Ẩn Long

Chương 129: 129: Cái Bóng




Bất ngờ bị tấm màn ngăn cách ngăn cản, cơ thể của Trần Viễn giống như bị trúng phải một cú trọng chùy, cả người anh bị hất tung ra ngoài, trong miệng bắt đầu phun ra một ngụm máu tươi.
“Khục khục…”
Lần nữa chống người đứng dậy, ánh mắt của Trần Viễn khi nhìn về phía người phụ nữ thần bí mặc áo choàng đen, trong con ngươi mang theo mấy phần kiêng kỵ.

Kỳ thật, vừa rồi Trần Viễn cũng không nghĩ đến lĩnh vực của người này vừa mới mở ra, lại có thể ngăn cản được công kích của anh.

Hơn nữa, dường như thứ này cũng không phải do tự thân bà ta tạo ra.

Dường như, nó được hình thành do chiếc gây phép cầm ở trên tay của bà ta.
Nhưng mà, thứ này làm sao lại có thể tạo ra một lực từ trường lớn như vậy? Cho dù là cao thủ cấp bậc đại tông sư, chửa hẳn đã có thể làm ra được một cái lĩnh vực mạnh mẽ như vậy?
“Thế nào? Có phải anh đang cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đúng không? Đây là một thứ sản phẩm công nghệ cao mà tổ chức của chúng tôi đã tự mình nghiên cứu ra được.

Nó được kế thừa từ cây gậy phép của thầy phù thủy Otto xứ Bavaria.

Viên đầu lâu được gắn ở trên gây phép này chính là đầu lâu của thầy phù thủy Otto.

Ông ta trước đây đã từng là một vị pháp sư truyền kỳ, có thể sánh ngang với võ giả cấp bậc Địa Tiên.

Thế nên, thứ này đã được chúng tôi tìm kiếm được, sau đó kết hợp với một số thiết bị hiện đại.

Thế nên, trọng lực trường mà nó tạo ra có thể ngăn cản được toàn bộ công kích của cao thủ cấp bậc đại tông sư trở xuống.

Đối với cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng sẽ bị hạn chế nhất định.

Tất nhiên, cho dù là nhân vật truyền kỳ giống như Địa Tiên, lĩnh vực do cây gậy phép này tạo ra cũng có thể hạn chế được một hai.”
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trần Viễn lúc này, Irina có chút hả hê, bắt đầu hướng về phía anh để giải thích về cây gây phép ở trên tay của người phụ nữ mặc áo choàng đen.
Mặc dù lời giải thích này hơi có phần khoa trương, nhưng Trần Viễn có thể xác định được hiện tại món đồ vật này đối với anh là một sự đả kích hết sức trầm trọng.

Nếu như anh không nghĩ được biện pháp đem hạn chế do lĩnh vực của cây gây phép này phá vỡ.

Vậy thì, kết cục của anh so với Đường Băng vừa rồi cũng không khá hơn bao nhiêu.

“Thật sao?”
Lúc này, Trần Viễn nhàn nhạt lộ ra nụ cười.

Ngay sau đó, từ trên tay của anh bắt đầu hội tụ rả một quả cầu năng lượng.

Từ bên trong quả cầu năng lượng này phát tán ra một cỗ khí tức như muốn hủy diệt hết thảy.
Tất nhiên, bằng vào thực lực của Trần Viễn hiện tại, anh cũng không có cách nào phát huy ra được toàn bộ năng lượng của nó.

Nhưng dùng để phá vỡ lĩnh vực do trọng lực trường từ cây gậy phép gây ra, trong lòng Trần Viễn cảm thấy đầy đủ.
Mà nhìn thấy Trần Viễn lúc này đem quả cầu năng lượng tụ trong lòng bàn tay, mí mắt của Irina không khỏi nhảy dựng lên một cái.

Ngay sau đó, cô có chút kinh hoảng, vội vàng xoay đầu lại hô lên.
“Phương bà bà, đừng để cho hắn hội tụ năng lượng thành công!”
Đối với mệnh lệnh của Irina, người phụ nữ mặc áo choàng đen cũng không có một chút biểu hiện gì.

Ngược lại, tốc độ của bà ta bỗng chốc biến đến nhanh hơn gấp trăm lần.
“Không đúng, đây là do trọng lực trường bị giảm xuống trăm lần nên mới có tác dụng như vậy?”
Lúc này, nhìn thấy tốc độ của bà lão bỗng dưng biến đến kinh khủng như vậy, trong lòng của Trần Viễn cũng không khỏi giật mình.

