Ân Hữu Trọng Báo

Chương 74: Thư tình



Học xong tiết Thể Dục, Mạnh Ân vượt nhanh qua những học sinh nữ đang túm năm tụ ba nói chuyện, cùng đi về lớp với cậu bạn vừa trả bóng bàn bóng rổ ở phòng dụng cụ. Cậu đi rất nhanh, là người về lớp đầu tiên, lại chẳng ngờ suýt nữa thì va phải một cô bạn chạy ra khỏi phòng học.

Cô bạn này không phải lớp họ, tại sao lại ở đây? Mạnh Ân hơi ngạc nhiên, lúc nhìn lại mới phát hiện cô bạn kia đã vọt sang lớp bên cạnh. Mà trên hành lang của lớp đó, một cô gái khác đang trợn to mắt nhìn mình, bắt gặp ánh mắt của cậu, lại chạy vào lớp giống như cô bạn trước đó.

Không để ý đến đoạn nhạc đệm này, Mạnh Ân về chỗ của mình lấy vở bài tập ra.

Cậu luôn cố gắng hết sức không phung phí dù chỉ một phút, hơn nữa làm xong bài tập sớm thì buổi tối cậu cũng có thể ngủ sớm hơn rồi.

Hàn Trọng Viễn và cậu vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng bây giờ tối nào cũng sẽ hôn hôn sờ sờ cậu, với những điều này, Mạnh Ân không thể không thừa nhận sự mong đợi của mình.

Sau tiết Thể Dục là họp lớp, lớp trưởng và bí thư đoàn lên bục giảng, phổ biến hoạt động, lại đưa ra đề xuất cuối tuần tổ chức cho mọi người đi thăm trẻ em ở cô nhi viện gần đây – thứ ba tuần sau chính là tết thiếu nhi mùng một tháng sáu, bây giờ tuổi của họ đã không thể nhận quà thiếu nhi được nữa, nhưng lại có thể tặng một ít trợ cấp cho những trẻ em mồ côi kia, mà đây cũng là gợi ý của nhà trường.

Thời gian sự định là chiều chủ nhật, như vậy thì học sinh ở nội trú chỉ cần đến trường sớm một chút là được, hoàn toàn khỏi lo không có thời gian tham gia, mọi người còn bàn luận xem đến lúc đó nên mang theo những gì.

“Tớ biết mọi người đều nghĩ là sẽ mang quần áo, nhưng xử lí quần áo khá là khó, nhất định phải khử trùng mới được, nên tớ đề nghị mọi người không nên mang quần áo, mang ít sách và đồ chơi cũ vẫn là tốt nhất.” Lớp trưởng đứng trên bục giảng dặn dò. Cô nhi viện mà họ đi cách trường không xa, bình thường cũng hay được nhận quyên góp nên cũng không thiếu thốn nhiều.

Tất nhiên, quan trọng hơn chính là nhà trường đã từng tổ chức quyên góp quần áo một lần, kết quả quyên góp nhiều quá, đa phần cô nhi trong đó không mặc vừa thì thôi đi, xử lí quần áo quyên góp cũng là một vấn đề, cuối cùng vẫn là có người tiêu tiền đưa những bộ quần áo này đi giặt giũ khử trùng rồi đưa đến chỗ khác mới giải quyết được hết.

Tụi học sinh đều biết chuyện xảy ra khi trước, cũng không phản đối. Rất nhanh lại có một học sinh nữ bày tỏ cô có thể quyên tặng các loại kẹp tóc mà mình dùng trước kia – hồi bé cô có sở thích sưu tầm các loại kẹp tóc, tích góp được rất rất nhiều loại kẹp tóc.

“Lớp trưởng, cuối tuần tớ có việc.” Kết thúc họp lớp, như mọi khi, Mạnh Ân gặp lớp trưởng xin nghỉ.

“Mạnh Ân, nhà cậu cách trường không xa mà? Cậu đến thăm cô nhi việc cũng không tốn bao nhiêu thời gian.” Lớp trưởng khẽ cau mày nhìn Mạnh Ân. Trước đây Mạnh Ân không tham gia mấy hoạt động của trường, cậu không cảm thấy gì, nhưng ngay cả thăm hỏi sức khoẻ của trẻ em mồ côi mà cũng không đi, thì cậu cảm thấy Mạnh Ân có hơi máu lạnh quá rồi.

“Tớ có việc.” Mạnh Ân đáp, Hàn Trọng Viễn không thích cậu ra ngoài, bản thân cậu cũng không muốn đi.

Hồi Tiểu học cậu đã từng đi thăm cô nhi viện và viện dưỡng lão ở thành phố S, là giáo viên tổ chức, viện dưỡng lão thì khỏi nói, viện dưỡng lão ở đây được trang bị rất đầy đủ, mà cô nhi viện… Mạnh Ân còn nhớ, lần đầu tiên đến cô nhi viện, thậm chí cậu không kìm được nghĩ rằng tại sao mình không phải là một cô nhi.

