Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Vợ Yêu Của Tài Phiệt

Chương 8: Não có bao nhiêu hố?



Chung cư mới không xa xỉ, hào hoa và thoáng đãng rộng rãi như biệt thự Thiên Thủy, nhưng mà cách bài trí cũng rất tinh tế, các đồ dùng cần có đều có đủ.

Cố Vy Vy quét tước qua căn phòng, sắp xếp hành lý, liền không chờ nổi mà đi tắm.

Sau khi xóa đi lớp trang điểm thành thục trên mặt, cô mặc một chiếc áo thun và quần jeans đơn giản.

Mộ Vy Vy mới mười tám tuổi, là cái tuổi xinh đẹp và tràn đầy sức sống, làn da vẫn căng bóng ửng hồng tự nhiên.

Làn da mịn màng như sứ, mặt mày tinh xảo xinh đẹp, đôi môi căng mọng màu hồng phấn như hoa anh đào, mang nét đẹp trong sáng, thanh thoát đặc trưng của một thiếu nữ.

Bỏ xó khuôn mặt xinh đẹp trời sinh này mà nghe theo lời Mạnh Như Nhã trang điểm ăn mặc lòe loẹt, già dặn như mấy nữ nhân viên tiếp rượu trong quán bar. Não của Mộ Vy Vy có bao nhiêu hố chứ?

Sau khi nghỉ ngơi trong nhà mới một ngày, cô không thể chịu được nữa mà đổi kiểu tóc xoăn sóng thành tóc thẳng rồi mua thêm ít quần áo hằng ngày và đồ dùng sinh hoạt.

Vừa mua xong đồ quay lại chung cư, bà cụ Phó đã gọi điện thoại tới, muốn nhờ cô đi gặp Minh Tông Viễn để xin giúp đỡ.



Trụ sở chính của tập đoàn Phó thị.

Phó tổng giám đốc Phó Thời Khâm đưa vợ chồng ông Wilson về khách sạn, vừa trở lại công ty liền tức giận đến tim gan cồn cào, “Vợ chồng nhà này sao khó nhằn thế nhỉ? Chúng ta đã nhượng bộ lớn như vậy còn muốn cái gì nữa?”

Vợ chồng Wilson đã đến Trung Quốc ngày hôm qua, nhưng hội nghị đã diễn ra hai ngày mà việc hợp tác vẫn chưa được quyết định.

Đây là vụ làm ăn trị giá mấy chục tỷ, liên quan đến việc mở rộng của tập đoàn Phó thị ở nước S.

Một khi thất bại, tổn thất cực kỳ lớn.

“Phía ông Minh thì sao, vẫn không được à?” Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi.

Ngày hôm qua, phu nhân của ông Wilson có hỏi một câu về bức tranh của họa sĩ Julien, xem ra bức tranh vẫn là mấu chốt.

Phó Thời Khâm nóng ruột thờ dài, nói thằng, “Ông già đó như cục đá trong nhà xí vậy, em còn thiếu điều không quỳ xuống gọi ông ta là ông nội nữa thôi, vậy mà vẫn không chịu nhường cho chúng ta một bức tranh.”

Một bức tranh mà thôi, thực sự không biết có cái gì đẹp mà người người đều tranh nhau muốn xem.

Phó Hàn Tranh nhíu mày, “Chuẩn bị một chút trà ngon. Ngày mai anh tự mình đi một chuyến.”

Kế hoạch hợp tác lần này với tập đoàn Wilson đã chuẩn bị rất lâu rồi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề được.

“Theo em thì dù anh có gọi ông ta là cha thì ông ta cũng không đưa cho chúng ta đâu.” Phó Thời Khâm bĩu môi.

Trong lúc hai người sứt đầu mẻ trán, Mạnh Như Nhã mang theo khuôn mặt có chút tiều tụy đến tầng mười chín, vui mừng khôn xiết nói, “Tổng giám đốc Phó, ông Minh đã đồng ý rồi.”

“Thực sự?” Phó Thời Khâm kích động đứng dậy.

Mạnh Như Nhã cười gật đầu, “Ông Minh đồng ý đưa một bức tranh của Julien, còn mời vợ chồng ông Wilson đến dinh thự của ông ta xem phòng cất chứa của ông ta nữa.”

Phó Hàn Tranh gật đầu, “Sắp xếp vào chiều mai. Cô về nghỉ ngơi đi.”

Có lẽ vẫn vất vả chuyện thuyết phục ông cụ Minh nên trông Mạnh Như Nhã có chút tiều tụy, thậm chí mắt còn có quầng thâm.

“Ngày mai tôi vẫn nên đi cùng thì hơn. Đàn ông các anh nói chuyện làm ăn thì phu nhân của ông Wilson cũng phải có một cô gái để nói chuyện cùng mới dễ xúc tiến.”

Phó Hàn Tranh ngẫm nghĩ một lát rồi nói, “Hôm nay cô về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai cô phải vất vả cả ngày đấy.”

Mạnh Như Nhã vui vẻ cười, rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Phó Thời Khâm sờ cằm, tò mò hỏi, “Cô ta nói kiểu gì mà đả động được ông già này nhỉ? Rõ ràng chúng ta nói thế nào ông ta cũng không đồng ý.”

Hai ngày này anh ta tới nhà ông cụ Minh mấy lần, nói đến rách cả môi mà ông cụ Minh Tông Viễn này vẫn không chịu đồng ý.

Mạnh Như Nhã không hổ là giám đốc bộ phận PR, người khó thu phục như vậy cũng thu phục được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.