Ân Hữu Trọng Báo

Chương 42: Khu thương mại



Hai người Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược đều rất có tài, điều ấy là không thể chối cãi. Nhưng họ cũng có khuyết điểm, như hoàn toàn không biết làm việc nhà chẳng hạn.

Trước kia Đàm Phi Dược ở nước ngoài vẫn luôn tìm người để giải quyết vấn đề gia chánh, bây giờ ở công ti hiển nhiên cũng không có khái niệm dọn dẹp đồ đạc, Hàn Trọng Viễn lại càng không cần phải nói…

Tiền Mạt dạy dỗ hắn rất chu đáo, dạy hắn rất nhiều điều, nhưng tất nhiên làm việc nhà không nằm trong số đó. Đến mấy năm về sau kia… Khi hắn là chủ tịch của Hoa Viễn, người giúp việc trong nhà cũng có hai, ba người, hiển nhiên là hắn càng chẳng phải làm gì cả. Sau này khi ở cùng Mạnh Ân, mặc dù không có người giúp việc nhưng Mạnh Ân lại cung phụng hắn như thần. Hắn như vậy thì sao có thể đi dọn dẹp đồ đạc cơ chứ?

Vậy nên trong thời gian trước đây, khu tầng hai mà hai người Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược chiếm đóng vẫn vô cùng bừa bộn. Mà ban đầu, hai người họ về cơ bản là chịu đựng, vẫn chịu được hai ba tuần. Đến khi bụi bặm càng ngày càng nhiều, cảm giác không thể chịu được nữa mới sắp xếp qua những tài liệu quan trọng, sau đó tìm người giúp việc đến dọn.

Vì hai người thường ném lung tung rất nhiều đồ đạc xuống đất, người giúp việc lại không biết dọn đồ của họ ra sao nên vô cùng cực nhọc. Sau mỗi lần người giúp việc đến dọn dẹp, họ đều phải tốn rất nhiều thời gian để sửa sang lại.

Có điều, bây giờ vấn đề này đã không còn nữa, vì họ có Mạnh Ân.

Dù là nghỉ hè thì Mạnh Ân cũng không lơ là học tập, ngày nào cũng vô cùng nghiêm túc làm bài. Nhưng cậu không cách nào có thể ngồi trên sô pha đọc sách được… Sau khi phát hiện một tầng nơi Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược ở này cực kì bẩn, Mạnh Ân bèn hỏi Hàn Trọng Viễn sau đó bắt đầu dọn dẹp giúp.

Cậu làm việc lúc nào cũng cẩn thận từng li, tất nhiên bấy giờ cũng không ngoại lệ. Những thứ biết phải cất ở đâu thì cậu đều để đúng chỗ, không biết thì cứ để nguyên, không chỉ không hề làm rối loạn nơi làm việc của Hàn Trọng Viễn và Đàm Phi Dược mà còn dọn dẹp tất cả gọn gàng ngăn nắp.

“Mạnh Ân, từ sau khi cậu đến, cuộc sống của tôi dễ chịu hơn nhiều lắm!” Đàm Phi Dược làm tổ trên sô pha, ngoạm bánh trứng mà Mạnh Ân mua giúp hắn từ trước, gương mặt tràn đầy hạnh phúc – đồ ăn sáng trước đây của hắn toàn phải đến cửa hàng gần đấy để mua, mà khá đau khổ là, hiệu ăn sáng ở gần đấy cũng chỉ có một quán bánh bao, hương vị không ngon thì cũng thôi đi, nguyên liệu làm nhân bánh cũng chẳng phải thứ chất lượng gì.

“Em cũng đâu làm được gì.” Mạnh Ân nói.

“Cậu đã làm được rất nhiều mà, tôi thấy nơi này càng ngày càng giống nhà rồi đó, chỉ thiếu chỗ nấu ăn nữa thôi… Thật ra cái gian phòng chứa đồ bỏ đi ở hướng bắc của tầng này hoàn toàn có thể dọn dẹp rồi cải tạo thành nhà bếp, cậu thấy sao?” Đàm Phi Dược đầy trông mong nhìn Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn càng không cho hắn ăn thì hắn lại càng muốn ăn.

