Ẩn Long

Chương 139: 139: Bảo Vật Bị Đánh Cắp 1




Nghe được tiếng nói chuyện của Trịnh Thiếu Kiệt, Trần Viễn quyết định tạm thời không rời khỏi nhà vệ sinh, mà tự mình tập trung tinh thần áp sát về phía vách tường để nghe lén đối phương đang nói đến chuyện gì.
“Suỵt!”
Thế nhưng, người trẻ tuổi đi bên cạnh của Trịnh Thiếu Kiệt lại hết sức cẩn thận.

Sau khi nghe được câu hỏi của Trịnh Thiếu Kiệt, người này liền đảo mắt nhìn qua bốn phía xung quanh, sau đó đưa tay lên miệng để ra hiệu cho Trịnh Thiếu Kiệt hãy giữ im lặng.
Cuối cùng, hắn mới thấp giọng nói ra: “Việc này đã có người đi xử lý.

Hơn nữa, đây là chuyện cơ mất giữa mấy đại gia tộc với nhau.

Anh tốt nhất là không nên thăm dò.

Nếu không, hậu quả thế nào tôi cũng không thể giúp gì được cho anh đâu.”
Lúc nói chuyện, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Quân, Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi sợ hãi nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Thế nhưng, sau một hồi lại dường như nhớ ra việc gì đó, Trịnh Thiếu Kiệt lại bắt đầu lấy ra can đảm, lên tiếng hỏi thăm thêm một lần nữa.
“Thế còn chuyện tôi nay thì sao? Lần trước anh đã hứa với tôi, lần này cũng không thể thất hứa được.

Anh cũng biết, để có được tấm vé vào dự buổi lễ đấu giá hôm nay của khách sạn Hoàng Gia, tôi đã chi tiêu không ít tiền.

Anh nhất định phải giúp tôi.

Nếu không, tôi thật sự sẽ rất khó chịu.”
Nghe Trịnh Thiếu Kiệt đột nhiên nhắc đến việc này, sắc mặt của Mạc Quân hơi thoáng trầm xuống.

Sau đó, hắn cũng làm ra đáp lại.
“Được rồi, chuyện này thì tôi có thể giúp anh một lần.

Nhưng mà, sau khi xong việc mọi chuyện anh cũng không thể đổ lên trên người của tôi được.

Mặc dù tôi cũng là thiếu gia của nhà họ Mạc.

Nhưng ở trong gia tộc, tôi chỉ là chi thứ mà thôi.


Hơn nữa, kẻ đó thật sự rất đáng sợ.

Tôi không dám chọc giận hắn.

Nếu không, cả tôi lẫn anh đều không có kết quả gì tốt đẹp.”
Mỗi lần nhắc đến “kẻ đó” dường như trong lòng của Mạc Quân lại mang theo một tầng bóng ma, khiến cho hắn nhịn không được hơi khẽ rùng mình một cái.
Mà Trịnh Thiếu Kiệt trước đây cũng từng gặp qua “kẻ đó” một lần.

Quả thật, “kẻ đó” có chút đáng sợ.

Để cho Trịnh Thiếu Kiệt ấn tượng nhất vẫn là lần kia, khi đối phương một tay đánh chết một vị cao thủ đến từ một trong bốn đại gia tộc ẩn thế khác.

Hơn nữa, đám người của gia tộc đối thủ lại không dám trả thù, chỉ có thể nuốt hận rời đi.
Kể từ đó, chỉ cần nghe nhắc đến danh xưng của hắn, tất cả mọi người đều không dám trực tiếp nói ra tên họ của hắn.

Giống như, đây là một loại cố kỵ ở trong lòng của mỗi người.

Chỉ cần vừa nhắc đến, nhất định sẽ để cho đối phương chú ý đến mình.
“Đi thôi, nơi này cũng không thích hợp để nói chuyện.

Lần này ra ngoài, tôi có đem theo không ít hộ vệ.

Lát nữa, anh đi vào phòng tổng thống, ở đó có một phòng riêng mà tôi đặt sẵn để dành cho anh.

Chỉ cần vào phòng, đưa tấm thẻ này ra, người của tôi sẽ đón tiếp anh.”
Vừa nói, Mạc Quân vừa từ trong người lấy ra một tấm thẻ hoàng kim, phía trên được mạ bằng một lớp vàng mỏng, bên trong còn có gắn một con chip điện tự, có thể nhận dạng được thân phận của chủ nhân tấm thẻ.

Đây là một trong những loại thẻ cao cấp nhất ở trong khách sạn Hoàng Gia.

