Ẩn Long

Chương 112: 112: Sự Cố Trên Máy Bay




Theo lý mà nói, với độ tuổi này của Lưu Mẫn Nghi đã không còn thích hợp để tu luyện võ thuật.

Nhưng vừa rồi bởi vì lời nói tràn đầy kích động của cô, lại để cho anh làm ra quyết định của mình.

Đồng thời, chính anh cũng không biết được, chỉ vì một lần tình cờ này anh lại khai sáng ra được một vị thiên tài hiếm có khó gặp trong giới võ thuật.
Tất nhiên, những chuyện này tạm thời khoan hãy nói đến.

Chuyến bay này của hai người vừa mới bắt đầu, mọi thứ đều diễn ra rất bình thường.

Chỉ là, không biết có phải là vận rủi quấn thân hay không.

Ngay lúc Trần Viễn cho rằng mình chỉ cần nhắm mắt, dưỡng thần một lúc liền có thể dễ dàng đến được thủ đô.

Thì đúng vào lúc này, máy bay lại đột nhiên xảy ra sự cố.
Ầm!
Tất cả hành khách ở trong khoang thuyền đều cảm giác được một trận chấn động kích liệt vang lên.

Thậm chí còn không ít người bị va đập vào trên thành ghế.

May mắn, trên người của mỗi hành khách đền có dây đai an toàn, nên tạm thời không có sự cố gì đáng tiếc xảy ra.
Nhưng mà, một trận chấn động vừa rồi lại để cho tâm tình của mọi người cực kỳ hốt hoảng, ngay cả Trần Viễn cũng nhịn không được, hơi hơi nhíu lại lông mày.
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao máy bay lại rung lên kịch liệt như vậy? Không phải là xảy ra sự cố gì rồi đấy chứ?”
Lúc này, không ít hành khách bất đầu lo lắng, có người đã nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình.
“Đừng có nói chuyện xui xẻo như vậy.


Chắc là bay lên tầng mây cao quá mà thôi.

Tôi nghe nói, máy bay nhiều lúc cũng rung lắc dữ lắm!”
Không biết là vị hành khách nào đó đã lên tiếng giải thích.

Nhưng phần lớn hành khách ở đây đều lộ ra vẻ mặt tràn đầy bất an.

Dù sao, chấn động vừa rồi cũng rất kịch liệt, không giống như là máy bay đi qua giữa vùng đối lưu, tạo ra chấn động, dẫn đến rung lắc.
Thậm chí, có mấy vị nữ hành khách hơi lớn tuổi một chút, đã bắt đầu chắp tay, miệng đọc kinh văn.
“Nam mô a di đà phật! Nam mô a di đà phật!”
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho những vị nữ hành khách này đọc xong kinh văn, thân máy bay lại đột nhiên chao đảo một cái, khiến cho vô số hành khách đều bị đập mạnh vào trên thân tàu, gây ra một đợt la hét không nhỏ.
May mắn, lúc này âm thanh thống báo của tiếp viện hàng không đã vừa vặn vang lên.
“Xin chú ý! Xin chú ý! Vừa rồi máy bay xảy ra một số sự cố ngoài ý muốn, mong các vị hành khách hãy bình tĩnh, không được tự ý rời khỏi chỗ ngồi của mình!”
“Xin nhắc lại lần nữa, vừa rồi máy bay xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, mong các vị hành khách hãy bình tĩnh, không được tự ý…”
Ầm!
Ầm!
Chỉ là, tiếng nhắc nhở này vừa mới vang lên một hồi, âm thanh chấn động kịch liệt của máy bay lại lần nữa phát ra.

Cho dù là Trần Viễn, hiện tại cũng không cách nào bình tĩnh được nữa.

Ánh mắt của anh dần dần lộ ra một chút nóng nảy.
“Anh Viễn, không phải là chiếc máy bay này thật sự xảy ra sự cố rồi chứ?”
Vừa rồi, trong lòng của Lưu Mẫn Nghi cũng rất bất an.


