Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 119



Cố Vi Vi xấu hổ mà ngây người hết hai giây, "Tôi.. tôi về phòng đọc sách đây."

Cô không nên hạ mình nấu cháo gì đó cho anh ta.

Anh ta đau dạ dày thì liên quan gì tới cô, anh ta không ăn cơm được lại liên quan gì tới cô a.

Phó Hàn Tranh đưa tay ra giữ chặt cô, "Ngồi xuống với tôi một lát, một mình tôi không có hứng thú ăn cơm."

Cố Vi Vi nghiến răng, đúng là vẫn không đành lòng.

Về phòng lấy sách rồi ngồi đối diện anh ôn tập bài học, thuận tiện bồi anh ăn cơm.

"Anh phải ăn cơm đúng giờ."

Phó Hàn Tranh có chút giật mình, "Hôm nay bận quá, về sau sẽ cố gắng."

"Không phải cố gắng, là nhất định phải làm." Cố Vi Vi ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

Phó Hàn Tranh biểu cảm khó chịu của cô, cười khẽ gật đầu.

"Được."

Bạn gái của anh, hôm nay dường như.. đặc biệt đáng yêu.

Không muốn quan tâm anh, nhưng lại nhịn không được mà quản anh.

Cố Vi Vi thấy hắn đồng ý, liền thuận thế khuyên nhủ.

"Còn có.. mấy tháng tới, tốt nhất đừng uống rượu."

Dạ dày là phải nuôi dưỡng, nếu anh lại uống rượu, thì cho dù ăn bao nhiêu để nuôi dạ dày cũng phí công.

Từ đuôi mày đến khóe mắt của Phó Hàn Tranh đều mang theo ý cười, ôn nhu đáp.

"Được, đều nghe em."

Anh ăn cơm tối xong, về phòng lấy ít đồ, lại nhìn thấy Phó Thời Dịch ngủ chỏng vó trên giường anh.

Sau đó, đen mặt, mở cửa phòng Phó Thời Khâm.

"Em, khiêng người về cho anh."

Cố Vi Vi vừa rửa bát xong, nhìn bộ dạng kỳ kỳ quái quái của hai người, đi theo tới phòng Phó Hàn Tranh.

Mới phát hiện Phó Thời Dịch sau khi ăn cơm đã trực tiếp biến phòng anh trai anh ta thành phòng ngủ của mình.

Phó Thời Khâm nâng người dậy, Phó Thời Dịch lại nôn mửa, còn nôn lên trên giường.

"Anh, hay là anh để em ấy ngủ bên này đi, đã nôn thành như vậy rồi, anh cũng không thể ngủ ở đây nữa."

Cố Vi Vi nhíu mày, lúc ăn cơm tối tuy rằng có uống rượu, thế nhưng Phó Thời Dịch cũng không uống bao nhiêu mà.

Làm sao lại say thành như vậy, còn có thể nôn mửa?

Phó Thời Khâm hơi sợ nhìn nhìn sắc mặt anh trai nhà mình, thật cẩn thận hỏi.

"Hay là.. Anh ngủ phòng của em đi, cho dù, không quá sạch."

Sắc mặt Phó Hàn Tranh càng khó coi hơn, "Anh không phải đã nói không có việc gì thì không cần tới đây sao."

Phó Thời Khâm chỉ vào Phó Thời Dịch đang say đến hồ đồ trên giường, "Em ấy nói đã mấy tháng không về, ầm ĩ đòi tới đây."

Cố Vi Vi nghĩ nghĩ, nhỏ giọng đề nghị.

"Hay là, anh ngủ ở phòng tôi?"

"..."

Phó Hàn Tranh kinh ngạc, nhíu mày.

Phó Thời Khâm ngạc nhiên không biết nói gì, đây là muốn mời anh trai anh cùng ngủ?

"Tôi.. Tôi là nói anh ngủ ở phòng tôi, tôi ngủ ở sô pha." Cố Vi Vi vội vàng giải thích.

"Không cần, tôi còn rất nhiều công việc." Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng, tiếp tục về thư phòng xử lý công việc.

Hai người bọn họ lần lượt ra đi ra ngoài, sau khi Phó Thời Khâm đóng cửa lại, liền ném hộp khăn giấy lên trên giường.

"Tự mình nôn, thì tự mình lau sạch đi."

Phó Thời Dịch vừa rồi còn say đến bất tỉnh nhân sự xoay người ngồi dậy, đắc ý dào dạt nói.

"Nhìn xem, cái gì mà thần trợ lực, em lúc nãy mới được gọi là thần trợ lực."

"Không giống như anh, chỉ biết làm bóng đèn."

* * *

"Vậy em trợ lực từ từ đi, đừng có làm lộ ra ngoài." Phó Thời Khâm nói xong, mở cửa về phòng mình tiếp tục đi ngủ.

Kết quả vừa đi ra, liền nhìn thấy Cố Vi Vi ôm chăn gối đứng ở phòng khách, chuẩn bị ngủ ở sô pha.

"Sao cô không ngủ ở phòng cô với anh tôi, còn sợ anh tôi ăn cô được sao."

Phó lão tam tốn công diễn một màn như thế, tặng anh mình đến phòng của cô, kết quả cô lại muốn chạy ra sô pha ngủ.

Cô Vi Vi thả gối xuống, trực tiếp đi toilet rửa mặt.

"Tôi sợ tôi ăn anh ta, không được sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.