Mặc dù Mạnh Ân tràn ngập hứng thú với máy tính, nhưng so với cơ hội học tập trước đây suýt nữa đánh mất, rõ ràng học tập càng quan trọng hơn. Ngược lại những thú vui khác có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Mẹ của Mạnh Ân – Lý Thục Vân chính là một người hoàn toàn không quan tâm đến hưởng thụ vật chất. Từ nhỏ bà ta đã sống nghèo khổ nên về sau bèn hình thành thói quen: chỉ cần không đói thì ăn gì cũng được, chỉ cần ấm áp thì mặc gì cũng được. Bà ta sẽ nhặt những bộ quần áo người khác bỏ đi rồi đem mặc, sẽ tiếc một đồng mua bánh bao nhân thịt để ăn, hoàn toàn không xem tivi, không nghe radio, sống giống như một món đồ cổ vậy.
Mạnh Ân lớn lên bên bà ta, hiển nhiên cũng giống bà ta đôi phần.
Nếu là Hàn Trọng Viễn trước đây, nhất định sẽ cảm thấy Mạnh Ân như thế rất vô vị, giữa hai người tới hơn nửa là sẽ không có tiếng nói chung. Nhưng bây giờ hắn lại thấy thích như vậy.
“Mạnh Ân, bây giờ tiếng Anh của cậu đã có nền tảng nhất định rồi, sau này tôi sẽ giao tiếp bằng tiếng Anh với cậu.” Đột nhiên Hàn Trọng Viễn nói.
“Tiếng Anh? Em nghe không hiểu đâu…” Mạnh Ân gấp gáp, mặc dù ngày nào cậu cũng nghe băng tiếng Anh, nhưng ngoài những từ trong sách giáo khoa ra thì đa phần đều nghe không hiểu.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ nói rất chậm thôi, với cả cậu có thể mang chiếc máy học tập này theo, tuỳ lúc mà tra từ tiếng Anh. Cậu học nói với anh, gặp từ nào không biết cũng có thể tra trước rồi lại nói tiếp.” Hàn Trọng Viễn bảo. Mạnh Ân học những môn khác hắn không giúp được gì, cũng chỉ có thể giúp cậu học tiếng Anh mà thôi, còn có thể khiến Mạnh Ân có nhiều thời gian ở bên mình hơn nữa…
Mạnh Ân cầm từ điển điện tử, càng thêm cảm kích.
Hôm sau, khi ăn sáng nghe Hàn Trọng Viễn tuôn một tràng dài, Mạnh Ân nghe không hiểu lắm nên lúc đến trường còn hơi mơ mơ màng màng, vừa ngồi xuống bèn dùng từ điển điện tử tra từ, hoàn toàn không nhận ra những người xung quanh đều nhìn cậu bằng vẻ mặt có phần khác thường.
Tất nhiên, chuyện này cũng vì từ sau khi cậu đến trường, vẫn luôn có người nhìn cậu mà thầm thì – nên cậu đã quen bị người khác bàn tán rồi.
“Mạnh Ân, trước đây cậu học ở Hồng Tài à?” Mạnh Ân ngồi bàn cuối, không có ai ngồi chung, một nam sinh ngồi cách cậu một lối đi bỗng bước đến hỏi.
Nghe được tên của ngôi trường cũ, trong lòng Mạnh Ân nhảy dựng, cậu vẫn cảm thấy hơi khác thường, nhưng lại không biết nên trả lời ra sao, cuối cùng gật khẽ: “Đúng vậy.”
“Hồng Tài là trường rất tốt mà.” Nam sinh kia ý vị sâu xa nói một câu, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại trên cổ Mạnh Ân.
Mặc dù da tay của Mạnh Ân hơi thô ráp nhưng da cổ lại trắng trẻo mịn màng, bấy giờ bên trên nổi lên hai vết tím đỏ, giống hệt với dấu vết xuất hiện khi cậu ta rảnh rỗi từng tự mút tay mình, hẳn chính là… dấu hôn trong truyền thuyết.
“Ừm.” Mạnh Ân gật nhẹ đầu, cúi mặt không nói gì. Năm ấy cậu đã cố gắng mức nào để có thể vào học Hồng Tài, chỉ có mình cậu biết…
“Chậc chậc…” Nam sinh kia cũng không nói gì với Mạnh Ân nữa, ngược lại kéo một người khác, sau đó chỉ trỏ cổ của Mạnh Ân.
Trong khoảng thời gian cực ngắn, Mạnh Ân bị rất nhiều người vây quanh, mà phải một lúc lâu sau cậu mới phát hiện, lại có phần không rõ ràng lắm, cuối cùng có nữ sinh nhận ra sự mờ mịt của cậu, bèn nhắc nhở một câu: “Mạnh Ân, cổ cậu sao vậy?”
Cổ? Mạnh Ânh nhớ lại trước đấy Hàn Trọng Viễn từng cắn mình hai miếng, Hàn Trọng Viễn cắn cậu, còn mút ra một ít dấu vết trên cổ và trên người cậu nữa.
