Ẩn Long

Chương 134: 134: Người Trong Ảnh




Tiếng đồ đạc bị đập vỡ vang lên, năm sáu tên du côn tay cầm lấy ống tuýp, không ngừng vụt đến trên người của những thực khách ở gần đó.

May mắn, những người này cũng phản ứng rất nhanh, đã kịp chạy thoát ra ngoài để tránh đi.
Mà mấy tên du côn thấy vậy cũng không có đuổi theo, ngược lại bọn chúng liền hướng về phía đồ đạc, cùng với bàn ghế ở trong tiệm nhỏ liên tục đập phá.
Ầm!
Ngay tại lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, trực tiếp tung ra một cước, đem một tên du côn ở gần đó đạp bay ra ngoài.

Sau đó, một tiếng quát lớn vang lên.
“Dừng tay!”
Lúc đầu, nghe được tiếng quát này, đồng thời nhìn thấy đồng bọn của mình bất ngờ bị đánh bay, mấy tên du côn đều thoáng chốc hiện ra mấy phần hốt hoảng.

Nhưng sau đó, khi thấy rõ người ra tay đánh “lén” đồng bọn của mình chỉ là một cô gái trẻ, thân hình hơi có mấy phần mảnh mai tất cả du côn đều không khỏi trừng lớn hai mắt.
Cuối cùng, một tên nhìn có vẻ dữ tợn nhất băng nhóm, tay cầm theo một cây gậy bóng chày, vác ở trên vai, liếc mắt nhìn về phía Lưu Mẫn Nghi trêu chọc.
“Này cô em, nơi này không phải là nơi để cô em thể hiện.

Nếu muốn, anh đây vẫn luôn sẵn sàng để cùng cô em đặt một phòng khách sạn.

Sau đó, cô em muốn thể hiện thế nào, anh đây cũng chiều tất!”
Lời này của tên du côn vừa mới nói ra, đám người còn lại đều đồng loạt cười to một trận.

Mà sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi lúc này đã tức giận đến đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn về phía tên du côn đang trêu chọc mình, lớn tiếng quát lên.
“Muốn chết!”
Ngay sau đó, thân hình của cô cấp tốc lao tới, hướng về phía tên du côn trước mặt để tung ra một cước.
Chỉ có điều, tốc đọ phản ứng của tên du côn cũng rất nhanh.

Vừa mới nhìn thấy Lưu Mẫn Nghi xông người lao đến, hắn đã lách người, tránh đi công kích của cô.
Nhưng lúc này, thân hình của Lưu Mẫn Nghi lại giống như mãng xà không xương, đột nhiên vặn vẹo chuyển hướng, dùng một loại tư thế hết sức khó tin, đánh ra một quyền, nện thẳng về phía trước lồng ngực của hắn.
Ầm!

Bị một quyền này đánh trúng, thân hình của tên du côn giống như là diều đứt dây, trực tiếp bị đạp bay ra ngoài hơn vài mét, rồi nện thẳng về phía bàn ghế đang nằm ngổn ngang ở gần đó.
Rầm!
Rầm!
Tiếng bàn ghế bị vỡ vụn liên tục vang lên, cùng với âm thanh của vài cái xương sườn bị nứt gãy, để cho đám đông lúc này đều trở nên lặng ngắt như tờ.
Qua một lúc sau, không biết là tên du côn nào phản ứng lại, vội vàng lớn tiếng hô lên một trận.
“Lão đại! Lão đại!”
Tên này vừa mới hô lên, mấy tên còn lại cũng cấp tốc chạy đến, nhìn thấy lão đại của mình đang nằm thoi thóp ở trong mớ hỗn độn, thần sắc đều lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi.
“Khục khục!”
Được mấy tên đàn em kéo lên từ đống hỗn loạn, gã “lão đại” mới ho lên moojtt rận.

Sau đó, ánh mắt của hắn trừng lớn, nhìn thẳng về phía Lưu Mẫn Nghi.
“Lên, đem con đàn bà thối này bắt lại cho tao! Tối nay, tao muốn làm thịt nó!”
Nghe tiếng quát lớn của “lão đại”, mấy tên đàn em lúc này đều cấp tốc mang theo vũ khí, xông thẳng đến vị trí của Lưu Mẫn Nghi.
Lúc này, Trần Viễn cũng đã đứng ở một bên chờ đợi, mà chú Tình, ông chủ của quán nhậu đã xách theo một cái dao bầu dùng để chặt thịt, chắn ngang ở trước mặt của Lưu Mẫn Nghi.
Thấy như vậy, Lưu Mẫn Nghi lúc này không khỏi hô lên: “Anh Viễn, chú Tình! Chuyện hôm nay hai người không cần phải xen vào, tôi muốn một mình giải quyết hết bọn chúng!”
Lúc nói ra lời này, Lưu Mẫn Nghi đã tự mình đem áo khoác ngoài cởi ra, còn đem lấy ống tay áo xắn lên tới tận, một bên còn đem thặt lưng buột chặt.
Nhìn thấy cảnh tưởng này, Trần Viễn không có lên tiếng nói thêm một lời nào, thân hình của anh cũng tự động lui về phía sau một bước.