Nhưng sau đó, cảm nhận được không khí xung quanh giống như bị đè nén đến thêm nặng nề.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn lập tức liền hiểu.

Ngay sau đó, anh không dám do dự một chút nào, trực tiếp đem quả cầu năng lượng ở trong tay ném ra ngoài.
Đây là nguồn năng lượng mà Trần Viễn lấy được từ nhiều ngày hấp thu linh khí của trời đất.

Mặc dù hiện tại hình xăm ở trên người của anh không biết vì lý do gì lại trở nên biến mất, không thấy.

Nhưng mà, nguồn năng lượng trước đây anh hấp thu được sau mỗi buổi tối lại hội tụ ở phía bên trong đan điền.

Cũng chính vì nguồn năng lượng này thế nên Trần Viễn mới có thể phá vỡ được phong ấn do nhóm người Đường Băng gây ra.

Hiện tại, đối mặt với nguy cơ từ trước đến này mạnh mẽ nhất, Trần Viễn chỉ có thể vận dụng lấy con át chủ bài cuối cùng của mình.

Anh không cho rằng, chiếc gậy phép ở trên tay người phụ nữ mặc áo choàng đen lại có thể mạnh mẽ đến mức, trực tiếp ngăn được nguồn năng lượng mang tính hủy diệt ở trong cơ thể của anh.
Ầm!
Quả cầu năng lượng ở trong tay của Trần Viễn lúc này được ném ra ngoài.

Đồng thời, một đầu gậy gỗ trực tiếp nện thẳng về phía lồng ngực của anh.
Nhất thời, một trận không tức hỗn loạn xông ra ngoài.

Cơ thể của Trần Viễn lúc này giống như một quả cầu giấy, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, nện về phía một chỗ vách tường bằng kim loại ở gần đó.
Rầm!
Từ phía trên vách tường bị ném rơi xuống đất, trong miệng Trần Viễn lúc này không ngừng nôn ra mấy ngụm máu tươi.

Nhưng mà, ánh mắt của anh lại không ngừng nhìn chằm chằm về phía trung tâm của vụ nổ vừa mới xảy ra.
Chờ đợi một hồi lầu, khói bụi dần dần tản ra.

Phía trước, cách chỗ vừa mới bị nguồn năng lượng ở trên tay của Trần Viễn đập phá, lúc này xuất hiện một cái hố sâu khoảng chừng hơn nưa thước, đường kính rộng tới mười mấy thước.
Hơn nữa, bên trong hố sâu còn bốc lên một trận khói trắng, giống như đang có đồ vật nào đó vừa mới bị làm cho bốc cháy.
“Khụ khụ…”
“Bà bà, bà không có sao chứ?”
Lúc này, nghe được một tiếng ho khan từ trong hố sâu truyền ra ngoài, Irina cõ chút hốt hoảng, vội vàng chạy đến.

Nhưng mà, ngay lúc này trong đầu của cô đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc.
“Tiểu thư, không nên tới gần đây, nguy hiểm!”
Nghe được âm thanh nhắc nhở, bước chân của Irina mới dừng lại.

Đồng thời, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Trần Viễn càng thêm oán độc.
Chỉ là, Trần Viễn nhìn thấy được người ở trong hố sâu vẫn còn chưa chết.

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này cũng không giống như bị thương quá mức nghiêm trọng.


Nhất thời, trong ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghiêm trọng.
“Ừm?!”
Nhưng mà, Trần Viễn còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì tiếp theo.

Lúc này, Băng Tâm vốn đang đứng ở một bên quan sát tình huống bỗng dưng xông lên phía trước, hướng về phía Irina đã tấn công.
Sự cố bất ngờ lúc này khiến cho tất cả mọi người đều hết sức giật mình.

Nhất là Trần Viễn, anh không nghĩ đến Băng Tâm lúc này lại muốn rat ay giúp mình.
Thế nhưng, ngay lúc cây chủy thủ ở trong tay của Băng Tâm có thể đâm trúng cơ thể của Irina.

Thì lúc này, phía bên cạnh của Irina bỗng dưng nhảy ra một cái bóng đen.
Cái bóng này không biết từ lúc nào xuất hiện, nhưng nó lại không có phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Hơn nữa, công kích của nó cực kỳ quỷ dị, không phải là mặt đối mặt với Băng Tâm.

