọng hơn a khốn!

"Em đó, cũng không phải không biết tính cha mà còn chọc tức ông như vậy, ông không lấy roi đánh em, em nên mừng mới phải."

"Em bị mất trí nhớ." Tô Thần Dật nhìn về phía Tô Việt Trạch vẻ mặt nghiêm túc nói.

"..."

"Đại thiếu, cần ăn chút gì không?" Im lặng hồi lâu, Bạch quản gia lên tiếng hỏi.

"Ừ" Tô Việt Trạch gật gật đầu, "Tùy tiện làm chút gì đó, sẵn tiện đưa đồ ăn lên cho cha và dì Thái luôn đi."

Bạch quản gia hơi hơi vuốt cằm xoay người đi đến phòng bếp, rất nhanh đã có hai hầu gái tới thu dọn bàn ăn.

Tô Việt Trạch đến chỗ cái ghế sa lông bên cạnh Tô Thần Dật ngồi xuống "Mấy ngày nay em thành thật chút, đừng chọc cha nổi giận, nếu không ông đánh em thật, anh cũng không giúp được."

"Ừ." Tô Thần Dật rầu rĩ gật đầu.

"Chờ cha đi rồi em muốn quậy phá sao cũng được, anh sẽ che chở giúp em."

"Ừ." Đến lúc đó tôi nhất định đã đi được rất xa!

Ánh mắt Tô Việt Trạch lóe lên rồi sau đó bất động thanh sắc hỏi han: "Tiểu Dật đang giận à?"

"A?" Tô Thần Dật mờ mịt nhìn về phía Tô Việt Trạch rồi lắc đầu: "Không có."

Tô Việt Trạch cưng chiều mà xoa xoa đầu Tô Thần Dật: "Anh ở lại với em một lúc."

Tô Thần Dật dưới đáy lòng âm thầm khinh bỉ, anh ngồi tôi quỳ sao? Ngoài miệng lại nói: "Không cần, em không sao."

"Ngoan một chút, hửm?"

Tô Thần Dật yên lặng quay đầu, ngoan con em anh, anh đem tôi làm thú cưng à!

Tô Việt Trạch sau khi ăn xong quả thực ngồi lại phòng khách cùng Tô Thần Dật, khác nhau là một ngồi một quỳ, khiến cho Tô Thần Dật hận đến nghiến răng. Đám người quản gia đều đã hoàn thành xong việc của mình trở về phòng thì toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại hai người, có chút vắng vẻ.

Thời gian dần trôi qua, Tô Thần Dật bắt đầu chịu không nổi, có ai quỳ trên sàn nhà ba bốn tiếng liền mà chịu nổi đâu, huống chi Tô Thần Dật bệnh nặng mới khỏi. Hết lần này đến lần khác Tô cha bên kia không có chút động tĩnh, Tô Việt Trạch lại luôn canh chừng bên cạnh, làm hại Tô Thần Dật không thể lười nhác được.

"Tiểu Dật, còn chịu đựng được không?" Tô Việt Trạch thân thiết hỏi.

Tô Thần Dật tức giận mà liếc Tô Việt Trạch một cái: "Anh thử quỳ liền mấy giờ thử xem."

Tô Việt Trạch nhíu mày rồi sau đó đứng lên sải bước rời đi.

Mẹ nó, cuối cùng cũng chịu đi. Tô Thần Dật thở hắt ra một hơi ngồi khụy xuống đất, run rẩy đưa tay xoa bóp cặp đùi mất cảm giác, dần dần, hai cái đùi giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, đau đến nỗi Tô Thần Dật phải hít sâu.

Tô Thần Dật còn chưa kịp hết đau, trên lầu đã vang lên tiếng bước chân, Tô Thần Dật hung hăng cắn răng một cái, quỳ trở lại. Tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, thậm chí có hơi dồn dập, không bao lâu Tô Thần Dật liền thấy Tô Việt Trạch đang đi về phía y.

"..." Tôi fuck! Tên khốn sao chổi này!

"Cha nói em có thể đứng dậy."

Đại xá xảy ra bất thình lình khiến cho Tô Thần Dật nhất thời không kịp phản ứng, y ngây ngốc mà nhìn Tô Việt Trạch, hòng tìm kiếm điều gì trên mặt hắn.

Thấy em trai nhà mình cứ ngồi ngốc ở đó, Tô Việt Trạch bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Sao, không muốn à?"

"Nói sớm đi!" Tô Thần Dật giãy dụa muốn đứng dậy, cuối cùng lại không nhúc nhích nổi mà ngồi bày ra vẻ mặt tội nghiệp đáng thương nhìn về phía Tô Việt Trạch: "Mất cảm giác rồi."

Nghe vậy Tô Việt Trạch phì cười ra tiếng, nhìn thấy Tô Thần Dật tức giận liền vội khom lưng xuống mặt đất ôm y lên: "Để anh ôm em dậy."

"Này này, đừng có ôm em giống như ôm đàn bà thế chứ?" Tô Thần Dật kháng cự lại sự trợ giúp của Tô Việt Trạch.

"Hay là em muốn anh khiêng em lên?" Tô Việt Trạch nhướng mày nhìn phía Tô Thần Dật, thấy y ấp úng không nói lời nào liền không hề bận tâm mà lập tức ôm y đi lên lầu.

Thả Tô Thần Dật trên giường, Tô Việt Trạch xoay người rời đi, không bao lâu sau thì trở vể, trên tay còn cầm thêm bình rượu thuốc.

Tô Thần Dật rụt người về phía sau: "Không, không cần, tới ngày mai là ổn rồi."

"Quỳ lâu như vậy chắc chắn là có vết ứ, không xoa tan nó ngày mai làm sao em đi được?" Nói xong, Tô Việt Trạch ngồi xuống giường.

"Nào, để anh xoa."

Tô Việt Trạch liếc Tô Thần Dật một cái, nói: "Cởi quần ra."

Tô Thần Dật sắc mặt đại biến bắt lấy lưng quần: "Cởi, cởi làm gì."

"Không cởi làm sao thoa thuốc được? Hay là chút nữa em muốn để quần đó rồi ngủ luôn?"

"À, đúng." Tô Thần Dật gật gật đầu, động tác nhanh chóng cởi khuy quần rồi kéo khóa xuống.

"..." Tô Việt Trạch co rút khóe miệng, thầm nghĩ động tác thằng nhóc này thật lanh lẹ, nhưng tay cũng không hề nhàn rỗi mà giúp Tô Thần Dật cởi quần ra.

Không bao lâu, hai cái đùi trắng bóng xuất hiện trước mắt Tô Việt Trạch, nơi đầu gối đã bị sưng tấy. Tô Việt Trạch mở bình rượu thuốc ra đổ một chút lên bàn tay, nói y chịu đựng một chút rồi bắt đầu xoa lên gối Tô Thần Dật.

"Oa~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.