“Ảo tưởng!” Khi Đàm Phi Dược và Mạnh Ân nói chuyện thì Hàn Trọng Viễn đã vểnh tai lên nghe rồi, bấy giờ chẳng hề do dự nói.

“Lão đại, cậu không thể lúc nào cũng độc chiếm đồ ngon được!” Đàm Phi Dược đầy đau khổ nhìn Hàn Trọng Viễn.

“Mạnh Ân chỉ nấu cơm cho mình tôi thôi.” Hàn Trọng Viễn nói một cách đắc ý, đồng thời tựa như ra uy mà nhìn Đàm Phi Dược một cái, tuyên bố chủ quyền.

Khi trước Đàm Phi Dược đã cảm thấy Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn quá gần gũi rồi, bây giờ chú ý tới biểu tình của Hàn Trọng Viễn, lồng ngực dội mạnh, dường như hiểu ra gì đó.

Bấy giờ vì internet còn chưa phổ biến nên người trong nước vẫn khá đơn thuần, nhưng hắn lớn lên ở nước ngoài, lại từng trải nhiều cảnh đời, hai người Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân mờ ám rõ rệt thế kia, trông chẳng khác nào tình nhân.

Mạnh Ân mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà Hàn Trọng Viễn đã xuống tay với cậu, thật sự quá gian ác rồi!

Đàm Phi Dược nhìn vẻ mặt của Hàn Trọng Viễn cũng thấy không thoải mái.

“Mạnh Ân, cậu về phòng đọc sách đi!” Hàn Trọng Viễn ngoảnh đầu căn dặn.

“Vâng.” Mạnh Ân gật khẽ, xoay người rời đi.

Mắt thấy Mạnh Ân rời khỏi, lúc này Hàn Trọng Viễn mới nhìn Đàm Phi Dược: “Anh nhận ra rồi đúng không? Người của tôi, tốt nhất anh đừng tơ tưởng!”

“Tôi thích phụ nữ, sao có thể tơ tưởng… bạn trai của cậu? Cơ mà lão đại à, bây giờ Mạnh Ân còn chưa thành niên đúng không? Cậu làm vậy có phải là không được ổn lắm không?” Đàm Phi Dược nheo mày, loại chuyện làm hư trẻ vị thành niên này có hơi thách thức tam quan của hắn rồi.

“Cậu ấy chưa thành niên, không phải tôi cũng chưa thành niên à? Hơn nữa là cậu ấy thổ lộ với tôi trước.” Hàn Trọng Viễn tự động xem những tờ nhật kí của Mạnh Ân bị dán trong tủ kính trước kia trở thành lời thổ lộ của Mạnh Ân với mình.

“Chưa thành niên?” Đàm Phi Dược đần người. Quả thật trông mặt Hàn Trọng Viễn có hơi non, nhưng hắn vẫn luôn cho là người này ít nhất cũng phải hai mươi tuổi, thậm chí nhìn phong thái của Hàn Trọng Viễn, hắn còn cảm thấy chưa biết chừng người này chính là kiểu mặt trẻ măng nhưng thật ra đã hai bảy hai tám…

Kết quả, thế mà người này lại là vị thành niên?

“Tôi lớn hơn cậu ấy một tuổi, một năm nữa là mười tám. Tất nhiên trên chứng minh thư thì tôi vừa tròn mười tám.” Hàn Trọng Viễn cũng không giấu giếm, trên thực tế việc này cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, những người nên biết thì đều biết.

Đàm Phi Dược hoá đá.

Sau đấy ánh mắt Đàm Phi Dược nhìn Hàn Trọng Viễn luôn mang theo nét bối rối, ngay cả làm việc cũng không yên, bởi vậy hiển nhiên bị Hàn Trọng Viễn mắng cho một trận, cuối cùng dứt khoát cho hắn nghỉ giải lao.

Ngồi trên sô pha đọc báo hôm nay, nhìn nhìn, bỗng nhiên Đàm Phi Dược gọi Mạnh Ân đang sắp xếp giấy tờ lại: “Mạnh Ân mau đến đây, có tin này hay ơi là hay nè!”

“Gì vậy?” Mạnh Ân nghe thế thì khó hiểu hỏi.

