Ẩn Long

Chương 153: 153: Nhầm Phòng




Ầm!
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng nổ mạnh bất chợt vang lên.

Ngay sau đó, Trần Viễn phát hiện một bên bức tường bằng kim loại lúc này vậy mà đã sụp đổ, trở thành một bãi phế liệu.

Hơn nữa, phía sau bức tường hiện ra một đầu lối đi.

Mặc dù không biết rõ là lối đi này sẽ thông đến chỗ nào, nhưng Trần Viễn lại chẳng có thời gian để do dự quá lâu, thân hình của anh đã lóe lên, rồi theo lối thông đạo của cống ngầm vội vàng chạy đi.
Ầm!
“Chết tiệt! Lão già khốn nạn, lão hãy đợi đấy cho ta!”
Lúc này, thân ảnh của Trần Viễn vừa mới chui vào bên trong lỗ thủng.

Đột nhiên, sau lưng của anh truyền đến một tiếng chấn động vô cùng kịch liệt.

Đồng thời, xung quanh truyền đến một tiếng la hét tràn đầy tức giận.

Ngay sau đó, gã trưởng lão mang khăn bịt mặt vốn dĩ đang đuổi theo Tiêu Viễn Sơn, lúc này không biết từ chỗ nào xuất hiện.

Hơn nữa, trên nét mặt của hắn dường như có vẻ vô cùng khó coi.
Vừa nhìn thấy đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi giật mình.

Anh không dám do dự thêm một chút nào nữa, vội vàng phóng xuất ra hết toàn lực, hướng về phía bên kia thông đạo để chạy trốn.
Trong lòng Trần Viễn rất rõ ràng, gã trưởng lão này thực lực thật sự rất cường đại, so với con quái vật hình người kia càng thêm khó đối phó.

Dù sao, theo Trần Viễn thấy, con quái vật hình người nhiều nhất chỉ là có được năng lực cân chiến mạnh mẽ, còn lại thì nó chẳng khác nào một vật chết.

Trong khi đó, thực lực của gã trưởng lão này thật sự rất khó để dự đoán được.

Nếu không, lúc này bố vợ của anh cũng không bỏ trốn đến không thấy tung tích.
Chính vì thế, tốc độ của Trần Viễn phát ra càng nhanh.

Chỉ qua vài cái chớp mắt, thân ảnh của anh đã biến mất ở trong đường hầm.
“Ừm?!”
Mà lúc này, dường như trong lòng có được cảm ứng gì đó, ánh mắt của vị trưởng lão lúc này không khỏi đảo qua một vòng.


Ngay sau đó, vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát lên một trận.
“Người đâu? Người ở nơi nào?”
Nghe được tiếng quát này của trưởng lão, đám thành viên còn lại của giáo hội đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó, bọn họ đều không lên tiếng nói chuyện, nhưng ánh mắt lại một lần nữa nhìn thẳng về phía lỗ hổng đang xuất hiện ở phía trước mặt.
Thấy được một màn này, sắc mặt của vị trưởng lão càng thêm trở nên âm trầm đến đáng sợ.
“Chết tiệt, các người là ăn cái gì để sống? Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, vận dùng nhiều người như vậy còn không thể bắt được.

Truy, lập tức đuổi theo bắt hắn lại cho ta.

Nếu như các người còn không bắt được hắn, thì hãy đem đầu về đây gặp ta!”
Lời này của vị trưởng lão vừa mới nói ra, tất cả thành viên còn lại đều không khỏi sợ hãi, giật mình một cái.
Ngay sau đó, một cái bóng đen đột nhiên lao đến, hướng về phía thông đạo rồi biến mất không thấy gì nữa.
Thấy được một màn này, sắc mặt của bọn họ càng thêm tái nhợt.

Đồng thời, trong lòng mỗi người đều không ngừng chửi bậy.

Thế nhưng, động tác của bọn họ lúc này vậy mà không hề chậm chạp một chút nào.

Ngược lại, bản thân càng thêm ra sức, quyết tâm đuổi theo cái bóng đen kia và Trần Viễn bằng được mới thôi.
Nhưng mà, lúc này Trần Viễn thật sự đã rất liều mạng.

Hầu như, anh không hề dừng lại nghỉ ngơi một giây nào.