Nhưng mà, bây giờ cậu đã có được hạnh phúc rồi. Mặc dù không muốn đi, nhưng rốt cuộc cũng có thương cảm với những đứa trẻ kia – cuối cùng Mạnh Ân lấy một tờ tiền năm mươi tệ ra: “Xin lỗi, tớ có chuyện thật, nhờ cậu mua giúp ít đồ cho họ.”

“Sao cậu bận rộn thế?” Lớp trưởng hơi ngạc nhiên, sau đó đưa tiền cho cán bộ phụ trách đời sống. Lần này họ đi cô nhi viện đã trích mấy trăm tệ từ quỹ lớp ra để mua bút sáp và giấy, tiền của Mạnh Ân cũng có thể để trong đó.

Mạnh Ân không trả lời, nghe tiếng chuông tan học vang lên, trước hết cậu rời khỏi trường, đồng thời lặng lẽ tính toán tiền sinh hoạt của tháng này. Hàn Trọng Viễn cho cậu rất nhiều tiền, nhưng cậu luôn tiết kiệm, mà tiền cậu tiết kiệm được thì Hàn Trọng Viễn cũng không muốn lấy lại, nên cậu tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Cậu đâu thể vong ơn phụ nghĩa mà phung phí tiền của Hàn Trọng Viễn cơ chứ.

Cơm tối là cá kho, cá mè cắt thành từng khúc từng khúc, láng dầu lên chảo rán một lúc sau đó cho nước, rượu trắng, xì dầu, đường và giấm vào đun, trong lúc đun thỉnh thoảng nếm thử nước dùng, cảm thấy hương vị ổn rồi thì có thể mở nắp, có thể nói là một cách nấu cá hết sức đơn giản. Hàn Trọng Viễn chan canh cá vào cơm, ăn rất nhanh, thấy phần bụng cá thì sẽ ném vào bát của Mạnh Ân, giải thích rằng mình cảm thấy bụng cá mềm nhũn rất khó ăn.

Mạnh Ân khó hiểu lắm, dù sao cậu vẫn cảm thấy phần bụng cá ít xương là ăn ngon nhất.

“Nghe nói cuối tuần trường em tổ chức đi cô nhi viện?” Hàn Trọng Viễn hỏi.

Từ lâu Mạnh Ân đã quen việc Hàn Trọng Viễn nắm tường tận lịch trình của mình. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy bị theo dõi như vậy thì không quen, nhưng cậu lại không thấy thế, thậm chí còn có phần vui vẻ vì điều này, cảm thấy Hàn Trọng Viễn quan tâm đến mình: “Vâng, nhưng mà em không đi nên đã quyên góp năm mươi tệ.”

“Về sau gặp chuyện thế này thì có thể quyên góp nhiều một chút.” Hàn Trọng Viễn giảm tốc độ ăn, chờ Mạnh Ân ăn xong mới ăn sạch đồ còn thừa – bây giờ cơ thể hắn còn đang phát triển, là tuổi ăn tuổi lớn.

“Cũng không cần nhiều quá.” Mạnh Ân nhỏ giọng nói, cậu thừa nhận, dù chỉ quyên góp năm mươi tệ thì mình vẫn cảm thấy đau lòng.

Hàn Trọng Viễn để ý thấy vẻ mặt của Mạnh Ân, khoé môi khẽ nhếch lên.

Ăn xong, Mạnh Ân bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Hàn Trọng Viễn thì lấy một chiếc găng tay ở bên cạnh ra, sau đó bỏ từng chiếc bát bẩn vào… máy rửa bát.

Lúc phát hiện Mạnh Ân hết sức hài lòng với hiện tại, tâm tình hắn cực kì tốt, dù sao điều đó cũng cho thấy Mạnh Ân sẽ không rời xa hắn, nhưng hắn cũng không quên quan tâm đến suy nghĩ thật lòng của Mạnh Ân.

Một khi đã quan tâm, hắn phát hiện Mạnh Ân vẫn luôn học tập rất chăm chỉ, đáng tiếc lại không có đủ thời gian cho lắm.

Hắn đã quên sạch chuyện học hành thời Trung học của mình, nhưng vẫn nhớ khi đó đi học, gần như mình chỉ cần nghiêm túc nghe giảng là có thể hiểu được toàn bộ bài học, tan học lại ôn tập một chút thì khỏi cần lo các kỳ thi, nhưng rõ ràng là Mạnh Ân không giống thế.

Thấy Mạnh Ân rửa bát nấu cơm quét nhà còn phải bận rộn học từ mới, hiếm hoi lắm Hàn Trọng Viễn mới cảm thấy có phần ngượng ngùng. Con cái nhà khác học Trung học chẳng phải làm gì cả, chỉ cần học giỏi là được, Mạnh Ân đi theo hắn lại phải làm rất nhiều việc nhà… Sau khi phát hiện điều này, gần như Hàn Trọng Viễn lập tức nghĩ, hắn nên giúp Mạnh Ân san sẻ một ít việc nhà.

