Ẩn Long

Chương 11: 11: Bà Chủ




“Điện thoại của anh đâu, đưa đây cho tôi!”
Vừa mới trở lại phòng ngủ không được bao lâu, Trần Viễn đã nghe được tiếng bước chân của Tiêu Hân Hân vội vàng đuổi theo phía sau.

Còn không đợi anh lên tiếng hỏi thăm, cô đã nói ra ý đồ của mình.

“Để làm gì?”
Mặc dù đã suy đoán ra được mục đích của Tiêu Hân Hân, nhưng Trần Viễn vẫn không muốn đem điện thoại của mình đưa cho cô.

“Anh làm sao lại trở nên lắm lời như vậy, tôi bảo đưa thì cứ đưa đây cho tôi!”
Dứt lời, còn không đợi cho Trần Viễn đáp lại, Tiêu Hân Hân đã nhanh tay đem điện thoại của anh giật lấy.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn cũng không có cách nào phản ứng kịp.

Đợi cho Tiêu Hân Hân đoạt được điện thoại, lúc này anh mới để ý đến, cô đang nhanh chóng đem những bức hình quần áo xốc xếch trước đây mà anh đã chụp ở trong khách sạn xóa đi.

Hơn nữa, khi Trần Viễn kiểm tra mấy phần tin nhắn ở bên trong, anh còn thấy Tiêu Hân Hân tự tay chuyển đi số tiền năm mươi triệu lần trước mà cô đã chuyển cho anh, chuyển ngược vào trong tài khoản cá nhân của cô.

“Cô…”
Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột của Trần Viễn, lúc này vẻ mặt của Tiêu Hân Hân mới lộ ra một tia hài lòng.

“Rất tốt, hiện tại thì anh cứ hãy ngoan ngoãn ở lại trong nhà cho tôi.

Còn tiền thuốc men của em gái anh, tôi sẽ trực tiếp gửi đến bệnh viện.

Sau này, tôi sẽ không cho thêm anh bất kỳ một đồng nào cả.”
Nói ra những lời này, Tiêu Hân Hân hoàn toàn không thèm để ý gì đến sắc mặt đã sắp đen như đít nồi của Trần Viễn, mang theo mấy phần đắc ý lắc mông đi ra khỏi phòng.


Rời khỏi phòng ngủ, bước nhanh xuống lầu, Trần Viễn tự rót cho mình một ly nước lọc.


Lúc này, Tiêu Hân Hân đang ở trong phòng khách lướt điện thoại, xem tin tức.

Vừa trông thấy anh xuất hiện, cô đã đứng bật dậy, vội vàng dùng lấy bước chân khập khiếng của mình, đi về phía anh.

“Đúng rồi, tối nay bố tôi sẽ về nhà ăn cơm.

Chính vì thế, tôi với anh cần phải biểu hiện thân mật một chút, không nên để cho ông ấy nhìn thấy một chút sơ hở nào, anh hiểu rồi chứ?”
Dùng lấy ánh mắt có mấy phần cảnh cáo nhìn về phía Trần Viễn, bộ dáng của Tiêu Hân Hân lúc này thật sự hơi có chút kỳ quái.

Kỳ thật, đối với chuyện này ở trong lòng của Trần Viễn cũng cảm thấy hết sức kỳ quặc.

Bình thường, ở trước mặt của mẹ vợ và em vợ, vợ anh chưa bao giờ cho anh một sắc mặt tốt.

Thế nhưng, mỗi lần vừa nhắc đến người bố vợ mà anh chỉ gặp được một lần duy nhất vào dịp đám cưới, thì thái độ của Tiêu Hân Hân giống như thay đổi một trăm tám mươi độ.

Mặc dù trong lòng không ngừng nghi hoặc, nhưng Trần Viễn cũng không muốn xảy ra xung đột với Tiêu Hân Hân vào lúc này, thế nên anh rất thản nhiên gật đầu đồng ý.

Buổi tối, vào lúc bảy giờ.

Tiếng chuông cửa vừa mới reo lên, một người đàn ông trung niên với trang phục quần tây áo sơ mi hết sức nhẹ nhàng, từ trên một chiếc xe ô tô màu đen chậm rãi bước xuống.

Vừa nhìn thấy người đàn ông này xuất hiện, lập tức bầu không khí ở trong nhà liền trở nên cực kỳ quỷ dị.

Nhất là mẹ vợ, thường ngày bà ta vẫn luôn một bộ nhăn nhăn nhó nhó, giống như thứ gì cũng không thể nào vừa ý.

Thế nhưng, vừa mới nhìn thấy người đàn ông này bước vào trong nhà, trên khuôn mặt của bà ta lập tức lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào.

Hơn nữa, bộ dáng của cô em vợ lúc này cũng cực kỳ ngoan ngoãn, không giống như là dáng vẻ lười biếng, cẩu thả thường ngày.


“Ông xã, cuối cùng ông cũng trở về rồi!”
Bước tới trước mặt người đàn ông trung niên, trên khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Nhu lộ ra một nụ cười hết sức ngọt ngào.

Bà tự tay mình chỉnh lại cổ áo cho chồng, sau đó nhẹ nhàng đi ở bên cạnh của ông ta, cùng ngồi vào chỗ bàn ăn đã được chuẩn bị từ trước đó.

Một buổi tiệc tối cứ như thế nhẹ nhàng trôi qua.