Hơn nữa, anh còn liên tục vận dụng lực lượng ở trong cơ thể để thiêu đốt, đem tốc độ của bản thân gia tăng đến cực hạn.
“Bên này!”
Trong lúc chạy trốn, đột nhiên âm thanh ở trong đầu anh lại lần nữa vang lên.

Lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng chú ý đến, người truyền âm cho anh cũng chẳng phải là ai khác, mà chính là người cha vợ đã chạy trốn trước đó, Tiêu Viễn Sơn.
Thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn về phía mình, lúc này Tiêu Viễn Sơn cũng không có nhiều lời.

Ông ta chỉ dùng lấy tốc độ nhanh nhất, kéo theo Trần Viễn rẽ ngoặc về phía một bên ngõ cụt.
Nhìn thấy động tác của Tiêu Viễn Sơn, trong lòng Trần Viễn hơi hơi nghi hoặc một chút.


Nhưng anh cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, liền chạy theo bước chân của ông ta.

Dù sao, nếu như Tiêu Viễn Sơn thật sự có ý muốn hại anh, ông ta cũng không bày ra nhiều trò phức tạp như vậy.
Chính vì thế, qua một lúc thân hình của Trần Viễn lẫn Tiêu Viễn Sơn đều dừng lạ ở một chỗ ngõ cụt.

Thấy trước mặt đã không có được đường đi, nhưng sắc mặt của Tiêu Viễn Sơn lại chẳng kề lo lắng hay hoảng sợ một chút nào.

Ngược lại, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía Trần Viễn còn mang theo mấy phần tâm tình phức tạp.
“Trần Viễn, ta biết cuộc sống của cậu ở nhà họ Tiêu trong khoảng thời gian qua thật sự không quá vui vẻ.

Nhưng mà, Hân Hân chính là con gái duy nhất của ta.

Ta đối với nó vô cùng xem trọng.

Nếu như có thể chạy thoát ra khỏi nơi này, ta xin cậu hãy giúp ta chăm sóc cho nó thật tốt!”
Vừa nói, Tiêu Viễn Sơn vừa vỗ vỗ lên bả vai của Tần Viễn một trận.

Đồng thời, ông ta cũng lấy từ trong ngực áo của mình ra một thứ đồ vật, Trân Viễn cũng không biết rõ đây là vật gì.

Nhưng khi đồ vật này được cầm ơ trong tay, Trần Viễn cảm giác phía trên truyền đến một cỗ lực lượng rất kỳ lạ.

Trần Viễn cũng không biết rõ đây là lực lượng gì, nhưng ở trước mặt của nó, anh có cảm giác như mình thật sự quá mức nhỏ bé.
Thế nhưng, còn chưa kịp để cho Trần Viễn xem xét thật kỹ đồ vật mà Tiêu Viễn Sơn đưa cho mình là gì.

Tiếng bước chân của đám người giáo hội đã lần nữa vang lên.
Lúc này, ánh mắt của Tiêu Viễn Sơn lại trở nên vô cùng nghiêm túc, trên khuôn mặt của ông ta hiện lên một tia cười nhẹ, trong ánh mắt không mang bất kỳ một sự sợ hãi nào.
“Đi!”
Tiếng nói vừa dứt, đồ vật ở trên tay của Trần Viễn lúc này bỗng dưng phát sáng.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng vô cùng kỳ dị, đem toàn bộ cơ thể cua Trần Viễn bao trùm vào bên trong.


Đồng thời, từ trên đồ vật kỳ dị ở trên tay của mình, Trần Viễn có thể cảm giác được linh hồn cũng như thể xác của mình bị thứ gì đó hút đi.
“Đi, thật tốt chăm sóc cho con gái ta!”
Trong lúc Trần Viễn còn chưa biết được chuyện gì xảy ra, thì bên tai anh lại lần nữa vang lên âm thanh của cha vợ.

Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể của anh hoàn toàn bộ một lỗ đen cuốn mất, tiếp theo liền biến mất ở ngay tại chỗ.
Cũng không biết thời gian trải qua bao lâu, Trần Viễn chỉ cảm giác đầu óc của mình lúc này thật sự rất choáng váng.

Đến lúc này, anh cũng mơ hồ có thể suy đoán ra được.

