Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 29: Cô có thể tự cởi quần áo không?



Lúc trở về chung cư Cẩm Tú đã là chín giờ tối.

Mặc dù đã nôn hết rượu đã uống ra nhưng cô vẫn không thể tránh khỏi còn một phần trong cơ thể. Lúc này, trong người cô như có một ngọn lửa chạy loạn vậy.

Dù cô đã mở máy lạnh hết mức có thể, nhưng vẫn nằm ở trên giường trằn trọc mãi mà không ngủ được. Đã thế, theo thời gian trôi qua, thân thể càng ngày càng nóng ran, khát đến khô cổ.

Cố Vy Vy bò dậy, hứng nước lạnh vào đầy bồn tắm, lại lấy thêm đá viên trong tủ lạnh đổ vào, sau đó ngồi vào trong bồn tắm, ngâm mình trong đống nước đá lạnh thấu xương, lúc này, cảm giác khó chịu nóng ran mới giảm đi một chút.

Trước kia, bất luận là gặp phải phiền toái gì, gặp nguy hiểm gì, cô vẫn tin chắc Cố Tư Đình nhất định sẽ tìm được cô, nhất định sẽ bảo vệ cô, nhưng bây giờ, anh ta sẽ không tìm cô nữa. Giờ người anh ta bảo vệ là Lăng Nghiên, người phụ nữ đã hại chết cô, móc mất trái tim của cô để được sống.

Mất đi thân phận cô chủ nhà họ Cố này, chẳng còn ai quan tâm cô có chịu uất ức hay không, chẳng còn ai sẽ để ý tới sự sống chết của cô…

Cô ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm đầy nước đá, không hay biết ở bên ngoài phòng khách, điện thoại đã vang lên rất nhiều lần.



Tập đoàn Phó thị.

Trước khi tan tầm ra về, Phó Hàn Tranh nhớ tới việc để quên một phần văn kiện quan trọng ở chung cư Cẩm Tú. Bởi vì sáng mai cần dùng đến, nên anh mới gọi điện thoại đến chung cư, muốn nhờ Mộ Vy Vy tìm trước để tiện cho sáng mai Từ Khiêm đến lấy rồi mang tới công ty, kết quả, điện thoại vẫn luôn reo, nhưng không có người nghe máy.

Liên tục gọi thêm mấy cuộc điện thoại cũng không ai nghe, Phó Hàn Tranh dứt khoát lái xe đến chung cư Cẩm Tú.

Vừa mở cửa chung cư, đập vào mặt là hơi lạnh như ngày mùa đông khiến anh nhíu mày lại, căn chung cư lạnh như một hầm băng vậy.

Anh tắt điều hòa, đi vào phòng làm việc tìm văn kiện.

Trước khi đi, thấy cửa phòng Cố Vy Vy mở nên đi qua xem thử một chút nhưng lại không thấy có ai trong phòng.

“Mộ Vy Vy?”

Đèn mở, điều hòa cũng mở, nhưng không thấy người đâu?

Anh tìm một vòng, cuối cùng đứng trước toilet gõ cửa.

“Mộ Vy Vy?”

Gõ mấy cái, bên trong không có tiếng đáp lại.

Nhưng cửa khóa.

Anh cho văn kiện vào túi, đi thẳng đến phòng làm việc tìm được chìa khoá dự phòng, mở cửa toilet.

Đẩy cửa đi vào liền thấy cô cuộn tròn trong bồn tắm đầy đá.

Mặt trắng bệch như tờ giấy, môi thâm tím vì lạnh.

“Cô đang làm gì vậy?”

Cố Vy Vy ngạc nhiên nhìn người vừa xông vào, quay đầu nhìn sang, trong chốc lát khẽ run lên.

“Không cần anh quan tâm, mời anh đi ra ngoài.”

Phó Hàn Tranh dùng một tay lấy khăn tắm, một tay kéo cô từ trong nước đá lên, cầm khăn tắm bọc lấy cả người cô…

Hơi thở đậm chất đàn ông phả vào mặt như một ngọn lửa đến từ thiên đàng thiêu đốt cô, nhấn chìm cô trong hơi nóng từ sâu thẳm bên trong. Thậm chí, ký ức về lần đầu tiên với anh cũng đột nhiên hiện lên trong đầu. Thân thể vốn đã lạnh nay lại nóng bừng lên, giống như một núi lửa sắp phun trào vậy.

“Đi ra ngoài, tôi bị người khác bỏ thuốc, anh lại muốn bị tôi cưỡng ép ngủ với tôi thêm một lần nữa sao?”

Cô nói xong, không kịp chờ đợi muốn nhích ra một khoảng trống với anh để tránh mình mất đi lý trí, sẽ làm ra động tác khác thường gì, nhưng mà chân cô đã sớm bị lạnh đến tê cứng, mới bước một bước thì cả người đã nghiêng ngả, gục xuống.

Phó Hàn Tranh vội đỡ lấy cô, sa sầm mặt bế cô lên, đưa cô về phòng, đặt lên giường.

“Cô có thể tự cởi quần áo không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.