“Có ông cán bộ giấu tiền tham ô bị người ta trộm, người khác giúp ông ta báo cảnh sát, sau đó cảnh sát không bắt trộm mà ngược lại bắt ông ta… Ha ha, bây giờ căn bản mọi người chẳng quan tâm tên trộm kia trộm được bao nhiêu mà chỉ quan tâm ông ta đã tham ô bao nhiêu tiền.” Đàm Phi Dược chỉ vào một phần tin trên báo, không nhịn được phì cười.

Lão tham quan này xui chết đi được, một đám người gần đấy giúp ông ta báo cảnh sát và tìm phóng viên, đã “chiếu cáo thiên hạ” mọi chuyện của ông ta, vậy nên bây giờ ông ta đang bị cả thành phố S, không, bị toàn quốc cười nhạo.

“Tên trộm kia giỏi thật đấy! Cơ mà tôi cảm thấy có thể anh ta vốn không phải trộm, mà là sứ giả của công lí như siêu nhân ấy, hẳn là anh ta đã cố tình làm vậy để người ta có thể bắt gọn một tên sâu mọt.” Đàm Phi Dược tám phét với Mạnh Ân, muốn kéo gần quan hệ.

Đàm Phi Dược nói đến hào hứng tràn trề, Mạnh Ân cầm tờ báo trên tay, sắc mặt lại càng ngày càng quái.

Sự việc trên báo, cậu càng đọc càng thấy quen. Địa chỉ căn hộ bị trộm ghé thăm kia, không phải chính là căn nhà mà Hàn Trọng Viễn từng dẫn cậu đi trộm tiền à? Vàng mà Hàn Trọng Viễn cho cậu, cậu còn đang cất dưới gầm giường nữa kìa!

Hoá ra đấy đều là tiền tham ô của tham quan, chẳng trách Hàn Trọng Viễn lại làm như thế… Cậu biết là Hàn Trọng Viễn tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đi trộm đồ của người khác mà.

Mạnh Ân không kìm được mỉm cười, khoé mắt đầy tràn sùng bái.

Đàm Phi Dược thấy Mạnh Ân vui vẻ, lại bảo: “Mạnh Ân, hôm nay tôi thấy cậu làm bánh hẹ, nghe rất thơm, sáng mai có thể mang hai cái cho tôi ăn sáng được không?”

“Trọng Viễn không muốn em làm cho anh… Thật ra bánh em làm không ngon đâu, hay là trên đường em mua cho anh hai cái nhé.” Mạnh Ân chân thành đề nghị, bánh hẹ bên ngoài bán năm đồng một cái, ăn ngon hơn bánh cậu làm nhiều.

Đàm Phi Dược thất vọng nhìn Mạnh Ân, nhất thời chẳng còn hứng nói nữa. Biết lão đại nhà mình là vị thành niên đã đủ đả kích lắm rồi, vậy mà còn không có đồ ăn ngon an ủi hắn…

Tuy Hàn Trọng Viễn làm việc bận rộn nhưng vẫn luôn để ý đến Mạnh Ân, hiển nhiên cũng phát hiện Mạnh Ân đang rất vui vẻ.

“Hôm nay tâm trạng tốt lắm à?” Trên đường về, Hàn Trọng Viễn hỏi.

“Đúng vậy, Trọng Viễn, người mà lần trước anh đi trộm tiền kia, thật ra là quan tham đúng không?” Mạnh Ân cười hỏi.

“Ừ.” Hàn Trọng Viễn thừa nhận.

“Anh giỏi quá!” Mạnh Ân nể phục nhìn Trọng Viễn.

Hàn Trọng Viễn ngồi thẳng người lại, khoé môi nhếch cười, tâm trạng trở nên khoan khoái.

Trước khi về nhà, hai người ghé qua siêu thị một chuyến. Sau khi về nhà, Mạnh Ân bắt đầu nấu cơm. Ban đầu tài nấu nướng của Mạnh Ân chẳng ra gì, nhưng bây giờ đã cải thiện hơn một chút, tất nhiên khi nấu những món không biết làm thì vẫn xảy ra ít vấn đề… Chẳng hạn như hiện giờ, cậu không cách nào xào mềm được cái bắp cải màu tím kia, xào nửa ngày cũng không ra hương vị của bắp cải… Lần sau cậu vẫn nên thành thật mua bắp cải bình thường thì hơn.

