Ẩn Long

Chương 143: 143: Rắc Rối




Lúc này, Đinh Tử Hương một bộ đỏ mặt tia tai, tức giận hầm hầm chỉ tay về phía một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng ở phía đối diện, trong giọng nói còn mang theo mấy phần hổn hển.
Thế nhưng, đối phương dường như cũng không quá để ý.

Ngược lại, vẻ mặt còn có mấy phần khiêu khích, hất hàm nhìn thẳng về phía Đinh Tử Hương.
“Tôi nói cô đó, cô có thể làm gì được tôi?”
“Cô… cô…”
Trước sự thách thức của đối phương, trong lòng của Đinh Tử Hương thật sự rất giận.

Nhưng bây giờ cô lại chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể hậm hực một hồi cũng không có cách nào để phản bác lại.
Qua một lúc, đột nhiên hai mắt của Đinh Tử Hương bỗng trở nên rực sáng.

Ngay sau đó, cô giống như thấy được vị cứu tinh của cuộc đời mình, vẻ mặt của Đinh Tử Hương trở nên hớn hở chạy vội về phía Trần Viễn, vừa chạy vừa la lớn.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh hãy mau đến đây giúp tôi đi, bọn họ đang ăn hiếp tôi!”
Lúc chạy đến trước mặt của Trần Viễn, hai bên hốc mắt của Đinh Tử Hương còn hiện lên mấy giọt nước mắt, bộ dáng thật sự vô cùng đáng thương.

Nếu như không phải trước đây đã từng thấy qua tính cách chân thực của Đinh Tử Hương, hiện tại nhìn thấy bộ dáng của cô ta như vậy quả thật Trần Viễn rất dễ sinh ra đồng cảm, thậm chí còn muốn đứng ra che chở cho cô một trận.
Chỉ có điều, đối với tính tình của Đinh Tử Hương, mặc dù Trần Viễn chỉ mới tiếp xúc được có vài lần.

Nhưng anh cũng rất rõ, cô gái nhỏ này không phải là người dễ bị ức hiếp.

Hơn nữa, tình cảnh của anh lúc này cũng không thích hợp để xen vào việc của người khác.

Thế nên, cho dù Đinh Tử Hương đã chạy đến trước mặt, nhưng Trần Viễn vẫn cứ giả lơ, dự định tránh qua một bên.
Nhưng mà, lúc này tiếng gọi của Đinh Tử Hương đã để cho rất nhiều người chú ý.

Nhất là, mấy người thanh niên đi ở bên cạnh của cô gái trẻ vừa mới cãi nhau với cô.

Những người này thấy Đinh Tử Hương vậy mà chạy đến để tìm viện binh, ánh mắt cũng liền trở nên bất thiện khi nhìn về phía Trần Viễn.
Trần Viễn cũng không biết, đám người này vì sao lại nhìn mình như vậy.


Nhưng lúc này, cánh tay của anh đã bị Đinh Tử Hương giữ chặt.

Nhất thời, anh có chút nhíu mày, nhìn lấy cô.
“Cô muốn làm gì?”
Nhìn thấy bộ dáng có vẻ tức giận của Trần Viễn, Đinh Tử Hương cũng cứ mặc kệ.

Thậm chí, thân hình còn cố ý áp sát vào cánh tay của anh, để cho bộ vị phía trước ngực trở nên đè ép, hơi có chút mất hình tượng.
“Anh Viễn, anh mau xem kìa, đám người kia dám ức hiếp em.

Anh hãy đánh bọn họ, để lấy lại công bằng cho em có được không?”
Vừa nói, Đinh Tử Hương vừa chớp chớp mắt nũng nịu, bộ dáng thật sự hết sức mê người.

Thế nhưng, Trần Viễn lại là người nào, anh làm sao có thể bị vẻ bề ngoài của cô để cho mê hoặc được.
Đang định dùng sức đem toàn bộ cơ thể của Đinh Tử Hương đẩy ra bên ngoài.