Thật ra hai người cùng nhau làm việc nhà cũng là một chuyện lãng mạn… Hàn Trọng Viễn nghĩ rất chu toàn, nhưng hắn đánh giá cao mình rồi.

Đời trước lúc hắn nghèo khổ nhất thì vẫn được Mạnh Ân cung phụng như đại gia, lấy đâu ra biết làm việc nhà? Mà dù có biết thì hắn cũng chả muốn làm.

May mà, bây giờ đã có rất nhiều thiết bị có thể giúp làm việc nhà, như máy rửa bát, máy hút bụi, người máy quét dọn… Hàn Trọng Viễn ra ngoài một chuyến thì mua về nhà rất nhiều đồ điện, sau đó bắt đầu dùng những thiết bị điện này làm việc nhà giúp Mạnh Ân.

Nước rửa dùng cho máy rửa bát có giá khá đắt, hàng tháng lượng nước mà máy rửa bát dùng lại càng nhiều hơn rất nhiều, nhưng Hàn Trọng Viễn đã mua máy về rồi, dù đau lòng thì Mạnh Ân vẫn sẽ dùng.

Mạnh Ân nhanh chóng đi vào phòng sách, Hàn Trọng Viễn đợi một lát, sau khi cất bát đĩa trong máy rửa bát thì chậm rãi vào phòng sách, sau đó bắt đầu lục cặp sách của Mạnh Ân.

Lục cặp sách là việc mà rất nhiều phụ huynh quản chế con cái chặt chẽ thích làm, tất nhiên người có tính quản chế mạnh hơn những phụ huynh đó như Hàn Trọng Viễn cũng thích làm.

Lúc mới mang Mạnh Ân về, thật ra hắn còn chịu đựng, sau đó một thời gian thì không chịu được nữa, đầu tiên giả bộ quan tâm vở bài tập các môn trong cặp của Mạnh Ân, sau đó thì bắt đầu lục cả cặp sách một cách trắng trợn.

“Bài học hôm nay có chỗ nào không hiểu không?” Hàn Trọng Viễn hỏi, tiện thể giở sách giáo khoa Vật Lý của Mạnh Ân ra.

“Không ạ.” Mạnh Ân lắc đầu, sau đó bắt đầu cầm vở bài tập.

“Đây là cái gì?” Giọng nói của Hàn Trọng Viễn bống hoá lạnh, Mạnh Ân ngẩng đầu lên thì đối mặt với một gương mặt hung dữ.

Cơ thể run lên, Mạnh Ân vô thức hỏi: “Cái gì?”

“Cái này.” Thanh âm của Hàn Trọng Viễn trở nên lạnh lẽo, mà trên tay hắn đang cầm một lá thư. Lá thư màu trắng, phía trên in mấy con gấu, còn viết liền mấy loại câu chúc “Vạn sự như ý” bằng bút nhớ, đồng thời vẽ mấy hình trái tim.

Đây là một bức thư tình.

Ban đầu Mạnh Ân không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh nhận ra đây là thứ gì, sau đó lập tức đỏ mặt. Bây giờ trong lớp họ đã có năm sáu đôi tình nhân rồi, cậu cũng từng nghe nói có cô bạn nào đó nhận được thư tình, lại không ngờ mình cũng nhận được.

Con gái rất ít người dám viết thư tình, cũng không biết là cô bạn nào gửi cho cậu… Bỗng nhiên Mạnh Ân nghĩ đến cô bạn mà cậu suýt nữa va phải sau tiết Thể Dục kia.

Mạnh Ân có hơi thất thần, Hàn Trọng Viễn lại tức phát điên. Lí trí nói với hắn là bức thư tình kẹp trong sách Vật Lý này vốn chưa hề mở ra, chưa biết chừng Mạnh Ân cũng không biết đến sự tồn tại của nó, nhưng trái tim lại khiến hắn vừa sợ hãi muôn phần, vừa tức giận dị thường.

Mạnh Ân thích hắn là vì hắn từng thể hiện đôi phần thiện ý với Mạnh Ân, nhưng vây giờ hắn thay đổi rồi, không còn là chàng trai xán lạn khi xưa nữa, còn bắt đầu có người khác tỏ ra thiện ý thậm chí là yêu với Mạnh Ân…

Có khi nào Mạnh Ân không thích hắn, sau đó sẽ bỏ hắn mà đi không?

Đôi ngươi ghim chặt trên người Mạnh Ân chẳng biết đang suy nghĩ gì, Hàn Trọng Viễn có xúc động muốn giam Mạnh Ân lại, không cho ai nhìn thấy cậu nữa.

Cuối cùng hơi lạnh trên người cũng khiến Mạnh Ân hồi thần. Cậu ngẩng đầu lên thì phát hiện biểu tình của Hàn Trọng Viễn có gì đấy sai sai, vội vàng giải thích: “Em không biết gì cả… Anh biết mà, em không thích con gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.