Thế nhưng, ông Tình lúc này lại có chút gấp, dự định mở miệng ra để khuyên nhủ.
“Mẫn Nghi…”
Thế nhưng, lời của ông Tình chỉ vừa mới đến cửa miệng đã bị Trần Viễn đưa tay ra ngăn lại.
“Chú cứ mặc kệ cô ấy đi! Có tôi ở đây, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, giống như mang theo một loại ma lực nào đó, ông Tình vậy mà không một chút nghi ngờ gì, liền gật đầu đáp ứng, rồi tự mình lui lại về phía sau vài bước.
Thấy vậy, Trần Viễn mới hài lòng gật đầu mỉm cười.

Mà lúc này, nhóm du côn cũng đã bắt đầu xông đến, đem vị trí xung quanh Lưu Mẫn Nghi đều vây chặt, không hề chừa chút chỗ trống nào để cho cô thoát thân.
Thế nhưng, lúc này thần sắc của Lưu Mẫn Nghi lại vô cùng bình tĩnh.

Cô cũng không hề tỏ ra sợ hãi một chút mảy may.


Ngược lại, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần nhiệt tình.
“Lên!”
Cũng không biết là tên nào đó hô lớn một tiếng, ngay sau đó cả đám du côn đều đồng loạt xông tới, hướng về phía Lưu Mẫn Nghi để tấn công.
Chỉ là, lúc vũ khí của bọn chúng gần chạm đến cơ thể của Lưu Mẫn Nghi, phía bên ngoài cơ thể của cô giống như bị một tầng hộ giáp trong suốt bao phủ.

Cho dù công kích của đám du côn có đánh trúng, cơ thể của cô vẫn không hề bị một chút hao tổn nào.
Ngược lại, càng đánh khí thế của Lưu Mẫn Nghi càng bạo tăng.

Hơn nữa, mỗi lần công kích của cô phát ra ngoài, đều vô cùng chuẩn xác nện thẳng về phía lồng ngực của đối phương.
Không đến một phút, toàn bộ chiến trường chỉ còn vang lên âm thanh kêu la thảm thiết của đám du cô.

Mà Lưu Mẫn Nghi, thì giống như một vị nữ chiến thần, hiên ngang thẳng tấp đứng ở trước mặt mọi người, dùng lấy ánh mắt khinh miệt hết thảy sự vật của thế gian, nhìn về phía đám du côn vẫn đang nằm lăn lộn trên mặt đất.
“Đừng… đừng đánh!”
“Đau… đau quá!”
“Xin chị hai hãy buông tha cho em lần này đi!”
“…”
Chỉ trong thoáng chốc, nhìn thấy một đám du côn lúc trước còn một bộ hung hang càn quấy, liền bị Lưu Mẫn Nghi thu thập một cách dễ dàng.

Nhất thời, bầu không khí xung quanh đều trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cho dù là đứng cách xa hơn vài mét, vẫn có thể nghe được âm thanh hô hấp của người khác.
Nhưng mà, bầu không khí lúc này cũng nhanh chóng bị phá vỡ.

Gã đại ca lúc trước còn mệnh lệnh cho đám thủ hạ của mình đem Lưu Mẫn Nghi bắt lại.

Lúc này, gã giống như là bị điên, không ngừng ôm lấy đầu của mình lăn lộn dưới đất, thậm chí trong miệng còn liên tục lẩm nhẩm lấy.

“Không thể, không thể nào như vậy được? Chuyện này làm sao có thể?”
Nhìn thấy bộ dáng của hắn lúc này, ai cũng không thể tưởng tượng được trước đây gã từng là một “lão đại” của đám du côn.

Tất nhiên, những người ở đây cũng không có thời gian quan tâm đến hắn.

Ánh mắt của mọi người, lúc này đều đổ dồn về phía Lưu Mẫn Nghi.

Hành động vừa rồi của cô, ở trong mắt của mọi người giống như là một vị nữ anh hùng, đại diện cho phía chính nghĩa.
“Thế nào? Cảm giác vẫn còn tốt chứ?”
Lúc này, âm thanh của Trần Viễn bất chợt vang lên, để cho sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi hơi thoáng biến đổi một chút.