Lúc này, đám người đi cùng cô gái trẻ tuổi vừa mới cãi nhau với Đinh Tử Hương, lại đúng lúc xuất hiện ở trước mặt của anh.
“Tên này, chính là cứu viện của cô?”
Lời này, là từ trong miệng của một gã thanh niên tóc bạch kim, tay cầm một thanh quạt giấy, dáng vẻ trông thực sự rất nho nhã.

Chỉ có điều, lời nói của hắn lúc này dường như cũng không có liên hệ gì đến hai chữ này.
“Phải thì thế nào?”
Trước vẻ mặt châm chọc của đối phương, Đinh Tử Hương lúc này chẳng những không có sợ hãi.

Ngược lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn hiện lên mấy phần đắc ý.
Thấy như vậy một màn, mi đầu của tên thanh tiên tóc bạch kim nhất thời có chút nhíu lại, mà mấy người đang đứng ở bên cạnh hắn, lúc này cũng không khỏi đưa mắt, nhìn về phía Trần Viễn.
“Hừ, chỉ là một tên nhà quê mà thôi, có gì phải đắc ý như vậy chứ? Cho dù đối phương có lợi hại như thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn còn có thể mạnh hơn Thành ca?”
Lúc này, một gã thanh niên mặc áo vest, đi tới trước mặt của tên thanh tiên tóc bạch kim, bắt đầu khoe khoang nói ra.


Lời này của hắn, nhất thể để cho những kẻ còn lại đều không khỏi gật đầu tán thưởng.

Mà gã thanh niên tóc bạch kim lúc này cũng cười lên một tiếng.
“Trương Quý huynh đệ, lời này cũng không thể nói như vậy.

Mặc dù thực lực của ta so với những người còn lại không tính là yếu.

Nhưng anh hùng trong thiên hạ, đâu thể chỉ có như vậy.

Không biết chừng, cô Đinh đây cũng tìm được một quý nhân đến để giúp đỡ thì sao? Tôi nói như vậy có phải không, Tử Hương tiểu thư!”
“Hừ!”
Mặc dù lời nói của tên này nghe như có vẻ vô cùng khiêm tốn, nhưng ý mỉa mai ở trong đó không khó liền có thể nhìn ra được.

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn lúc này, thấy thế nào cũng rất đáng ghét.
Mà đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn hiện tại cũng đang vô cùng khó chịu.

Chuyện này vốn dĩ là không có liên quan gì đến anh, nhưng vì một câu nói của Đinh Tử Hương khiến cho người khác hiểu nhầm.

Hơn nữa, đường đi trước mặt cũng bị kẻ khác chắn ngang.

Lúc này, nếu như anh muốn rời đi, nhất định phải qua vị trí của đám thanh niên ở trước mặt.
Thế nhưng, nhìn bộ dáng của bọn họ lúc này, hơn phân nửa là sẽ không dễ dàng để anh rời đi.

Nhất thời, trong lòng Trần Viễn hơi có mấy phần oán hận, liếc mắt trừng lấy Đinh Tử Hương một trận.
Mà Đinh Tử Hương giống như không hề nhìn thấy, ngược lại thân thể còn ép sát về phía cánh tay của Trần Viễn.
“Anh Viễn, bọn họ thật sự là hiếp người quá đáng.

Đám người này trước đây từng là thủ hạ bại tướng dưới tay của chị Tử Nguyệt.


Vừa rồi, bọn họ vừa mới gặp mặt liền gây khó dễ, còn nói em với chị Tử Nguyệt là hai đứa nhà quê, không xứng được đứng ở trong hàng ngũ các đại thế lực ở thủ đô.

Lúc đó, em chỉ không thèm đáp lại bọn họ, dự định là sẽ xoay người rời đi.

Nhưng mà, đám người này lại dám lấy ông nội của em ra trêu chọc, để em không có cách nào có thể nhịn được, chỉ xó thể mắng lại bọn họ một câu.

Ấy vậy mà, bọn họ liền chặn đường không để cho em rời đi.”
Dường như, sợ tình huống vẫn còn chưa quá đủ loạn.

Lúc này, Đinh Tử Hương vừa đong đưa cánh tay của Trần Viễn, vừa bắt đầu tố khổ.

