Ẩn Long

Chương 128: 128: Áo Choàng Đen




Từ trong phòng đi ra, không chỉ có một mình Trần Viễn mà còn cả Băng Tâm.

Chỉ là, sau khi nhìn thấy tình huống ở bên ngoài, sắc mặt của cô liền biến đến cực kỳ khó coi.
Tất nhiên, Trần Viễn lúc này cũng nhìn thấy Irina và đám thủ hạ của cô bao vây ở xung quanh.

Anh hơi chút kinh ngạc, giương mắt nhìn về phía Irina.
“Đã lâu không gặp, anh không có việc gì chứ?”
Còn không đợi Trần Viễn lên tiếng, Irina đã chủ động chào hỏi trước.

Chỉ là, nhìn bộ dáng lúc này của cô, Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lông mày.

Sau đó, ánh mắt của anh lại lần nữa đảo qua xung quanh.
Nhưng mà, khi ánh mắt của Trần Viễn rơi xuống trên người của Đường Băng, đang nằm ở một chỗ cách đó không xa.

Đột nhiên, ánh mắt của anh bỗng trở nên sắc lạnh.
“Là ai đã giết chết cậu ta?”
Nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, toàn bộ những người ở đây không khỏi đồ dồn ánh mắt về phía anh.
“Làm sao? Người bị các người giết, các người cũng không dám thừa nhận đúng không?”
Lần này, gã đàn ông mặc áo đen đang đứng bên cạnh của Irina, nghe Trần Viễn nói như vậy rốt cuộc cũng nhịn không được, trừng mắt nhìn về phía Trần Viễn.
“Người mặc dù là bị tôi đánh phế đi, nhưng kẻ giết hắn chính là anh!”
“Ồ?!”
Trần Viễn có chút ngạc nhiên, nhìn về phía người đàn ông mặc áo đen.

Nhưng suy nghĩ một hồi, anh không khỏi đưa tay lên gãi phía sau ót của mình.
“Cậu ta thật sự là do tôi giết?”
Đem nghi vấn ở trong lòng lần nữa nói ra, ánh mắt của đám người Irina nhất thời đều trừng thẳng về phía Trần Viễn.

Biết chuyện này không thể nào giả được, Trần Viễn chỉ có thể cười trừ một tiếng.
“Thật ngại quá, không đến chỉ là lỡ tay một chút, lại đem cậu ta đánh chết.

Băng Tâm, cô xem đám người này nên xử lý như thế nào bây giờ?”
Đang trong lúc lẩm nhẩm ở trong miệng, Trần Viễn đột nhiên xoay người, nhìn về phía Băng Tâm để hỏi thăm.
Nhất thời, Băng Tâm có chút không phản ứng kịp.

Qua một hồi, cô mới ứng tiếng đáp lại.

“Tùy anh!”
Nghe được đáp án này của cô, trong lòng Trần Viễn hơi có chút bất đắc dĩ.

Nhưng mà, anh cũng có thể hiểu được.

Dù sao, người của cô đem đến đều bị đám người Irina giải quyết không còn một mống.

Hơn nữa, ngay cả Đường Băng trong lúc vô tình cũng bị anh giêt chết.

Thế nên, tâm trạng của Băng Tâm lúc này ắt hẳn là chẳng tốt đẹp gì?
Tất nhiên, đây chỉ là những suy đoán ở trong lòng của Trần Viễn mà thôi.

Anh nhìn thấy bên cạnh của Irina lúc này thật sự có rất nhiều cao thủ.

Nhất thời, hai mắt của anh không khỏi híp lại thành một đường.
“Ừm, phải rồi.

Vợ tôi hiện tại đang ở nơi nào?”
Rất ngạc nhiên, Trần Viễn đột nhiên đi tới chính diện, nhìn thẳng về phía Irina, hỏi ra một câu không đầu không đuổi, khiến cho sắc mặt của Irina không khỏi biến hóa một trận.
Nhưng ngay sau đó, cô liền bật cười, đáp lại.
“Tôi không nghĩ đến anh lại là người hài hước đến như vậy? Vợ anh ở đâu tôi làm sao biết được? Chuyện này đáng lẽ là anh phải biết rõ hơn tôi, đúng không?”
“Thật sao?”
Cũng không rõ Trần Viễn đang suy nghĩ đến thứ gì, chỉ thấy anh khẽ đáp lên một tiếng.

Sau đó, thân hình của anh bỗng dưng lướt đến, lao thẳng về phía Irina.
“Tiểu thư, cẩn thận!”
Nhìn thấy động tác của Trần Viễn lúc này, gã đàn ông mặc áo đen vốn đã có phòng bị từ trước, không khỏi hô lên một tiếng.

