Cố Vi Vi vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Phó Hàn Tranh ném một bộ đồ sạch lên giường, quay lưng lại phía cô.
"Thay, đi bệnh viện."
"Không cần anh quan tâm, anh đi đi."
Cố Vi Vi lạnh giọng cự tuyệt, cô không muốn dính dáng bất kì thứ gì đến người đàn ông này nữa.
Phó Hàn Trành hoàn toàn không để ý đến lời cự tuyệt của cô, đanh giọng nói
"Cô tự mình làm, hay tôi làm?"
Cố Vi Vi nghiến răng, run rẩy cởi cúc áo ngủ.
Thế nhưng. Cái cúc áo vời nàng như có thù oán, mãi mà Cố Vi Vi không cởi được một nút.
Quá 3 phút, Phó Thời Tranh liếc ngang thấy cô vẫn chưa thay xong, không chờ đợi thêm nữa anh tự mình làm, cởi bỏ bộ áo ngủ đẫm nước.
Lấy khăn lau khô người cho cô, mặc vào bộ đồ ngủ mới. Tất cả quá trình chưa tới hai phút.
Cố Vi Vi nhìn người đàn ông đang đóng cúc áo cho mình, tuy khuôn mặt trước sau vẫn lạnh lùng nhưng cô cảm nhận được ít nhiều sự dịu dàng mà không sao cô có thể lí giải được.
Phó Hàn Tranh từ đầu tới giờ vẫn giữ im lặng mặc quần áo cho cô, cơi áo khoác của mình quấn lấy cô, rồi bế cô ra ngoài.
Hơi ấm từ chiếc áo phủ lên người cô, Cố Vi Vi bỗng dâng lên cảm giác xúc động.
Cô chưa từng nghĩ Phó Hàn Tranh lại là người tìm thấy cô và ở cạnh cô trong cái đêm cô khó khăn nhất này.
Bước vào thang máy, cô nghẹ ngào nói.
"Cám ơn."
Sau khi bị Lăng Nghiên giết, cướp đoạt đi trái tim của cô, bị Cố Tư Đình bỏ rơi, còn Cố gia thì lại đem cô làm đồ chơi cho đàn ông.. sự xuất hiện của anh lúc này mang lại cảm giác ấm lòng cho cô.. vô cùng có ý nghĩa.
Phó Hàn Tranh không nói đáp lại lời cô, không nhanh không chậm đưa cô xuống lầu, đỡ cô vào trong xe, tự tay thắt dây an toàn cho cô, rồi lái xe đến bệnh viện.
Hệ thống sưởi ấm trong xe được kích hoạt, Cố Vi Vi không còn cảm thấy lạnh nữa mà càng ngày càng thấy nóng bức, khó chịu.
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, mắt cô nhòe đi.
"Anh.. làm ơn cho tôi xuống xe đi."
Lại còn ở chung xe với anh, cô thực sự không nhịn được mà sẽ nhào đến 'ăn' anh mất.
"Sắp đến rồi."
Phó Hàn Tranh đạp chân ga, chiếc xe vụt đi.
Dừng xe ngay trước cổng bệnh viên, anh vội mở cửa chạy xuống đỡ cô xuống.
Nhưng không kịp, trước khi mở được cánh cửa, Cố Vi Vi đã hoàn toàn mất đi lí trí, cổ họng khát khô, không tự chủ được mà ngửa đầu hôn anh.
Kĩ năng hôn sơ sài này của cô lại bất giác khiến cơ thể anh có phản ứng.
Anh từng nghĩ cô là cô gái ngây ngô, non nớt, nhưng không ngờ lúc kiềm mị lại quyến rũ như vậy.
Lý trí bảo anh rằng anh phải bế cô vào gặp bác sĩ.
Nhưng đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của cô khiến anh sắp phát điên rồi.
Hà Trí xuống xe thấy cảnh vừa rồi, liền ho khan, nhắc nhở sự tồn tại của anh.
Phó Hàn tranh nới lỏng đôi môi cô, ấn cô vào ngực mình.
Cố Vi Vi áp lên ngực anh lại càng khó chịu, cơn khát vừa được thỏa mãn chút xíu, bây giờ lại tấn công như vũ bão.
Phó Hàn Tranh liếc Hà Trì, thấp giọng nói
"Cô ấy bị bỏ thuốc.."
Hà Trì gật đầu, ý chừng đã hiều.
"Trong xe không tiện, hai người có thể vào khách sạn, từ từ giải quyết nha.."
Anh chưa cả kịp nói hết câu đã bị hàn khí của Phó Hàn Tranh làm cho ngậm miệng lại.
"Tiêm thuốc cho cô ấy."
Hà Trì nghe xong, hoài nghi liếc nhìn anh.
"Không được, thịt đưa tới tận miệng sao có thể không ăn? Sau này muốn cũng không có cơ tốt như này nữa đâu."
Nhìn xem, mỹ nữ đang nằng trong ngực anh mà lại không ăn?
Chẳng lẽ, do lúc nãy anh tới không đúng lúc?
Không chừng anh đến chậm một lúc nữa thôi, họ liền chơi "xe địa chấn" luôn ấy chứ!
Phó Hàn Tranh bỏ lên lầu, khuôn mặt lạnh lùng, thầm nhẹ lòng khi thấy Hà Trì tiêm thuốc cho cô.
Hà Trì tiêm xong liếc nhìn Phó Hàn Tranh
"Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy, thuốc vẫn chưa ngấm.."
Phó Hàn Tranh lãnh đạm nhìn anh "Cậu có thể lượn rồi."
Hà Trì khịp mũi, loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi, nhanh rời khỏi trốn địa ngục này.
Phó Hàn Tranh ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh bấm số của Đội trưởng đội an ninh Phó gia.
"Lôi Mông, điều tra xem Lê gia gần đây đang làm cái gì?"