Trước đây thỉnh thoảng cơ thể cậu khó chịu, Lý Thục Vân chú ý tới thì sẽ dùng tay véo mạnh vào mi tâm, gáy, hoặc trên vai cậu, véo ra một đám vết bầm tím hình thoi. Lý Thục Vân gọi như vậy là tẩm quất, trông rất giống dấu vết trên cổ của cậu.
Mặc dù không có ai tẩm quất ở cổ cả, nhưng trước đây khi Lý Thục Vân dùng sức véo cậu, hình như cũng véo ra những dấu vết như vậy, cậu cũng không để tâm mấy. Bây giờ người khác lại đều đang nhìn những dấu vết này?
“Tôi bất cẩn véo ra thôi, có gì không?” Mạnh Ân đáp. Cậu đã suy xét vấn đề này từ lâu, giờ ngược lại trả lời rất bình tĩnh.
“Véo ra?” Nữ sinh kia hơi ngạc nhiên.
“Ừm.” Mạnh Ân nói.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mạnh Ân, nhất thời nữ sinh kia cảm thấy suy nghĩ trước đấy của mình quá đen tối rồi, lập tức cười nhẹ rồi im lặng – thật ra Mạnh Ân có phải là đồng tính luyến ái hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến cô. Có điều những người khác đều đang nhắc tới, nên cô chỉ hơi tò mò mà thôi.
“Véo ra gì chứ? Có giỏi thì cậu véo ra một cái tôi xem nào… Đây căn bản chính là dấu hôn mà? Cũng chẳng biết ai mà lại có thể làm cổ của cậu thành ra thế này.” Bỗng nhiên Lý Hướng Dương lên tiếng.
Dấu hôn? Mạnh Ân chưa nghe từ này bao giờ, nhưng ngẫm lại một phen thì cũng hiểu rõ ý nghĩa, nhất thời biến sắc.
Lý Hướng Dương thấy mặt Mạnh Ân có phần tái nhợt, lại lấy ra một xấp giấy: “Mạnh Ân, lúc trước có người gửi cho tôi một phong thư, nói khi xưa ở Hồng Tài, cậu là đồng tính luyến nên mới bị đuổi học, trong thư còn có mấy thứ này.”
Thứ mà Lý Hướng Dương lấy ra là một tập giấy photo, sao chép lại mấy tờ nhật kí của Mạnh Ân từng bị dán trong tủ kính kia, có điều đã xoá đi tên của Hàn Trọng Viễn.
Trước đây, sau khi Mạnh Manh lấy được nhật kí thì bèn sao chép ra vài tờ, trước còn định phân phát trong trường cho mỗi người một tờ. Có điều về sau lại phát hiện không cần phải làm như vậy, cô ta bèn thôi, nhưng mấy tờ giấy photo kia cũng không dám vứt đi, bây giờ vừa lúc lấy ra dùng.
Tất nhiên, chuyện khi trước ở Hồng Tài sôi sục và rầm rộ như vậy… Dù cho cô ta không có mấy tờ giấy photo này thì cũng có thể tìm được cả hàng dài nhân chứng. Nếu không phải Hồng Tài và trường chuyên ngữ một ở phía Nam thành phố S, một ở phía Bắc thành phố S, cách nhau quá xa, chỉ e chuyện của Mạnh Ân đã lan truyền từ lâu.
Sắc mặt của Mạnh Ân không còn tái nhợt nữa mà đã hoá trắng bệch, cậu còn nhớ khi trước cậu từng bị rất nhiều người vây quanh công kích, giờ bị người khác chỉ trích, chỉ cảm nhận được sự sợ hãi, chỉ cảm thấy trái tim đắm xuống một mạch, đồng thời vô thức siết chắt từ điển điện tử mà Hàn Trọng Viễn cho cậu.
Đúng, Hàn Trọng Viễn… Mạnh Ân nhìn từ điển điện tử kia, bỗng nhiên cảm thấy mình có phần không xứng.
Hàn Trọng Viễn đã tốn rất nhiều công sức mới giúp cậu đến học ở ngôi trường này, sao cậu có thể chỉ vì một ít đồn đại mà từ bỏ? Hơn nữa, chẳng phải chỉ là nhật kí bị người khác đọc thôi à? Cậu đã bị đọc một lần rồi.
Khi ấy cậu sợ sẽ bị Hàn Trọng Viễn ghét, sợ sẽ bị Lý Thục Vân ghét, sợ không thể tiếp tục đi học, sợ này sợ kia sợ đến sắp phát điên, cuối cùng cũng đều ổn thoả. Bây giờ những điều này đã không còn nữa, thì còn có gì phải sợ?
Lạ thay, vậy mà Mạnh Ân lại trở nên bình tĩnh.
“Mạnh Ân, nhà cậu rất nghèo, trước đây khi học Hồng Tài chưa bao giờ có tiền ăn cơm ở trường, bây giờ lại hào phóng như vậy, không phải là sau khi làm đồng tính luyến bị đuổi học đã đi tìm đại gia bao nuôi đấy chứ?” Lý Hướng Dương hơi đắc ý nhìn Mạnh Ân. Gã tin chắc, trải qua việc ngày hôm nay, sau này trong trường Mạnh Ân tuyệt đối sẽ không ngóc nổi đầu dậy.