Nhưng cô cảm thấy có thể máy bay chỉ bị một chút trục trặc gì đó hoặc là va chạm với tầng đối lưu nên mới xốc nảy như vậy.
Nhưng lúc này, nhìn thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của Trần Viễn, lại liên tục bị chấn động như vậy cô cũng đã nhìn ra được chuyện không đơn giản giống như cô tưởng tượng.

Thậm chí, trên khuôn mặt của cô lúc này đã có chút sợ hãi.
“Trời ạ, mọi người mau nhìn xem, có phải là máy bay đang bị bốc cháy hay không?”
Đúng vào lúc này, một âm thanh cực kỳ đột ngột vang lên.

Đồng thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi hướng ra phía ngoài, nhìn lấy phần cánh của máy bay đang bốc lên một trận khói trắng.
“Thật… thật sự là bị bốc cháy rồi…”
“Trời ạ, tôi còn chưa có muốn chết! Nhanh, nhanh kêu tiếp viên hàng không, nhất định phải hạ cánh khẩn cấp, nhất định phải để cho chúng ta rời khỏi chỗ này!”
“…”
Lúc này, trên khoang thuyền đã bắt đầu lộn xộn, hành khách cũng không có cách nào có thể giữ bình tĩnh được nữa.

Lúc đầu, mọi người cho rằng chỉ là máy bay xốc nảy, không có vấn đề gì lớn.

Khi đó, bọn họ còn có thể nghe theo lời khuyên của tiếp viên hàng không, không dám rời khỏi vị trí chỗ ngồi của mình.
Nhưng sau khi thấy được cánh của máy bay đang bốc cháy, tâm tình của ai cũng không được tốt.

Có người đã nhịn không được, liên tục quát tháo lên.

Thậm chí, có người còn tức giận kêu gào, đòi tiếp viên hàng không cho mình dù để nhảy ra bên ngoài.
Nghe được những người này nổi giận, tiếp viên hàng không cũng không có cách nào, chỉ có thể liên tục khuyên nhủ để cho mọi người có thể bình tĩnh trở lại.


Nhưng mà, đôi khi con người lại rất ích kỷ.

Bọn họ cảm thấy cái chết cận kề, tính cách càng thêm trở nên táo bạo.
“Mẹ nó, các người làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Trên máy bay lại không có dù, vậy chúng tôi làm sao để thoát khỏi chỗ này? Các người không có nhìn thấy, bên ngoài máy bay đang bốc cháy hay sao? Hay là, đám các người đã tự mình thủ sẵn dù nhảy, lại không muốn nhường lại cho chúng tôi?”
Lúc này, một gã đàn ông trung niên, thân hình tương đối mập mạp, đang cùng với một nữ tiếp viên hàng không ở khoang hành khách cãi cọ với nhau.

Mới bắt đầu, người này cũng chỉ yêu cầu tiếp viên giao cho anh ta một khung dù để nhảy ra ngoài.

Nhưng sau khi tiếp viên hàng không không có đồng ý, còn nói là trên máy bay hành khách cũng không có loại đồ vật này.

Tức thì, người đàn ông này giống như là bị nổi điên liên tục gào thét, thậm chí còn vung tay tát thẳng lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tiếp viên một cái.
“Mẹ nó, không có dù nhảy, không có dù nhảy thì mày không biết đi tìm à? Mày có biết ông đây là ai không hả? Ông mà chết, cả nhà chúng mày cũng đừng nghĩ được yên ổn!”
Lúc này, tiếng quát tháo của gã rất lớn, cho dù là người ngồi ở vị trí xa nhất cũng có thể dễ dàng nghe được.
Mặc dù bị trên khuôn mặt bị đánh đến bỏng rát, nhưng nữ tiếp viên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể cố gắng gượng cười nói ra.
“Thành thật xin lỗi, trên máy bay không có dù nhảy.