May mà bất kể thức ăn cậu nấu ra sao, Hàn Trọng Viễn vẫn rất khen ngợi.

Ăn cơm xong, Hàn Trọng Viễn cầm một chiếc MP3 cỡ bằng hai ngón tay màu đỏ, ngồi trên sô pha hí hoáy. Mạnh Ân thì nhanh chóng thu dọn nhà bếp, đợi làm xong tất cả, cậu lại không kìm được nhớ đến số vàng khi trước Hàn Trọng Viễn từng cho mình.

Những ngày này, Mạnh Ân và Hàn Trọng Viễn đều ngủ chung một chiếc giường. Đấy là một chiếc giường lớn rộng hai mét, rải ra màu đỏ đậm, hai bên giường còn kê tủ kệ để có thể cất một số thứ, mà muốn xem bên dưới giường thì nhất định phải nhấc đệm lên.

Mạnh Ân khom lưng, một tay đỡ tấm đệm, một tay khều ra chiếc hộp mà mấy ngày trước đã để ở gầm giường kia.

Sau đó khi Hàn Trọng Viễn bước vào, thì trông thấy Mạnh Ân đang vểnh mông làm gì không rõ.

Đột nhiên trên người nóng lên, Hàn Trọng Viễn ho nhẹ một tiếng, sau đó không kìm được mắng: “Cậu làm gì thế? Có biết như vậy sẽ bị cảm lạnh hay không! Thật là, thật là…”

Nói thì không nể nang gì cả, sau khi dứt lời, Hàn Trọng Viễn lại phát hiện dường như mình càng mất mặt hơn. Bị cảm lạnh gì chứ… Hắn viện cái cớ này cũng chẳng ra làm sao.

“Em đang tìm thứ này.” Mạnh Ân không nhận ra sự khác thường của Hàn Trọng Viễn, chỉ mở chiếc hộp nhỏ trong tay ra. Chiếc hộp mở ra, Hàn Trọng Viễn bèn trông thấy mấy thỏi vàng bên trong.

“Sao thế? Định dùng à?” Hàn Trọng Viễn hỏi.

“Không phải, em chỉ ngắm thôi… Ngắm cũng rất đẹp.” Gương mặt Mạnh Ân thoáng hiện vệt ngại ngùng, thứ trân quý như vàng, cậu vốn không nên giữ. Nhưng mai sau Hàn Trọng Viễn kết hôn sinh con thì ngược lại cậu có thể đem làm quà tặng.

“Hai ngày nữa tôi đưa cậu đi mua ít đồ.” Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân một lượt từ trên xuống dưới, đưa ra quyết định. Đời trước mặc dù hắn không đến mức giống một số người quen, mỗi khi ra ngoài đều như chiếc tủ trưng đồ xa xỉ sống, nhưng cũng có rất nhiều thứ tốt, như đồng hồ chẳng hạn.

Bây giờ Mạnh Ân không đeo được nhẫn, nhưng lại có thể mua một chiếc đồng hồ, cũng tiện cho cậu xem giờ.

Sau khi Hàn Trọng Viễn đưa ra quyết định thì bèn liên lạc với Triệu Anh đang theo dõi Lý Mẫn Học.

Vụ án của Lý Mẫn Học xôn xao ầm ĩ, có điều dù việc ông ta bị bắt bây giờ gây rúng động rất lớn trước dân chúng, nhưng trong chốn quan trường, căn bản lại chẳng tạo nên sóng gió gì, tình hình khác biệt rõ rệt so với kiếp trước, bởi vì lần này người dính dáng tới ông ta quá ít…

Lần này nhà họ Lý hoàn toàn không bị liên luỵ mà trái lại, Mạnh Kiến Kim còn bị bắt vì đút lót. Biết được tin này, tâm trạng Hàn Trọng Viễn vô cùng tốt. Khi trước hắn xuống tay với Lý Mẫn Học, chẳng phải chính là để có thể một tên trúng hai con chim đấy ư?

Lý Mẫn Học ngã xuống, Lý Hướng Dương sẽ không có cơ hội ở trường gây phiền phức cho Mạnh Ân nữa. Mạnh Manh lại càng chẳng thể vênh váo hống hách.