Nó không chỉ đắt tiền, mà còn đại diện cho thân phận của đối phương.
Thế nên, lúc nhìn thấy Mạc Quân đem tấm thẻ này đưa qua cho mình, ánh mắt của Trịnh Thiếu Kiệt không khỏi lộ ra mấy phần hâm mộ, ghen ghét.

Chỉ có điều, loại cảm xúc này rất nhanh bị Trịnh Thiếu Kiệt giấu đi.


Ngược lại, trên mặt của hắn xuất hiện một nụ cười thân thiên, đáp lại.
“Cảm ơn Mạc thiếu!”
Nghe được tiếng bước chân của hai người đã rời đi.

Lúc này, Trần Viễn mới từ trong cửa phòng vệ sinh đẩy ra ngoài.

Ánh mắt của anh mang theo mấy phần nghi hoặc, không rõ hai người vừa rồi đã bàn luận với nhau chuyện gì.

Nhưng nhìn điệu bộ của Trịnh Thiếu Kiệt vừa rồi, hơn phân nửa là không có việc gì tốt lành.
Hơn nữa, Trần Viễn luôn có cảm giác.

Dường như, sự kiện đấu giá lần này cũng không đơn giản giống như anh đã tưởng tượng.

Nếu như trong buổi đấu giá thật sự xuất hiện của các món bảo vật liên quan đến bí thuật tu luyện đã bị thất truyền rất nhiều năm của giới cổ võ.

Như vậy, tính cạnh tranh của nó sẽ không nhỏ.

Thậm chí, còn có phần thêm kịch liệt.
Đừng nói đến việc, trong buổi đấu gia hôm này còn có bảo vật mà gia đình nhà họ Đinh muốn đoạt lại.

Thế nhưng, vì sao bọn họ lại không trực tiếp đến đây tham dự đấu giá? Ngược lại để anh đứng ra tham dự, còn cử theo một người chẳng có chút kinh nghiệm nào như Đinh Tử Hương tham dự vào.
Việc này để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức nghi hoặc.

Chỉ có điều, lúc này cũng không phải là lúc để anh suy nghĩ nhiều đến những thứ này.

Anh cảm thấy, chỉ cần buổi đấu giá bắt đầu, mọi đáp an sẽ được giải khai.
Thế nên, sau khi quan sát thấy hai người Trịnh Thiếu Kiệt và Mạc Quân đã đi xa.

Lúc này, Trần Viễn mới chậm rãi rời khỏi nhà vệ sinh.
Thế nhưng, khi Trần Viễn trở lại vị trí của mình, ánh mắt của anh không khỏi trừng lớn lên.


Bởi vì, không biết từ lúc nào Tiêu Hân Hân cùng với Lưu Mẫn Nghi đã đứng chung một chỗ.

Hơn nữa, đứng bên cạnh hai người bọn họ lúc này còn có gã đàn ông trông rất điển trai lúc đầu mà anh đã bắt gặp đi cùng với Tiêu Hân Hân khi đứng ở trước cổng chính của khách sạn.
Hơn nữa, ngay bên cạnh của ba người bọn họ lúc này còn có hai khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc.

Xa lạ, là bởi vì Trần Viễn không nhận ra được gã thanh niên đang đứng cùng với Tiêu Dã là ai.

Ngược lại, người đang xun xoe đứng ở bên cạnh của Tiêu Hân Hân thì Trần Viễn rất dễ dàng có thể nhận ra được.

Bởi vì, kẻ này cũng không phải là ai khác, mà chính là Trịnh Thiếu Kiệt, người vừa mới cùng Mạc Quân đứng trò chuyện ở trong nhà vệ sinh.
“Anh Viễn, cuối cũng anh cũng đi ra rồi sao?”
Còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng chào hỏi, âm thanh của Lưu Mẫn Nghi đã bất thình linh vang lên.

Nghe được tiếng hô này của cô, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trần Viễn.

Nhất thời, Trần Viễn cảm giác như mình đang bị toàn thể thế giới chú ý.

Không hiểu vì sao, anh lại có chút khó chịu.
Thế nhưng, nếu như mọi người đã nhận ra mình ở đây, anh cũng không tiện tránh mặt đi.

Huống hồ, cái gã Trịnh Thiếu Kiệt vô cùng đáng ghét kia đang chăm chăm nhìn về phía anh.
“Không có việc gì, vừa rồi tôi chỉ hơi khó chịu trong người một chút mà thôi.