Cho dù anh có đi gặp tiếp viên trưởng, chị ấy cũng sẽ trả lời như vậy mà thôi!”
Kỳ thật, lúc này trong lòng của Diệp Lâm Tuyền cũng rất hoảng.

Nhưng vì chức trách của mình, cô chỉ có thể cố gắng đứng lại ở trên khoang thuyền cùng với hành khách giải thích.
Thế nhưng, gã đàn ông lúc này đã hầu như táo bạo đến mất lý trí, ông ta cũng không thèm nghe cô giải thích, mà lần nữa đưa tay giơ lên, dự định sẽ cho cô thêm một cái tát như trời giáng.
Thế nhưng, lúc này cánh tay của ông ta chỉ vung lên được một nửa, động tác bỗng dưng ngừng lại.

Ngay sau đó, một âm thanh trầm thấp, vang lên ở bên tai của ông ta.
“Tôi thấy như vậy là đủ rồi đó! Nếu anh còn dám ồn ào ở đây nữa, tôi có thể giúp anh từ nơi này nhảy xuống.”
Lúc này, gã đàn ông mập mạp không khỏi đưa mắt nhìn lên, sau khi thấy được một người trẻ tuổi đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình.

Không biết vì lý do gì, toàn bộ cơ thể của ông ta như có một trận hàn phong thổi tới, để cho ông ta không có cách nào tự chủ được, lạnh run một cái.
Thế nhưng, người này quả thật cũng rất táo bạo.


Sau khi bị ánh mắt của Trần Viễn dọa sợ một hồi, hắn liền hất hàm lên, bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo nói ra.
“Mày là thằng nào? Mày có biết tao là ai hay không? Tao…”
Nhưng mà, lời này của ông ta còn chưa có nói dứt, một bàn tay của Trần Viễn đã giữ chặt, trực tiếp đem cả người của ông ta nhấc lên.
“Ày… uông… ay… a…”
Bởi vì cổ họng của ông ta bị Trần Viễn siết chặt, thế nên âm thanh cũng không có rõ ràng.

Thế nhưng, Trần Viễn có thể hiểu được ông ta muốn nói thứ gì.

Chỉ có điều, lúc này ánh mắt của anh tràn đầy sát khí, trừng trừng nhìn lấy gã đàn ông đang đứng ở trước mặt mình.
“Anh tốt nhất là nên ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

Nếu không, cho dù anh có là ai, tôi cũng sẽ đem anh ném đi ra ngoài, biết chưa?”
Lần này, gã đàn ông mập mạp thật sự là bị dọa sợ.

Nói như thế nào, bản thân hắn ta cũng nặng hơn một trăm cân.

Cho dù là một vận động viên tập tạ cũng không có cách nào dùng đến một tay để có thể nhấc lên dễ dàng như vậy.
Nhưng hiện tại, người thanh niên trẻ tuổi này không chỉ đem bản thân hắn nhấc lên, hơn nữa trên người còn lộ ra một cỗ sát khí để cho hắn khiếp sợ không thôi.
Ngay sau đó, người đàn ông này liền trở nên thành thật, liên tục gật đầu đáp lại.

Lúc này, Trần Viễn mới đem ông ta buông ra, đồng thời ném thẳng về phía chỗ ngồi của ông ta.
“Cút!”
Tiếng nói của Trần Viễn rơi xuống, thân hình của gã đàn ông mập mạp cũng vừa vặn nện xuống mặt đất, cách vị trí chỗ ngồi của mình không đến nửa thước.
“Cảm… cảm ơn anh!”
Đứng ở một bên, từ đầu đến cuối quan sát hết thảy những chuyện này, sắc mặt của Diệp Lâm Tuyền không khỏi trở nên hoảng sợ, đồng thời cũng mang theo mấy phần cảm kích, hướng về phía Trần Viễn để nói lời cảm ơn.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn đáp lại, thân của máy bay lại lần nữa chao đảo, khiến cho Diệp Lâm Tuyền không có cách nào đứng vững, trực tiếp té ngã vào trong lồng ngực của anh.
“Á…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.