Mà khi gã thực hiện tất cả những việc này thì đều cố ý tránh Hàn Trọng Viễn, đều không đề cập đến tên của Hàn Trọng Viễn, cứ nghĩ người nhà họ Hàn sẽ không chỉ không trách tội mà còn giúp bọn gã đối phó với Mạnh Ân… Về phần Hàn Trọng Viễn có thể sẽ đối phó gã… Cùng lắm Hàn Trọng Viễn chỉ lớn hơn gã một hoặc hai tuổi mà thôi, giờ còn bỏ học Trung học rồi, thì còn có thể làm gì?
Lý Hướng Dương có phần đắc ý, Mạnh Ân cất mấy tờ giấy trên tay xong thì cũng triệt để bình tĩnh hẳn. Cơ hội đi học đến không dễ dàng, cậu cũng chỉ học thêm ít kiến thức thì mai sau mới có thể giúp đỡ Hàn Trọng Viễn. Nếu đã vậy thì cậu không nên quan tâm những điều khác nữa, mà hẳn là phải tập trung học hành: “Cậu nói xong chưa? Có thể đem những thứ này đi được không? Tôi còn phải học từ mới.”
Phản ứng của Mạnh Ân trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của Lý Hướng Dương. Gã cho là Mạnh Ân sẽ giải thích, sẽ hoảng sợ, sẽ không kìm được mà bỏ chạy, kết quả Mạnh Ân lại bảo gã là mình muốn học từ mới…
Tình huống này, cũng giống như lần trước gã vu oan Hàn Trọng Viễn đánh mình, kết quả thật sự bị đánh, khiến người khó chịu cực kì!
Mấy tờ giấy mà Lý Hướng Dương cầm trong tay đều như đông cứng, vài người đứng gần đấy xem chuyện hay, nhất thời cũng cảm thấy chẳng thú vị tẹo nào. Nhưng mặc kệ bọn họ thấy vô vị ra sao, Mạnh Ân lại thật sự bắt đầu học thuộc từ mới.
“Mạnh Ân, Lý Hướng Dương nói có thật hay không?” Nữ sinh trước đấy từng nói chuyện với Mạnh Ân lại hỏi.
“Thật.” Mạnh Ân rất thoải mái thừa nhận, sau đó tiếp tục đọc sách.
Vậy mà lại là thật? Nữ sinh kia tràn đầy khó tin, nếu đó là thật thì cớ gì Mạnh Ân còn có thể bình tĩnh đến thế? Hơn nữa người có vẻ chăm chỉ học tập như Mạnh Ân, sao lại có thể đi tìm đại gia bao nuôi nào đó được? Không phải là hiểu lầm đấy chứ?
Rất nhiều người có cùng suy nghĩ với nữ sinh này, nhưng cũng có rất nhiều người khác không kìm được nhìn Mạnh Ân bằng cặp mắt khinh thường. Có điều, đối với tất cả những điều này, Mạnh Ân đều xem như không trông thấy.
Đương sự trưng ra bộ dáng như vậy, ngược lại khiến mấy người ngồi lê đôi mách kia đều thấy tẻ nhạt tột cùng.
Người ở Hồng Tài ghét Mạnh Ân, một phần rất lớn là vì ở Hồng Tài, Hàn Trọng Viễn có rất nhiều người yêu mến và kính trọng, chuyện của Mạnh Ân hiển nhiên là khiến họ chán ghét. Nhưng trường chuyên ngữ thì khác, học sinh ở đây không biết Hàn Trọng Viễn, mà cũng chẳng thân quen với Mạnh Ân.
Ngôi trường nào mà chẳng có vài người tai tiếng? Nếu nhà trường cứ mặc kệ, không đuổi người ta về nhà, chẳng lẽ những người đó cứ ở trường mà sai trái thế mãi?
Học sinh mới chuyển vào lớp nghe nói là đồng tính luyến, nghe nói có cả đại gia bao nuôi nào đó nữa, rất nhiều người đều muốn tám chuyện, thậm chí còn ngầm khinh thường một chút. Nhưng việc quá quắt nhất mà họ làm ra, cũng chỉ là châm chọc vài câu, sau đó tránh xa Mạnh Ân mà thôi – nghe nói làm đồng tính luyến rất dễ mắc bệnh AIDS.
Tất cả những điều này, Mạnh Ân hoàn toàn chẳng thèm để ý, thậm chí khi phát hiện người khác đi vòng qua mình, cố gắng không để chạm vào mình dù chỉ một mảnh ống tay áo, cậu còn thầm thở phào một hơi.
Hàn Trọng Viễn từng nói là không được để người khác chạm vào cậu, giờ thì tốt rồi, tuyệt đối không có ai chạm vào cậu nữa.
Giữa trưa, Mạnh Ân chạy như bay về nhà như ngày thường, chiều tan học lại càng xách cặp về sớm, bình tĩnh đến mức khiến Lý Hướng Dương vốn muốn chế giễu, nội tâm tưởng bị người dùng móng vuốt cào qua cào lại, khó chịu nói không nên lời.