Mà những lời này của cô vừa mới nói ra, những người kia cũng bắt đầu phát điên.
“Cô nói cái gì? Ai là thủ hạ bại tướng ở dưới tay của chị gái cô? Chẳng qua năm đó Thành ca còn chưa thành công, đột phá đến cảnh giới tông sư.

Nếu không, chị gái của cô có thể là đối thủ của huynh ấy hay sao?”
“Mắc cười, năm đó chị gái của tôi cũng chỉ mới vừa đạt đến cảnh giới đại sư.

Chẳng phải, cái gã Thành ca gì gì đó của các người cũng bị chị gái tôi đè xuống đất đánh cho một trận khóc lên hu hu hay sao?”
“Im miệng!”
Trong lúc Đinh Tử Hương cùng với đám người đối diện liên tục cãi nhau.

Lúc này, gã thanh niên tóc bạch kim cuối cùng cũng nhịn không được, lớn giọng quát lên một trận.
Tức thì, âm thanh cãi nhau của hai bên đều ngừng lại hẳn.

Nhưng mà, sau một lúc Đinh Tử Hương lại nhịn không được, cười to một trận.
“Ha ha ha, tôi lại quên mất.

Năm đó anh bị mất mặt như vậy, làm sao lại để cho người khác nhắc đến đúng không?”
Lời này của Đinh Tử Hương vừa nói nói ra, tức thì phẫn nộ ở trong lòng của Đặng Văn Thành đã không có cách nào kiềm giữ được nữa.

Hắn tức giận rống to một trận.
“Muốn chết!”
Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể hắn giống như một trận cuồng phong, nhanh chóng lao tới trước mặt của Đinh Tử Hương.


Đồng thời, nắm tay của hắn mở rộng, hóa thành hổ trảo, vuốt mạnh lên phía má phải của Đinh Tử Hương.
Một kích này, mặc dù sẽ không thể để cho Đinh Tử Hương tử thương.

Nhưng một khi một trảo này đánh trúng, hơn một nửa khuôn mặt của Đinh Tử Hương nhất định sẽ bị xé rách.

Đến lúc đó, cho dù Đinh Tử Hương không chết, nhưng một nửa khuôn mặt bị phá hủy.

Có thể nói, đối với một cô gái còn trẻ tuổi giống như Đinh Tử Hương so với cái chết còn muốn đáng sợ hơn gấp trăm, ngàn lần.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Đinh Tử Hương nhất thời bị dọa sợ đến không còn một chút máu.

Không biết, có phải vì tốc độ của đối phương, hay là bị công kích của Đặng Văn Thành hù dọa mà lúc này Đinh Tử Hương lại không có cách nào phản ứng lại, chỉ có thể sợ hãi trợn trừng hai mắt, nhìn lấy một trảo của đối phương đang tiến gần về phía khuôn mặt của mình.
“Hừ!”
Thế nhưng, đứng ở ngay bên cạnh của Đinh Tử Hương lúc này là Trần Viễn.

Anh làm sao có thể để yên cho đối phương tổn hại đến cháu gái của ông cụ Đinh.

Mặc dù, tính cách của Đinh Tử Hương hơi có phần xấu bụng.

Nhưng thực chất cô gái này cũng không có làm ra bất kỳ chuyện gì quá mức.

Đối với một cô gái như vậy, Trần Viễn cũng không đến mức ưa thích, nhưng tuyệt đối là không phải quá chán ghét.
Nếu không, ngay từ đầu khi Đinh Tử Hương chạm đến người anh, anh đã có thể tự mình tách ra, cũng không để cho cô đem anh lôi cuốn vào những thứ rắc rối này.

Thế nên, thấy Đặng Văn Thành vậy mà một lời không hợp liền muốn đem khuôn mặt của Đinh Tử Hương hủy đi.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn trở nên vô cùng phẫn nộ.
Chỉ nghe, anh hừ lạnh lên một tiếng.

Sau đó, một bàn tay của anh cũng mạnh mẽ phóng ra.

Đồng thời, một trận thanh âm xương cốt gãy vụn phát ra bên ngoài.
Răng rắc….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.