Mà thứ này lại hướng về phía cái bóng ở trước người của Băng Tâm cắt ra một đường.
“Á!!!”
Nhất thời, một cỗ đau nhức truyền thẳng đến linh hồn để cho Băng Tâm đau đến kinh tâm động phách, trực tiếp mở miệng ra hét thảm một tiếng.

Sau đó, cả người cô giống như bị đồ vật gì đó rút ra linh hồn, không cách nào chịu đựng được chỉ có thể ngã xuống mặt đất, ôm lấy đầu kêu rên không ngừng.
Thấy được tình cảnh quỷ dị lúc này, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi kịch biến.

Ngay sau đó, anh nhanh chóng lao tới, dự định ứng cứu cho Băng Tâm.

Nhưng mà, người phụ nữ mặc áo choàng đen lúc này cũng từ trong hố sâu nhảy ra, dùng lấy pháp trượng nện thẳng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn.
Ầm!
Trần Viễn cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể dùng lấy nắm đấm của mình đánh trả lại.

Ngay sau đó, một cỗ lực chấn truyền đến để cho thân hình của anh không khỏi lùi lại vài bước.
Thế nhưng, cũng vì một lần công kích này, Trần Viễn cũng bị làm cho chậm trễ, không có cách nào kịp thời cứu viện cho Băng Tâm.
“Các người rốt cuộc muốn như thế nào? Để cô ấy rời khỏi chỗ này, tôi sẽ giao ra món đồ vật ấy cho các người!”
Mặc dù không biết cái bóng vừa rồi làm như thế nào lại công kích được Băng Tâm.

Nhưng ánh mắt của anh lúc này nhìn về phía đối phương, trong con ngươi mang theo mấy phần cực kỳ nghiêm trọng.


Bởi vì, chính anh lúc này cũng không biết rõ thực thể của đối phương đang ở đâu?
“Ha… ha ha ha… bây giờ anh có muốn giao ra cũng đã muộn rồi.

Dù sao, thứ đồ vật đó tôi có thể tự lấy được!”
Nói xong, ánh mắt của Irina lần nữa hướng về phía người phụ nữ mặ áo choàng đen để ra hiệu.

Mà nhìn thấy được ánh mắt của Irina truyền đến, người phụ nữ mặc áo choàng đen nhất thời chuyển động, một lần nữa hướng về phía Trần Viễn đánh tới.
Thấy Irina vậy mà không thèm nói ra điều kiện liền, trực tiếp động thủ đối với mình, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi trầm xuống.
Thế nhưng, công kích của người phụ nữ này thật sự quá mức thô bạo.

Hơn nữa, cây gây phép ở trên tay của bà ta giống như mang theo một loại lực lượng gì đó, mỗi lần bị nó ép tới gần anh đều cảm giác được cơ thể của mình liền trở nên trì trệ.

Chính vì thế, trong lúc giao đấu Trần Viễn vẫn luôn rơi vào thế bị động.

Nếu như không phải kỹ năng chiến đấu của anh cực kỳ phong phú, với lại tốc độ phản ứng cũng cực nhanh.

Sợ rằng, lúc này Trần Viễn cũng không ngăn cản được công kích của đối phương.
Rầm!
Một lần nữa bị đối phương đánh lùi ra phía sau vài bước.

Lúc này, sắc mặt của Trần Viễn đã hơi có phần tái nhợt.

Anh nhìn thấy Băng Tâm vẫn không ngừng nằm dưới đất đau đớn lăn lộn.

Nhất thời, giống như làm ra quyết định quan trọng nào đó.

Trần Viễn không khỏi cắn răng một cái.

Ngay sau đó, anh từ bên trong ngực áo lấy ra một miếng ngọc bội, giơ lên trước mặt rồi hô lớn.
“Đồ vật đang ở trong tay của tôi.

Nếu như các người còn dám động vào cô ấy thêm một lần nữa, tôi sẽ đem khối ngọc bội này bóp nát ngay tại chỗ!”
Nghe được tiếng hô của Trần Viễn, động tác của người phụ nữ mặc áo choàng đen, cùng với cái bóng đang chuyển động ở gần ngay bên cạnh của Băng Tâm đều dừng lại động tác của mình.

Cho dù là Irina, lúc này cũng chăm chú nhìn về phía miếng ngọc bội đang cầm ở trên tay của Trần Viễn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.