Thế nào, cô đứng ở đây chờ tôi có lâu lắm hay không?”
Vừa đi ra tới, Trần Viễn đã ngó lơ ánh mắt của Tiêu Hân Hân đang nhìn về phía mình.

Ngược lại, anh rất niềm nở, hướng về phía Lưu Mẫn Nghi phất phất tay mỉm cười.
Mà Lưu Mẫn Nghi, vốn cũng không biết quan hệ thật sự giữa Trần Viễn với Tiêu Hân Hân.

Thế nên, sau khi thấy anh xuất hiện trong lòng của cô không khỏi nhẹ nhõm thở ra không ít.
Dù sao, vừa rồi đột nhiên Tiêu Hân Hân xuất hiện.

Hơn nữa Tiêu Hân Hân còn không nói một lời nào, chỉ đứng im một chỗ nhìn về phía mình, để cho Lưu Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng áp lực.
Với lại, Tiêu Dã nhìn thấy Tiêu Hân Hân đứng ở đây, anh ta cũng đứng chung vào một chỗ, giống như là một vệ sĩ canh giữ ở bên cạnh, để cho Lưu Mẫn Nghi không hiểu có loại cảm giác không khí đều muốn bị đè nén, sắp phải vỡ tung.
May mắn, lúc này Trần Viễn đã đi ra ngoài, Lưu Mẫn Nghi có thể cảm thấy yên tâm hơn không ít.
Nhưng mà, vừa nghe được Trần Viễn lên tiếng, lại không thèm đoái hoài gì đến em họ của mình.

Vẻ mặt của Tiêu Dã lúc này đã trở nên cực kỳ khó xem.


Anh ta dùng lấy ánh mắt giống như hình viên đạn, nhìn chằm chằm về phía Trần Viễn.
“Này, cậu là Trần Viễn có phải không? Cậu làm sao lại không thèm nhìn đến em họ tôi?”
Đột nhiên, nghe được âm thanh của Tiêu Dã vang lên, để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy sửng sốt.

Nhưng ngay sau đó, anh liền kịp phản ứng lại, dùng lấy ánh mắt có chút khó tin nhìn về phía Tiêu Dã.
Mà Tiêu Dã thấy vậy, càng nhịn không được trừng mắt nhìn thẳng về phía Trần Viễn.
“Cậu là chồng của em họ tôi, cũng tức là em rể của tôi.

Vậy cậu có phải nên chào hỏi tôi một tiếng hay không?”
Lần này, lời nói của Tiêu Dã càng thêm để cho mọi người cảm thấy kinh ngạc đến ngây người.

Nhất là Lưu Mẫn Nghi, cô cũng không có nghĩ đến người này lại chính là anh vợ của Trần Viễn.

Hơn nữa, Trần Viễn cùng với Tiêu Hân Hân kết hôn từ khi nào vậy mà cô không biết?
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng đáp lại.

Lúc này, Trịnh Thiếu Kiệt đứng ở một bên đã nhịn không được, vội vàng lên tiếng xen vào.
“Anh Dã, anh đừng để ý đến loại người vô văn hóa giống như hắn ta.

Lần trước em đã có nghe Hân Hân nhắc đến anh rồi.

Chuyện của Hân Hân với Trần Viễn chỉ là một sự sắp đặt của cha cô ấy mà thôi.

Hai người bọn họ sớm muộn gì cũng ly hôn với nhau.

Tương lai, em mới chính là em rể của anh!”
Lời này, Trịnh Thiếu Kiệt nói ra hết sức đàng hoàng.

Nhưng mà, đáp lại vẻ mặt nịnh nọt của hắn lúc này, chính là một cái trừng mắt tràn đầy lạnh lùng của Tiêu Dã.
“Cậu với tôi thì có liên quan gì đến nhau? Hơn nữa, chuyện hôn nhân của Hân Hân là do chú Viễn Sơn quyết định, không phải là loại khố rách áo ôm như cậu có thể chen chân vào được, hiểu không?”
Nghe được lời này, nhất thời vẻ mặt của Trịnh Thiếu Kiệt trở nên cứng đờ.

Mà đứng ở một bên, Tiêu Hân cũng không thèm để ý đến.

Ngược lại, ánh mắt của cô từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Trần Viễn, trong con ngươi mang theo mấy phần cảm giác vô cùng phức tạp.
Thế nhưng, lúc này bầu không khí căng thẳng giữa hai bên bỗng nhiên bị một tiếng hô làm cho đánh vỡ.
“Không tốt rồi, bảo vật đấu giá cuối cùng của khách sạn đã bị người ta đánh cắp!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.