Nhưng ngay sau đó, cô liền bình phục trở lại, nhìn lấy Trần Viễn mỉm cười.
“Cảm ơn!”
Lời này Lưu Mẫn Nghi nói rất nhỏ, cũng chỉ vừa đủ để cho hai người bọn họ có thể nghe đến.
Đối với lời nói cảm ơn lúc này của Lưu Mẫn Nghi, Trần Viễn làm như không thấy.

Ngay sau đó, anh quay đầu, nhìn về phía mấy tên du côn vẫn còn đang nằm lăn lộn ở dưới đất, lớn tiếng quát lên.
“Đủ rồi, các người cũng không cần tiếp tục giả vờ nữa.

Tất cả đều cút hết cho tôi.

Nếu không, lần tới kết quả của các người cũng không có nhẹ nhàng như vậy đâu!”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, ban đầu tất cả mọi người ở đây còn không có kịp phản ứng lại.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy động tác của đám du côn, tất cả đều không khỏi kinh ngạc, trợn mắt nhìn đến ngây người.
Bởi vì, vừa nghe được tiếng quát của Trần Viễn, kèm theo một cỗ khí thế từ trên người anh tản mát ra ngoài.

Tức thì, cả đám du côn đều giống như là xác sống sống dậy, vội vội vàng vàng nhảy dựng lên, sau đó cấp tộc chạy đi.

Ngay cả “lão đại” của bọn chúng còn đang ôm mặt than khóc, lúc này cũng đã biến mất không thấy hình bóng gì nữa.
Chứng kiến được cảnh tượng này, cả đám thực khách lẫn ông Tình đều không khỏi trợn trừng hai mắt nhìn lên.
Chỉ có Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi là vẫn biểu hiện tương đối bình tĩnh một chút.


Tất nhiên, tâm lý của Lưu Mẫn Nghi lúc này cũng không mấy dễ chịu.

Cô thật sự không có nghĩ đến, đám du côn này vậy mà còn thật sự biết đóng kịch như vậy.
“Cô nói, bọn họ rốt cuộc đang muốn làm gì?”
Trải qua một phen dọn dẹp lại quán nhậu, Trần Viễn cùng với Lưu Mẫn Nghi đang ngồi ở trước cửa quán vừa ăn uống, vừa nói chuyện với nhau.
Nghe Trần Viễn hỏi đến chuyện này, thần sắc của Lưu Mẫn Nghi thoáng chốc có chút lo nghĩ.

Nhưng qua một hồi lâu, cô lại lắc đầu đáp lại.
“Tôi cũng không biết.

Đám người này rõ ràng cũng không phải là bọn lưu manh đường phố.

Từ hồ sơ của phòng cảnh sát, những tên lưu manh này đều là thành viên của hội Hoa Hồng, là một tổ chức tội phạm quốc tế, rất có thế lực ở Đông Nam Á.

Thông thường, bọn chúng đều hoạt động ngầm ở vùng biến giới, rất ít khi xuất hiện ở trong nước.

Nhưng mà, mấy tháng gần đây đám người này lại đột nhiên xuất hiện ở thủ đô, còn tập trung công kích về phía các đồng nghiệp cũ của bố tôi, trong đó có cả mấy viên chức trong ngành cảnh sát.”
Nghe được lời này của Lưu Mẫn Nghi, vốn vẫn còn đang im lặng ngồi ở một bên rầu rĩ, chú Tình bỗng dưng đứng người dậy, ánh mắt mang theo mấy phần kiên định, nói ra.
“Mẫn Nghi, nếu như bọn chúng muốn đối phó với đội trưởng.

Chú nhất định sẽ liều mạng với đến cùng!”
Nhìn thấy bộ dáng của ông Tình lúc này, Trần Viễn không khỏi lắc đầu.
“Nếu như mục đích của bọn chúng thật sự là cha của Mẫn Nghi, cho dù chú có muốn giúp đỡ, cũng không thể nào giúp được gì.

Với lại, theo tôi thấy chuyện này cũng không hẳn là như vậy.”
Vừa nói, Trần Viễn vừa từ trong ngực áo lấy ra một tấm ảnh chụp.

Sau đó, anh đem ảnh chụp đặt ở trên mặt bàn, ngay phía đối diện với Lưu Mẫn Nghi.
Mà Lưu Mẫn Nghi cùng với ông Tình vừa thấy được người ở trong ảnh chụp, cả hai đều không khỏi sợ hãi đến ngây người.

Ánh mắt có phần khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.
“Tại… tại sao cậu lại có được bức ảnh này?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.