Đồ vật mà Tiêu Viễn Sơn đưa cho anh, ắt hẳn là một loại ngọc phù dùng để truyền tống trận hay gì đó.
Thế nhưng, thứ này Trần Viễn cũng chỉ nghe nhắc qua ở bên trong truyền thuyết.

Anh thật sự không có ngờ đến, món bảo bối quan trọng như vậy Tiêu Viễn Sơn lại dám đưa cho mình.
Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn rất nhanh liền bị đồ vật ở trước mặt làm cho chú ý đến.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Ngoảnh Đầu Nhìn Lại Yêu Ngươi
2.

Vung Tiền Mua Định Mệnh
3.

Cầu Xin Nam Thần Cạo Trọc
4.

Hủ Nữ Ga Ga
=====================================
Không biết từ lúc nào, nơi mà anh đang xuất hiện lại là trong một căn phòng được trang trí bằng màu hồng nhạt, vô cùng nữ tính.

Hơn nữa, bên trong không khí còn truyền đến một cỗ mùi hương.

Loại mùi hương này, Trần Viễn đã từ ngửi qua được vài lần.
Chỉ là, anh còn chưa kịp quan sát được bao lâu.

Lúc này, cảnh cửa của căn phòng này lại đột nhiên mở ra.

Ngay sau đó, Trần Viễn thấy được ở ngay trước mắt mình chính là một người phụ nữ hết sức trẻ đẹp.


Hơn nữa, đối phương lúc này ăn mặc vô cùng đơn bạc, phía trên chỉ quấn đúng một lớp khăn tắm.
Thế nhưng, dường như cô gái này cũng không phát hiện ra được Trần Viễn xuất hiện ở trong phòng.

Ngược lại, cô rất tự nhiên đem khăn choàng áo trên người cởi ra.

Sau đó, một bên vô cùng si mê ngắm lấy hình ảnh của chính bản thân mình ở trong gương, một bên lại tử thủ thỉ lấy.
“Hừ, mình xinh đẹp như vậy, còn cần phải quan tâm đến bọn đàn ống thối tha đó sao? Tất cả bọn họ đều là một lũ xu nịnh, vô cùng đáng ghét.

Mình sẽ không bị vẻ bề ngoài của bọn họ lừa gạt!”
Vừa nói, cô gái trẻ này vừa nhịn không được, đưa tay ngắt nhẹ lên trên bầu ngực của mình.

Một cỗ cảm giác tê tê dại dại bất ngờ truyền đến, để cho cô nhất thời nhịn không được rên nhẹ một tiếng.
Mà đứng ở một bên, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Anh thật sự không có nghĩ đến, mình vậy mà bị truyền tống đưa đến phòng ngủ của một cô gái.

Hơn nữa, còn nhìn thấy cảnh người ta đang tự sướng.

Nhất thời, Trần Viễn chẳng biết phải làm sao.

Anh cũng không thể cứ như thế chạy đi.

Hoặc là lên tiếng giải thích nói rằng bản thân đã đi nhầm phòng.
Lời này, sợ rằng ngay chính bản thân Trần Viễn còn chẳng thể nào tin được.

Huống hồ, người ta là một cô gái trẻ đẹp như thế, còn đang ở trong phòng tự ngu tự nhạc một mình, bị phát hiện ra thì không tức giận mới là lạ.

Chỉ sợ, đến lúc đó bản thân anh sẽ bị tố cáo, trở thành một tên dê sồm, cố ý lẻn vào phòng ngủ của người khác để thực hiện hành vi đê tiện nào đó.
Vừa nghĩ đến đây, đầu của Trần Lâm liền trở nên đau nhức.

Đồng thời, anh đối với Tiêu Viễn Sơn cũng âm thầm mắng to một trận.
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn tìm ra đối sách, tiếng bước chân ở phía bên ngoài lại đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, động tác của cô gái trẻ cũng trở nên ngưng lại.

Đồng thời, cô hơi quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Chỉ là, lúc ánh mắt của cô hơi liếc qua một bên góc phòng, đột nhiên toàn bộ sắc mặt đều trở nên trắng bệch, vẻ mặt khó có thể tin được, sợ hãi hét lên một tiếng.
“Á!!!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.