Sau đó, thân hình của ông ta cũng lướt tới, hướng về phía Trần Viễn đánh ra một quyền.
Ầm!
Nắm tay của hai người đột ngột chạm vào nhau, tạo thành một tiếng nổ lớn.

Cuối cùng, thân hình của cả hai đều đồng loạt lùi lại phía sau một bước.

Sau đó, sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen có chút tái nhợt, trong con ngươi mang theo mấy phần khó tin, nhìn thẳng về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại rất bình tĩnh, nhìn lấy đối phương, mỉm cười.
“Thực lực cũng không tệ lắm! Đáng tiếc, chỉ bằng một chút bản lĩnh này, vậy thì hôm nay các người cũng không cần rời đi!”
Lúc nói ra lời này, khí thế ở trên người của Trần Viễn bỗng nhiên bạo tăng.

Đồng thời, một cỗ lực lượng mang theo uy thế vô cùng kinh khủng đổ ập tới.

Cho dù Irina đã đứng cách đó hơn mười mét, nhưng lúc này cô cũng bị cỗ khí thế của Trần Viễn chấn cho bạo lui về phía sau mấy bước, trên khuôn mặt cũng lộ ra mấy phần tái nhợt.
“Đại tông sư? Anh vậy mà đột phá đến đại tông sư rồi?!”
Trong lòng của Irina lúc này vô cùng kinh hoảng.

Cô thật sự không nghĩ đến, kế hoạch của mình chờ đợi nhiều năm như vây.

Hiện tại chỉ cách thành công không đến gang tấc liền bị người đàn ông ở trước mặt làm cho phá hỏng.
“Không đúng, người này cũng không phải thật sự là đại tông sư!”
Nhưng mà, lúc này người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở bên cạnh của Irina lại bất ngờ hô lên một tiếng.

Ngay sau đó, thân hình của ông ta cũng đứng ra, chắn ở trước mặt của Irina, đem toàn bộ khí thế mà Trần Viễn thả ra ngoài ngăn chặn lại.
“Đáp án chính xác! Đáng tiếc, anh lại không nhận được quà!”
Việc bị đối phương suy đoán ra được thực lực của mình, đối với Trần Viễn cũng không có chút ảnh hưởng nào.

Ngược lại, anh có chút thú vị, nhìn lấy người đàn ông mặc áo đen đang đứng ở trước mặt của Irina mỉm cười.
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn bỗng dưng biến mất ngay tại chỗ.

Đợi đến khi thấy được anh một lần nữa, thì thân hình của anh đã cách người đàn ông mặc áo đen đứng ở trước người Irina không đến một centimet.
“Chú Matt, cẩn thận!”
Trong lòng của Irina cảm thấy ô cùng căng thẳng, lớn tiếng hô lên một trận.

Nhưng mà, lúc này Trần Viễn đã xuất thủ, một chưởng vỗ thẳng về phía trước ngực của người đàn ông mặc áo đen.
Ầm!
Một chưởng này nhìn như vô cùng hời hợt, nhưng lực lượng lại kinh khủng đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy, cả người người đàn ông mặc áo đen giống như một cái bao cát, trực tiếp bị một chưởng của Trần Viễn vỗ bay ra ngoài hơn mười mét.

Khi rơi xuống, cả người của người đàn ông mặc áo đen lúc này đã mềm oặt, không có lấy một chút sức sống.
“Chú Matt, chú Matt!”

Đứng ở một bên, Irina cực kỳ khủng hoảng, hô lên một trận.

Nhưng mà, người đàn ông mặc áo đen lúc này đã không có cách nào phản ứng lại.

Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng đang xâm nhập vào trong cơ thể, khiến cho toàn bộ huyết dịch ở trong người của ông ta sôi trào lên một cách mãnh liệt.
“Tiểu thư, không cần phải kêu, ông ấy đã chết rồi!”
Lúc này, ở trong đầu của Irina bỗng dưng vang lên giọng nói, để cho thần sắc của cô thoáng chốc trở nên bình tĩnh lại.

Đồng thời, ánh mắt của Irina mang theo mấy phần oán độc, nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
Kỳ thật, người đàn ông mặc áo đen này vốn dĩ cũng không phải là thủ hạ của Irina.

Ở trong gia tộc, địa vị của cô so với người chị sinh đôi của mình phải thấp hơn rất nhiều.
Nhưng mà, vào mười mấy năm trước, người đàn ông mặc áo đen đột nhiên tìm đến.

Hơn nữa, ông ta không có một chút đòi hỏi gì, liền trực tiếp đi theo bảo vệ cho Irina.