Tâm trạng của Hàn Trọng Viễn vô cùng tốt, mấy ngày sau bèn cho mình xả hơi một ngày, sau đó dẫn Mạnh Ân đến một khu thương mại lớn được xếp vào hàng đầu của thành phố S.

Khu thương mại này nằm cạnh một quảng trường. Sau khi siêu thị ngoại quốc tràn vào, chính phủ thành phố S đã đứng ra thành lập một công ti bán lẻ mà tiền thân là một cửa hàng bách hoá, tất nhiên, hai năm nay đã chuyển thành công ti cổ phần trách nhiệm hữu hạn.

Bên cạnh khu thương mại đều là phố buôn bán, các loại KFC và Pizza Hut mà bấy giờ còn khá hiếm lạ đều có đủ, dường như vô cùng náo nhiệt. Mà khu thương mại lớn kia, tầng dưới cùng là các quầy trang sức, quầy điện thoại di động, quầy đồng hồ,… Tầng hai là nơi bán các loại thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt, tầng ba thì bán quần áo và các loại điện gia dụng.

Sau khi đi vào, Hàn Trọng Viễn đưa Mạnh Ân đến thẳng quầy bán đồng hồ.

Hàn Trọng Viễn không phải người thích tỉa tót vẻ ngoài, cũng ít khi chủ động mua thứ gì, nhưng người khác lại tặng cho hắn rất nhiều đồng hồ đeo tay. Cuối cùng, hắn có hơn mười chiếc đồng hồ từ mấy vạn cho đến mấy chục vạn, đồng hồ loại limited hơn trăm vạn cũng có hai chiếc.

Lần này muốn mua đồ cho Mạnh Ân, hắn nghĩ ngay đến loại trang sức mà đàn ông có thể đeo này.

Quầy đồng hồ trong trung tâm thương mại có rất nhiều hãng nổi tiếng của nước ngoài, rẻ nhất mấy trăm tệ, đắt nhất là hơn mười vạn. Có rất nhiều loại, nhưng loại có giá đắt hơn thì không có hàng mà chỉ có thể đặt trước.

Hàn Trọng Viễn đưa Mạnh Ân đến, từ tốn quan sát, cuối cùng chọn một chiếc đồng hồ hơn hai vạn[1] có vẻ ngoài vô cùng thông thường. Thật ra ban đầu hắn cũng định mua chiếc nào đắt và đẹp hơn, nhưng xuất phát từ suy nghĩ không muốn chăm chút vẻ ngoài cho Mạnh Ân quá ưa nhìn, rốt cuộc hắn cũng từ bỏ ý định này.

[1] 2 vạn = 20 nghìn NDT: hơn 66 triệu VNĐ.

“Hai chiếc đồng hồ loại này.” Hàn Trọng Viễn chỉ vào tủ kính.

Mạnh Ân vẫn xem đồng hồ với Hàn Trọng Viễn, còn đang than thầm giá tiền của mấy chiếc đồng hồ, lại chẳng ngờ bỗng nhiên nghe được câu này, lập tức kinh ngạc hỏi: “Sao lại mua hai chiếc?”

“Cậu một chiếc tôi một chiếc, không phải đã nói là mua đồ cho cậu rồi à?” Hàn Trọng Viễn đáp.

“Em không cần, em tự mua một cái là được.” Mạnh Ân lập tức nói. Một chiếc đồng hồ đeo tay có giá như vậy, là số tiền mà mẹ cậu phải vất vả tăng ca làm lụng một năm mới có thể kiếm ra!

“Tôi muốn tặng cậu, cậu đừng có từ chối!”

“Đồng hồ bên ngoài chỉ cần hai mươi đồng[2]…” Trước đây Mạnh Ân từng mua một chiếc đồng hồ bằng tiền mà mình đi nhặt chai lọ rồi đem bán, chỉ cần hai mươi tệ mà cậu đeo được hơn hai năm. Tiếc là sau khi lên Trung học đã bất cẩn làm dính nước mà bị hỏng.

[2] 20 NDT: khoảng 66 nghìn VNĐ.

