Phó Hàn Tranh cất bước ra cửa, trước khi đi còn quăng lại một câu, “Nghiên cứu mới của em, từ ngày mai Phó thị sẽ rút vốn.”
Hà Trì vừa nghe thấy sẽ không đầu tư cho anh ta làm nghiên cứu lâm sàng, vội vàng đuổi theo, “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Phó à, có gì thì từ từ nói. Tại em kinh ngạc quá ấy mà, cô bé kia thanh thuần khả ái, anh với cô ấy là trời sinh một cặp, anh thật sự quá tinh mắt…”
Phó Thời Khâm đi phía sau, nhìn dáng vẻ Hà Trì buông bỏ tiết tháo chạy theo nịnh hót, vừa thấy buồn cười vừa thấy không còn gì để mà nói.
Thực ra thì trước khi Cố Vy Vy và anh trai anh ta phát sinh quan hệ thì anh ta cũng từng hoài nghi như Hà Trì. Nói cho cùng thì một người đàn ông gần ba mươi tuổi mà không kết hôn, không hẹn hò, không gần nữ sắc, quả thật… Quả thật là quá không bình thường.
Lần trước Mộ Vy Vy phát hiện ra bức tranh là giả, còn thuyết phục được Minh Tông Viễn giúp đỡ, qua đó góp phần tạo nên sự thành công trong vụ hợp tác với nhà Wilson, nên anh ta đã thay đổi cách nhìn về cô rất nhiều. Nếu Mộ Vy Vy thực sự không cay mắt như trước thì anh ta sẽ không phản đối cô theo đuổi anh trai của anh ta nữa.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn tìm kiếm các tin tức về nước A. Nhà họ Cố không tổ chức lễ tang cho cô, cũng chẳng thấy bất cứ ai vì cái chết của cô mà tỏ ra thương tiếc, thậm chí, người bên ngoài còn không biết Cố Vy Vy cô đã chết.
Người cô yêu, người cô ỷ lại giờ chỉ quan tâm Lăng Nghiên, người đã cướp mất trái tim cô để sống tới bây giờ.
Cô nghĩ, bây giờ dù cô có đứng trước mặt bọn họ, cũng không ai tin cô chính là Cố Vy Vy.
Ngôi nhà cô từng không muốn xa rời nay đã không thể trở về nữa…
Người đàn ông đã từng nâng niu cưng chiều cô, hoá ra cũng không yêu cô như cô đã nghĩ.
Cô khóc một trận rồi lau sạch nước mắt trên mặt.
Trời cao để cho cô sống lại không phải để cô ẩn nấp ở nơi đất khách mà hối hận hay làm một kẻ đáng thương chỉ biết khóc lóc.
Sau những cuộc gọi liên hoàn như muốn đoạt mệnh của Kỷ Trình, cô vội vàng rửa mặt, thay quần áo rồi rời khỏi nhà, tới nhà của Lạc Thiên Thiên, phụ đạo piano cho cô ấy và Kỷ Trình.
Buổi chiều mau chóng kết thúc, lúc trở về nhà thì Chu Lâm Na gọi điện tới.
“Mộ Vy Vy, cô có muốn lấy lại đống đồ rác rưởi của cô hay không?”
“Ở đâu?” Cố Vy Vy hỏi.
Cô cũng đang định hai ngày sau đến nhà họ Lê lấy đồ về, cô ta lại tìm tới cô trước.
“Địa chỉ sẽ gửi cho cô, quá sáu giờ, tôi sẽ ném hết đồ của cô đi đấy.” Chu Lâm Na nói xong liền cúp điện thoại.
Lát sau, một tin nhắn được gửi đến, địa chỉ không phải nhà họ Lê cũng không phải nhà họ Chu mà là một khách sạn năm sao.
Cô bắt xe tới khách sạn, tới nơi thì thấy Chu Lâm Na đang ngồi trong khu ngồi chờ trong sảnh lớn của khách sạn. Cô ta mặc một chiếc váy đắt tiền, cầm túi xách Dior màu hồng nhạt, trông không khác mấy cô chủ nhà giàu.
“Đồ đâu?”
Chu Lâm Na đứng dậy đi về phía thang máy, “Trong phòng ở trên tầng, tự mình đi lấy đi.”
Cố Vy Vy đi theo, bước vào một phòng cao cấp, quả thật thấy được hành lý của Mộ Vy Vy.
“Trước kia chúng ta từng có xích mích, hôm nay trả đồ lại cho cô xem như là làm hòa.” Chu Lâm Na nói, rót hai ly rượu sâm panh.
“Uống ly rượu sâm panh này, chuyện trước kia của chúng ta cũng xoá bỏ.”
Cố Vy Vy nhận lấy ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Có thể dùng nhờ toilet một chút không?”
Chu Lâm Na chỉ phương hướng, thấy cô đi vào nhà vệ sinh, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười âm độc.