Chính vì thế, ở trong lòng của Irina đối với ông ta luôn có một loại tình cảm hết sức thân thiết.
Lúc bình thường, có thể thứ này không được biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy ông ta bị Trần Viễn một chưởng đánh chết, trong lòng của Irina cực kỳ nổi giận.
“Anh, nhất định sẽ phải hối hận!”
Lúc nói ra lời này, Irina đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, đối với Trần Viễn lộ ra ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

Đồng thời, cô còn tức giận, quát lên một tiếng.
“Lên, giết hết tất cả bọn họ cho tôi!”
Một tiếng mệnh lệnh này được Irina phát ra, lập tức để cho nhóm người bịt mặt đi theo phía sau lưng của cô không khỏi đồng loạt lao về phía Trần Viễn.

Mặc dù thực lực của những người này so với người đàn ông mặc áo đen vừa mới bị Trần Viễn đánh chết.

Nhưng mỗi người bọn họ đều có thực lực đạt đến cảnh giới tông sư.

Hơn nữa, mỗi người đều cầm theo vũ khí, phía trên tỏa ra một loại khí tức cổ xưa, lạnh lẽo.
Nhìn thấy những kẻ này xông về phía mình, không biết vì sao trong lòng Trần Viễn lại có một chút bất an.

Giống như, ở nơi này có một thứ đồ vật gì đó, đang không ngừng để mắt đến anh.
“Ừm?!”
Nhất thời, trong lòng Trần Viễn không khỏi dâng lên một tia cảnh giác.

Đồng thời, ánh mắt của anh đảo qua xung quanh, mục đích tìm kiếm đối phương ở nơi nào.
Nhưng mà, trong lòng Trần Viễn còn chưa kịp tìm ra được kẻ đang quan sát mình.


Lúc này, một tiếng kêu khẽ đã bất ngờ vang lên.

Đồng thời, thân hình của Băng Tâm bỗng dưng bị đánh bay ra ngoài, rơi về phía trước mặt anh.
Bịch!
Nhìn thấy Băng Tâm giống như con diều bị dứt dây, ngay chỗ trước ngực còn in rõ hình một bàn tay, sắc mặt của Trần Viễn bỗng chốc trở nên âm trầm xuống.
Mặc dù, bản thân anh là bị Băng Tâm tính kế, thế nên mới bị bắt đem đến nơi này.

Nhưng nói như thế nào, Băng Tâm cũng đã từng là người phụ nữ của anh.

Cho dù muốn xử lý cô ta, cũng phải do anh tự mình đến giải quyết, cũng không thể nào tới lượt của người khác.
Chính vì thế, lúc này nhìn thấy Băng Tâm bị đối phương đánh cho trọng thương, thần sắc của Trần Viễn trở nên lạnh lùng đến cực đồ.
“Các người, đang đùa với lửa!”
Lúc nói ra lời này, thân hình của Trần Viễn giống như một tia chớp, liên tục xông lên phía trước.

Mỗi một lần thân ảnh của anh biến mất, là phía bên Irina liền có người phát ra một tiếng kêu thảm.

Liên tục như vậy hơn mười mấy lần, cuối cùng bên cạnh của Irina lúc này cũng chỉ còn lại một người duy nhất.
Đó là một người vô cùng quái dị, toàn thân cao thấp không đến một mét năm.

Hơn nữa, trên người còn choàng lấy một cái áo trùm đầu màu đen.

Với lại, trên tay người này còn cầm lấy một cây quyền trượng được làm bằng gỗ sồi, phía trên có gắn lấy một khỏa đầu lâu được làm bằng xương thú, phía trong hai bên hốc mắt của nó chính là hai viên pha lê màu tím, lộ ra một cỗ khí tứ hết sức kinh dị.
Nhìn thấy được người này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nheo lại.

Đồng thời, trên khuôn mặt của anh lộ ra một nụ cười hết sức lạnh lùng.
“Cuối cùng, cũng tìm thấy được ngươi rồi?!”
Vừa dứt lời, thân ảnh của Trần Viễn lại lần nữa biến mất.

Nhưng mà, người thần bí mặc áo choàng đen lại chẳng có chút gì sợ hãi.

Ngược lại, người này bỗng dưng đem cây gậy ở trong tay của mình giơ lên trên cao.

Sau đó, trong miệng rì rầm đọc lấy chú ngữ.
Ngay lập tức, phía trước mặt của người này cùng với Irina, giống như nhiều ra một bức tường ngăn cách.

Không rõ bà ta làm như thế nào để làm được.

Nhưng mà, khi thân hình của Trần Viễn lần nữa hiện ra, thì anh lại bị một cỗ lực lượng thần bí hất văng ra ngoài.
Rầm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.