Nhân viên bán hàng nghe Mạnh Ân nói mà khoé miệng giật khẽ, hai mươi đồng và hai vạn có thể so sánh được hay sao? Người trước mặt này ăn vận rất được mà sao lại nói ra lời này cơ chứ?

“Rốt cuộc cậu có nghe tôi hay không?” Hàn Trọng Viễn trực tiếp trừng Mạnh Ân một cái, lấy thẻ tín dụng của mình ra, “Mua hai chiếc, quẹt thẻ!”

Đây thật sự là tặng đồ hả? Sao nhìn kiểu gì cũng như đang muốn cướp đồ vậy? Nhân viên bán hàng nhìn biểu tình hung dữ đáng sợ của Hàn Trọng Viễn và dáng vẻ đầy không nỡ của Mạnh Ân, càng không thể hiểu nổi.

Loại đồng hồ này trông đơn giản trang nhã, nhãn hiệu lại rất có tiếng nên rất nhiều người mua, hiển nhiên là trong quầy có sẵn hàng. Hàn Trọng Viễn cũng không cần đóng gói mà trực tiếp đeo luôn.

“Hàn Trọng Viễn?” Khi Hàn Trọng Viễn còn đang tận hưởng chiếc đồng hồ tình nhân với Mạnh Ân thì một giọng nói chợt vang lên. Hàn Trọng Viễn ngoảnh đầu thì trông thấy một người có mái tóc hơi dài, dường như mỗi sợi tóc đều được chải chuốt kĩ càng – Thẩm Hoà Thái.

Lại nói, Thẩm Hoà Thái không chỉ là người đầu tiên mà Hàn Trọng Viễn gặp sau khi sống lại mà đời trước, trước khi người này tuyệt giao với hắn thì vẫn luôn là một trong những người bạn thân nhất của hắn. Có thể nói hai người vô cùng thân thiết, tuy nhiên trước đấy hắn bộn bề nhiều việc, lại đổi số điện thoại nên hai người cũng không liên lạc với nhau.

“Hàn Trọng Viễn, quả nhiên là ông. Bao ngày nay ông đi đâu vậy? Tôi đến nhà ông tìm mấy lần đều không thấy.” Thẩm Hoà Thái hỏi, gã đã đến biệt thự của Tiền Mạt vài lần nhưng Tiền Mạt lại không muốn cho gã biết Hàn Trọng Viễn ở đâu. Sau này bố mẹ gã còn tự dưng không cho gã đi tìm Hàn Trọng Viễn nữa chứ.

Khi ấy gã còn tưởng là vì mình đang học năm cuối Trung học nên bố mẹ mới không cho gã tìm Hàn Trọng Viễn. Chẳng ngờ đã đến nghỉ hè mà bố mẹ cũng không cho gã đi… Rốt cuộc Hàn Trọng Viễn đã có chuyện gì?

Chú ý tới gương mặt có phần lo lắng của Thẩm Hoà Thái, nhất thời Hàn Trọng Viễn không biết nên nói gì cho phải. Sau khi hắn lên Đại học thì Tiền Mạt ngã bệnh, về sau lúc nào hắn cũng bận rộn xử lí chuyện công ti, bởi vậy bạn bè thân thiết có thể trò chuyện cũng không nhiều, chỉ có hai người mà thôi, một trong số đó chính là Thẩm Hoà Thái.

Gia đình Thẩm Hoà Thái mở siêu thị, dù so ra kém nhà hắn nhưng cũng coi như rất ổn rồi, hiển nhiên quan hệ của hai người cũng vô cùng tốt. Chỉ tiếc đời trước, cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả, mà lại nói, chuyện này còn có liên quan với Lịch Tiếu Tiếu.

Đời trước hắn một lòng thích Lịch Tiếu Tiếu, chỉ hận không thể móc cả trái tim mình ra. Vậy nên khi Lịch Tiếu Tiếu nói, một người bạn thân của ả thích Thẩm Hoà Thái, hắn bèn giới thiệu giúp.