Sau khi ăn uống xong xuôi, lúc này Tiêu Viễn Sơn mới nhìn về phía Trần Viễn, nói ra.

“Con rể, đi vào trong phòng, ta có việc riêng muốn nói với con!”
Trước yêu cầu của cha vợ, Trần Viễn hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để từ chối.

Thế nhưng, lúc anh đi theo cha vợ, ngang qua chỗ ngồi của Tiêu Hân Hân.

Anh rõ ràng có thể thấy được ánh mắt cảnh cáo của cô đang dành cho mình.

Kèm theo động tác khẩu hình miệng vô cùng rõ ràng.

“Anh tốt nhất là đừng có nói bậy bạ gì với cha tôi!”
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không dám phớt lờ ý cảnh cáo này của Tiêu Hân Hân.

Anh rất thành thật gật đầu để đáp lại.

Thế nhưng, mọi thứ cũng không giống như Trần Viễn tưởng tượng.

Ngoài việc hỏi thăm mấy chuyện lặt vặt ở trong nhà, cha vợ cũng không hỏi quá nhiều về đời tư của anh cũng như Tiêu Hân Hân.


Sau một lúc trò chuyện tương đối lâu với con rể, lúc này Tiêu Viễn Sơn mới đứng dậy rời đi.

Cho dù cả ba mẹ con Lâm Ngọc Nhu đều hết mực mời mọc, nhưng Tiêu Viễn Sơn vẫn không hề thay đổi ý định.

Cho đến lúc bóng lưng của Tiêu Viễn Sơn đi khuất, chiếc xe ô tô màu đen cũng biến mất trong đêm tối.

Lúc này, Lâm Ngọc Nhu mới thất thểu ngồi trên ghế dựa sô pha, vẻ mặt trở nên giân dữ, đau khổ nói ra.

“Lại là cái con hồ ly tinh đó.

Ông ta lúc này cũng muốn ở lại nhà của con hồ ly tinh đó.

Nếu như không phải là do con hồ ly tinh đó dụ dỗ, ông ta làm sao lại bỏ lại ba mẹ con của chúng ta, không chịu lưu lại.

Hu hu hu…”
Đến lúc này, Trần Viễn mới biết lý do vì sao Tiêu Viễn Sơn thường hay rất ít về nhà.

Hóa ra, ở bên ngoài ông ta còn nuôi vợ bé.

Chỉ có điều, vừa nghĩ đến thái độ của Lâm Ngọc Nhu lúc thường ngày, Trần Viễn cũng có thể dễ dàng lý giải được, vì sao cha vợ lại chẳng muốn ở nhà.


Sau một buổi tối ngủ rất ngon giấc, Trần Viễn thức dậy từ lúc hơn sáu giờ sáng.

Mặc dù công việc ở chỗ làm mới phải từ tám giờ mới bắt đầu, nhưng Trần Viễn cũng không muốn lưu lại ở trong nhà họ Tiêu quá lâu.

Anh vừa thức dậy, liền vội vàng ăn sáng rồi đi đến nơi làm việc.

Lúc này, ở trong nhà hàng đã có nhân viên bận rộn làm việc.

Nhưng công việc của Trần Viễn thì do bà chủ nhà hàng tự mình sắp xếp.

Thế nên, lúc anh đi đến chỗ làm, bà chủ cũng đang ngồi ở bên trong quầy tính tiền.


Vừa nhìn thấy anh, trên khuôn mặt của người phụ nữ liền lộ ra một nụ cười hết sức dịu dàng.

Theo Trần Viễn biết, bà chủ nhà hàng này tên là Lưu Thục Hiền, năm nay đã gần ba mươi.

Thế nhưng, theo bên ngoài quan sát, thật khó để ai đó nhận ra, người phụ nữ này đã muốn bước sang cái tuổi trung niên.

“Bà chủ, tôi đến rồi!”
“Tốt, bây giờ anh hãy theo tôi!”
Theo chân Lưu Thục Hiền đi lên trên lầu, Trần Viễn đi được một lúc, đột nhiên nghe bên phía trong một chỗ phòng bao, phát ra vài tiếng cãi nhau.

Nhất thời, bước chân của cả hai người đều không khỏi dừng lại.

Sau đó, Lưu Thục Hiền mới quay sang nhìn anh, giọng nói hết sức ôn hòa.

“Anh đừng ở ngoài đây chờ tôi một chút, để tôi đi vào bên trong giải quyết!”
Nghe thế, Trần Viễn cũng dự định đi theo Lưu Thục Hiền bước vào bên trong.

Thế nhưng, lúc này Lưu Thục Hiền lại vỗ nhẹ lên tay của anh, nói.

“Không cần!”
Một loại cảm xúc mềm mại, nhẵn nhụi đột nhiên truyền đến, để cho trong lòng Trần Viễn không khỏi sinh ra một vài suy nghĩ kỳ quái.

Nhưng lúc này, bóng lưng của Lưu Thục Hiền đã biến mất ở trong phòng bao.

Trần Viễn chỉ có thể đứng ở bên ngoài để chờ đợi.

“Aaa…”
Lưu Thục Hiền đi vào bên trong phòng bao không được bao lâu, đột nhiên từ trong cửa phòng vọng ra một tiếng thét cực kỳ chói tai.

Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi khẽ biến.

Bởi vì, anh đã nhận ra được, đây là âm thanh của bà chủ nhà hàng, Lưu Thục Hiền..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.