Khi ấy hắn không nghĩ nhiều, cũng bộn bề công việc không có thời gian nghĩ nhiều, khi Thẩm Hoà Thái oán thán chỉ khuyên bảo gã đừng tuyệt tình quá với cô gái kia mà thôi. Chẳng ngờ người bạn kia của Lịch Tiếu Tiếu lại gài bẫy Thẩm Hoà Thái, cuối cùng hại Thẩm Hoà Thái chia tay với bạn gái. Chia tay thì cũng thôi đi, vậy mà bạn gái của Thẩm Hoà Thái lại gặp tai nạn giao thông qua đời…

Lúc đó Thẩm Hoà Thái giống như phát điên vậy, muốn tính xổ với Lịch Tiếu Tiếu và bạn thân của ả. Mặc dù hắn không bảo vệ cho bạn thân của Lịch Tiếu Tiếu, nhưng lại muốn bảo vệ Lịch Tiếu Tiếu. Vậy là, cuối cùng Thẩm Hoà Thái đã tuyệt giao với hắn.

Khi ấy hắn cũng rất nuối tiếc, về sau lại càng ân hận muôn phần. Cũng vì mớ suy nghĩ rối nhùi này nên trước đấy hắn vẫn không liên lạc với Thẩm Hoà Thái.

Ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Hoà Thái, cuối cùng Hàn Trọng Viễn chỉ đơn giản trả lời: “Tôi chuyển nhà.”

“Hàn Trọng Viễn, đang yên đang lành sao ông lại chuyển nhà? Lại còn cứ như là mất tích nữa chứ… Đúng rồi, cái dạo trước khi ông mất tích ấy cũng rất khác thường.” Thẩm Hoà Thái lại bảo.

“Tôi không sao, chỉ là dạo này cơ thể có chút vấn đề mà thôi.” Hàn Trọng Viễn không định nói chuyện trong này, bèn chuyển đề tài, “Đúng rồi, sao ông lại đến đây? Không phải ông ghét nhất là đến khu thương mại à?” Nhà Thẩm Hoà Thái mở siêu thị, từ nhỏ bố mẹ gã đã thường đưa gã đến siêu thị rồi để gã tự chơi một mình, còn chơi nguyên cả một ngày, thành ra gã cực kì chán ghét các loại siêu thị và khu mua sắm.

“Tôi đến đây để mua MP4 của Duyên Mộng, chắc ông cũng biết Duyên Mộng đúng không? Nghe nói MP4 của họ còn xịn hơn cả mấy hãng lớn ở nước ngoài nên tôi muốn mua về dùng thử.” Thẩm Hoà Thái cười nói.
Về cái vụ mà ai cũng biết là gì đấy, thì tớ có lượn qua weibo và thấy là những tác giả nhà tớ đều hem có share nha. Nhưng mà bên cạnh đó tớ cũng phát hiện ra một chuyện quan trọng đấy là bộ “Ân hữu trọng báo” bị đạo văn! OTL Nhưng mà có lẽ là vụ kia hót hơn nên chuyện đạo văn này nó không gây sóng gió gì lắm.

Bộ đạo Ân hữu là 《重生:温暖如你》 (Trùng sinh: Ấm áp như em) của 刘艺柏peony (Lưu Nghệ Bách Peony), cũng là đam và nội dung như kiểu trùng 96,69% với Ân hữu í (chỉ khác Ân hữu là công bị vợ với anh họ hại vào viện điều dưỡng, còn bộ kia là công bị vợ và bạn tốt hại vào viện tâm thần, còn chi tiết viện cháy rồi được thụ cứu cũng giống hệt). Mặc dù trên weibo của Quyết Tuyệt có bản so sánh hai truyện, nhưng mà tớ thấy cái bộ đạo văn kia và cả tác giả của bộ đó chả nổi và đều thuộc hạng tép í, với cả tác giả đấy cũng xoá truyện rồi, nên thôi… Có lẽ là tớ sẽ hem update vụ này nha OTL…

À, ngoài ra thì chương này có đổi xưng hô một tí, vì tớ chợt nhớ ra để anh Viễn đổi xưng hô là anh – em với tiểu thụ ở chương sau thì hợp lí hơn. Cái này là lỗi của tớ, vốn tớ đã đọc bộ này rồi nhưng mà tớ không nhớ cái chi tiết ấy, thành ra… Thôi thì sry mọi người, tớ đã sửa lại những chương trước rồi OTL…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.